Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 66

Tiểu thuyết gốc · 2597 chữ

Lúc này, nhóm của ông Tường, Tuệ Linh và Bảy Ếch đang đi vào một đường hầm dài, đứa bé được Bác giao lại cho ba người chăm sóc. Nó nằm ngủ trong ngon lành và không hề quấy khóc, Bảy Ếch là người mang nó, anh ta luôn miệng kêu than nhưng lúc nào cũng nhìn đứa bé, sửa lại tư thế ngủ cho đúng, sở dĩ Bác giao nó cho ba người là không muốn nó gặp nguy hiểm khi đi với mình, bởi Bác biết mình có rất nhiều kẻ thù, sợ liên lụy tới đứa bé này. Khi cả ba định đi tới phía trước thì Tuệ Linh đưa tay ngăn lại:

- Khoan đã, dừng lại đi.

Cô cẩn thận lấy đèn pin soi xuống đường đi thì thấy những vệt chấm như ốc sên bò rồi để lại khô cứng. Tuệ Linh đưa tay chạm vào chúng, ngay lập tức chúng chảy ra thành một loại chất lỏng sền sệt, rồi thẩm thấu vào tay của Tuệ Linh. ÔNg Tường biết có chuyện không lành liền nói:

- Thứ này là gì vậy cháu?

Tuệ Linh đáp:

- Thứ này là yêu độc, loại độc này chắc là nước dãi của tên yêu tinh nào đó bỏ lại đây, nhằm đặt bẫy cho người đi phía sau.

Tuệ Linh vốn là yêu tinh nên đối với những thứ này luôn cảm nhận chính xác và nhanh, cô nhìn về phía trước rồi nói mọi người tránh xa những vệt này. Cả ba người cẩn thận đi qua chúng, nhưng điều khiến cả ba bất ngờ là trên dọc đường thấy những dấu vết của chiến đấu, những vết nứt, lỗ nhỏ trên và dưới đường hầm, kèm theo vết máu, có một vũng to nằm ở giữa và các vết máu li ti nằm vương vãi khắp mọi nơi. Tuệ Linh nói:

- Nơi này chắc chắn đã có đụng độ, còn giữa bên nào với bên nào thì vẫn chưa biết được, nhưng vẫn phải cẩn thận.

Ông Tường ngồi xuống, rút ra con dao rồi chấm vào vũng máu lớn kia, rồi đưa lên quan sát, ông ấy khẽ lấy mảnh vải lau nó đi rồi nói:

- Đây là máu của người, máu đã dần đông lại, căn xét theo tình hình đã xảy ra được gần một tiếng rưỡi rồi.

Cả ba người vừa đi vừa thăm dò phía trước để tránh bị phục kích bất ngờ, nhưng suốt đường đi vẫn chưa thấy được mối nguy hiểm gì. Bỗng cả ba nhìn thấy phía trước là một không gian rộng lớn bằng cả một sân bóng đá lớn, nhưng điều khiến ba người không dám vượt qua là trên đó là xác của một tên đàn ông, và xác của một con chồn rất lớn đang tỏa ra yêu khí nhàn nhạt, chưa dừng lại ở đó là khắp nơi này là những lỗ lớn như, đường kính sấp sỉ sáu mươi cm và trên đó là máu tươi vẫn còn vươn vãi khắp nơi. Tuệ Linh và hai người kia đều có suy nghĩ cùng nhau là nơi này chẳng hề an toàn gì cả, cả ba cố gắng tìm đường đi khác, nhưng hoàn toàn không có, Bảy Ếch khẽ lấy một viên đá rồi ném xuống dưới cái hố này, nhưng chả có động tĩnh gì cả, anh ta quay sang nói:

- Đấy, nếu có thứ gì thì nó sẽ ngoi lên nhanh thôi.

Vừa dứt lời xong, ông Tường đã lao tới ôm cậu ta tránh sang một bên, ngay lập tức một quái vật dài như giun, nhưng toàn thân là gai nhọn, lớp da nhầy nhụa, và ở đầu nó có tới ba cái miệng đầy răng ngọn bao quanh như một con cá mút đá. Tuệ Linh vội kéo hai người kia quay lại chỗ cũ, ngay lập tức từ bên dưới, những cái lỗ kia, nhô lên những con quái vật y như vậy, chúng ngoe nguẩy rồi cùng cắn xé xác của con chồn tinh và cả xác người kia. Điều kinh khủng hơn là chúng lại đẻ trứng bằng miệng của bản thân vào miệng của kẻ khác, con quái vật bị đẻ trứng vào người thì rú lên đau đớn rồi rụt xuống.

Tuệ Linh và hai người kia lần đầu chứng kiến loại quái vật kinh tởm đến mức này, Bảy Ếch nhìn nó rồi mắng:

- Để ông xử lý đám giun chúng mày.

Ông Tường nói:

- Này, mày đừng có chủ quan khinh thường nó.

Cả ba tiếp tục tìm kế sách để vượt qua chỗ này, dường như đám quái vật này chỉ sống giới hạn trong các lỗ đá này và không hề vượt qua khỏi giới phận, đây cũng coi như là một điểm đáng mừng. Xác người đàn ông kia là một người Trung Quốc, với đạo bào đang mặc trên người, có thể liên minh giữa yêu, quỷ, ma cà rồng đã đụng độ liên minh của đám pháp sư Trung và Thái, hai bên đụng độ rồi kéo nhau tới nơi này, nhưng không may lại có người của hai bên thiệt mạng bởi đám quái vật dị hợm này. Nếu có Bác ở đây thì Bác sẽ vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra đây là loài Địa Long hay còn gọi là giun ăn người, chúng được lưu truyền ở các vùng đồng cỏ ở Mông Cổ và các nước khác. Chuyện kể mỗi khi có một người hay ai đó đi lạc sẽ trở thành mồi cho loài giun này, vết tích mà chúng để lại duy nhất là một cái hố lúc chúng ngoi lên ăn nạn nhân. Bác cũng đã từng đụng độ với loài này, nhưng Bác cũng phải nhìn cảnh người xung quanh mình bị chúng kéo mất hút vào lòng đất. Khi cả ba đang bàn bạc mưu kế để vượt qua khỏi nơi này, thì đứa bé thức dậy, nó theo bản năng khóc đòi mẹ, nhưng Bác lại không có ở đây, nên nó càng khóc to hơn. Tiếng khóc của nó to tới nỗi khiến đám Địa Long dưới những cái hố kia lao lên trên rồi uốn lượn, chúng thi nhau đe dọa đứa bé khiến nó ngừng khóc. Đứa bé nhìn đám Địa Long rồi ngừng khóc lại, nó cười khúc khích rồi đưa tay nắm lấy răng của một con đang đưa sát gần mặt nó, con Địa Long này khá lớn và hang của nó gần với chỗ mọi người đang ở nên bò tới sát, lúc đó cả ba người hoảng hốt, lao tới ứng cứu, Tuệ Linh lấy pháp khí Chước Viêm của mình ra rồi định ném nó về đầu Địa Long kia, còn hai người kia thì người lấy súng, người định cầm dao phóng vào con Địa Long kia. Nhưng cảnh tượng khiến cả ba người há hốc nhìn, đứa bé nắm lấy chiếc răng to nhất rồi nắm chặt, nó ghì sức rồi làm động tác nhổ bứng lên. Con Địa Long chưa kịp hiểu chuyện gì thì toàn bộ thân thể của nó bị kéo đứt, lôi lên cả không trung, bây giờ nó mới biết là nó bị một sinh linh bé hơn nó trăm lần, dật đứt cả cơ thể lôi lên phía trên. Cơ thể của con Địa Long này dài độ bảy mét, toàn thân nó từ đầu tới cuối thân thì dần thon vào có một đốt sống như ở khúc cuối, thân sau của nó như một chiếc đuôi, cũng có những chiếc lông tơ cứng như thép, nhưng tiếc là con này đã bị dựt đứt thân mà chết, nó dẫy dụa một hồi rồi ngừng lại, máu từ nó tuôn ra như suối, các con Địa Long khác bâu vào cắn xé, ăn thịt chính đồng loại của mình. Sau đó một tiếng gầm cực kỳ lớn vang lên, cả không gian nơi này dường như nứt gãy rồi đổ sụp, ông Tường nhìn xác con Địa Long khi nãy giống như một cái đuôi, và khi đuôi bị đứt thì sẽ kinh động tới chính bản thể gốc. Ông vội nói cho Tuệ Linh biết, thì cô cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, cả ba chưa biết liệu có bản thể của đám Địa Long này xuất hiện hay không, nhưng hiện tại đám Địa Long này đang rút lại vào trong lòng đất thì cả ba phải tranh thủ chạy thật nhanh qua những cái hố này, tới được bên kia thì mới tính là an toàn được. Không chậm trễ, cả ba tức tốc ôm lấy đứa bé rồi bọc nó vào người rồi chạy qua những cái hố kia, đất đá từ bên trên rơi xuống càng làm cả ba vất vả, khi mới chạy được một nửa chặng đường thì từ bên dưới, cả mặt nền rung chuyển dữ dội và từ những cái lổ kia những luồng khí bốc lên như nước sôi, Tuệ Linh cảm nhận được từ dưới sâu kia một tồn tại cực kỳ đáng sợ đang trồi lên, và cô không có khả năng đánh bại nó. Và khi mặt nền bị nứt vỡ, hất tung lên trên cao, một hình dáng lù lù trồi lên, cả thân nó là một màu đen xì như than và pha vào đó là màu tím đỏ đậm. Một thứ to lớn từ dưới đất trồi lên rồi vươn tới định nắm lấy cả ba vào trong, Tuệ Linh quay lại thì nhận ra đó là một cánh tay thô kệch và to lớn, năm ngón tay nhọn hoắt định chộp lấy cô và mọi người. Tức tốc, Tuệ Linh cầm Chước Viêm rồi đưa lên phía trước, một luồng khí nóng rực tỏa ra, và một chữ Champa nghĩa là "Tận Diệt" hiện ra rồi đồng loạt đổ ập xuống, thiêu đốt cánh tay đó. Tưởng chừng sẽ khiến nó bị tổn thương nặng nhưng không, cánh tay đó chỉ dừng lại chốc lát, chỗ bị thương nhanh chóng lành lại với tốc độ trông thấy bằng mắt. Biết sự chẳng lành, Tuệ Linh kết yếu quyết rồi dùng pháp lực tạo thành một kết giới chặn lại phía sau. Cánh tay kia vẫn không hề dừng lại, nó vung lên đập thẳng vào kết giới, nhưng lần đầu tiên nó không vỡ nát, mà phải mất tới tận mười lần đập thì kết giới do Tuệ Linh dựng lên mới bị phá vỡ, Tuệ Linh chạy phía trước thì ứa ra máu ở miệng vì phản phệ gây ra cho cô. Nhưng đổi lại là mọi người đã chạy ra khỏi không gian kia đi tới được một lối đi khác. Nhưng không dám chắc nó có đuổi theo hay không nên cả ba vẫn lao người bỏ chạy theo lối đi mới. Và khi cả ba vừa chạy khỏi thì một thân hình lù lù xuất hiện. Đó là một thứ mà chẳng thế nói bằng lời, nó cao như ngôi nhà mười tầng, nó có thân người với những cơ bắp, hai cánh tay dài quá khổ so với thân, nhưng đầu của nó lại không phải là của con người, hai hốc má hóp lại, một hàm răng không cần há ra vẫn thấy lớm chởm các chân răng, đầu của nó có hai chiếc sừng và đôi mắt to như đèn pha của xe tải, từ thân người của nó kéo dài là một thân như rắn nhưng lại khác ở chỗ là tận cùng của nó là các con Địa Long đang ngoe nguẩy, chúng như những chiếc chân để di chuyển của con quái vật này, và sau lưng của nó là những con Địa Long khá cũng vươn ra, tỏa ra hai bên như hai chiếc cánh, chúng gầm thét và miệng đầy nước dãi ghê tởm. Con quái vật này chính là thú cưỡi của người đàn ông Đế Ca đang nằm trong chiếc quan tài kia, từ khi Đế Ca bị giết và phong ấn nằm ở tại nơi này thì nó cũng dần chìm vào giấc ngủ say. Nhưng từ khi Kim Quy Tiễn cắm trên người của Đế Ca dần mất đi thần lực, thì Đế Ca cũng dần tỉnh lại và đỉnh điểm là chấn động từ ông ta gây ra thì đã thức tỉnh nó kèm theo việc một con Địa Long bị đứa bé đi cùng ba người kia dựt đứt khỏi thân thể khiến nó đau đớn trồi lên. Nhưng chưa kịp tóm được kẻ đó thì đã chạy mất hút. Nó nhìn vào lối đi kia rồi không muốn vượt qua không gian này để đuổi theo vì sẽ đụng độ những kẻ khác, những kẻ chỉ thần phục Đế Ca, từ khi Đế Ca bị Kim Quy Tiễn bắn trúng và nằm tại nơi này thì những hầu cận của ông ta cũng ở lại nơi này mỗi người một không gian và không được phép xâm lấn lãnh địa của nhau. Con quái vật nhìn chằm chằm một hồi rồi từ từ chìm vào sâu lòng đất, nó phải tới được chỗ mà chủ nhân của nó đang nằm và chờ đón ngài thức tỉnh lần nữa. Cả ba người chạy được một đoạn khá dài thì phát hiện mình đang ở một nơi mà toàn bộ là cát, cát và cát, kèm theo đó là những chỏm đá mọc như nấm khắp ở mọi nơi. Và đây chính là nơi mà Vô Tọa đã nói cho Bác biết. Nơi này chính là nơi mà một đám quỷ dữ đang cư ngụ. Tuệ Linh cũng đã cảm nhận được quỷ khí hiện hữu ở nơi này, cô nói ngay cho hai người kia biết để tránh. Khi Bảy Ếch dẫm trên cát và lún xuống thì ngay lập tức một bàn tay vô hình nắm lấy chân anh ta. Bảy Ếch giật mình, lấy con dao đã tẩm nước thuốc yểm phép mà Bác làm, chém mạnh xuống đó. Một tiếng thét dài vang lên khiến cho hai người kia quay lại. Chỗ đó dần tỏa ra mùi hôi tanh và cả những làn quỷ khí xám ngắt bốc lên. Bảy Ếch lui lại nói lớn:

- Cẩn thận dưới chân.

Nhưng ngay lúc này một bàn tay khác lại nhô lên, nó to hơn như một cột đá rồi vồ thẳng xuống đầu của Bảy Ếch, anh ta đẩy người theo đà rồi né được cú vồ đó, nhưng lại một bàn tay khác nhô lên, vòng ra đằng sau của anh ta rồi úp mạnh xuống. Tưởng chừng Bảy Ếch đã nắm chắc cái chết thì ông Tường đã rút con dao tương tự như Bảy Ếch, đâm mạnh vào thân cánh tay của nó. Lại một tiếng hét dài vang lên khiến cho cả ba phải lùi lại rồi di chuyển nhanh về lối ra. Nhưng bỗng cả khu vực sa mạc này nổi lên gió mặc dù đang ở trong lòng đất, cát bắt đầu lượn lên rồi như một trận cuồng phong xoay tròn bám lấy cả ba người vào trung tâm, trận bão cát này khiến cho ba người không tài nào mở mắt ra được, chưa hết dưới chân của ba người đang dần sụt lún xuống một cách chậm rãi và từ từ, ông Tường cảm nhận được và nói:

- Nguy rồi, bên dưới có cát lún.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.