Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 72

Tiểu thuyết gốc · 2136 chữ

Bác ngồi dưới gốc cây, toàn thân Bác đang hiện ra từng luồng sát nghiệp, nó cuồn cuộn rồi từng bước tụ lại thành kinh văn. Bác nhắm mắt rồi bên trong người Bác là các mạch đạo đang luân chuyển sinh mệnh của Bác và đang chuyển thành tử khí, nhưng quá trình này lại không hề nhanh mà chậm rãi, chậm rãi. Bác đang đặt bản thân mình vào chính ranh giới giữa sinh và tử, Bác dùng Vu Thuật Tây Cương để biến chuyển sinh khí của mình thành tử khí rồi lại dùng Phật Lực để thanh lọc tử khí và trấn áp chúng ở trong mạch đạo không cho phép tràn ra bên ngoài. Vì tràn ra ngoài thì nội tạng của Bác sẽ gặp vấn đề. Tiếng kinh Niết Bàn ngâm lên chầm chậm, mặc dù vẫn nghe được nhưng nó lại rất mơ hồ, như vang vọng từ một cõi xa xăm nào đó. Bác đang tu luyện theo đúng đường, nhưng thời gian chắc chắn không cho phép Bác, vì tu luyện kinh Niết Bàn muốn thành tiểu thừa thì cần thời gian lâu dài, muốn viên mãn thì cần hoàn thành quá trình đi từ sinh tới tử rồi quay lại, đây chính là mấu chốt thành bại, đã có rất nhiều người không thể vượt qua nó và chìm mãi trong vô định. Dược Tiên nhìn Bác rồi khẽ phất tay, xung quanh Bác dần xuất hiện một vài điểm sáng lơ lửng rồi chúng nối lại với nhau thàng một cái lồng giam giữ, trong đó thời gian càng trôi chậm lại hơn. Dược Tiên quay sang nhìn Lão Tăng rồi nói:

- Lần này là ván cờ cuối cùng của thế kỷ này rồi, phải chờ đến khi qua năm 2000, thì lúc đó mới bắt đầu ván cờ và quy luật mới của thời đại mới. Thời đại mà mạt pháp càng thịnh, con người báng bổ thần linh, nơi mà tà ma dần được con người đón nhận, giáo pháp chính thống bị xa lánh và tà đạo sẽ dẫn dụ sự ngu si của con người vào đó. Nơi thiêng liêng sẽ không còn thần linh ngự xá, mà thay vào đó là cái hào quang của kẻ ngu si, lạc lối dựng lên để lôi kéo phàm trần.

Nói tới đây, Dược Lão thở dài rồi nhìn về phía cây của Bác đang ngồi. Lão Tăng nhẹ nhàng ngồi xuống đất rồi dùng ngón tay đâm nhẹ xuống đất, ở đó xuất hiện một lỗ đất nhỏ, ông ấy nâng tay lấy những hạt cây, vô số hạt của nhiều loại khác nhau: thảo dược có, cỏ dại có,....tốt xấu lẫn lộn vào nhau rồi được Lão Tăng gieo xuống. Rồi ông lấp đất lại, Dược Tiên nhìn thấy vậy thì lắc đầu:

- Chính tà lẫn lộn vào nhau, bên nào sẽ sống sót tới lúc cuối?

Lúc này Bác đang dần tăng tốc quá trình kia và trong phút chốc thì Bác cũng hoàn thành được một vòng chuyển đổi sinh khí thành tử khí và ngược lại, nhưng còn chậm, các kinh văn bên ngoài cũng dần biến mất, Nhưng Bác hoàn toàn không để ý là lúc Bác tu luyện thì cây khô đằng sau Bác cũng đang hấp thụ khí từ người của Bác, nhưng Bác hoàn toàn không biết được. Và trong những ngày sau thì Bác vẫn làm những công việc của mình, đám yêu ma kia nhìn thấy thì dẽ môi cười:

- Cái thằng phàm nhân đó rõ dở hơi, ai lại đi chăm một cái cây khô đã chết chứ.

- Chắc nó bị thần kinh đó.

- Hahaa, tao cũng nghĩ như mày.

Khi đã đủ ba mươi ngày tròn một tháng thì Dược Tiên xuất hiện và nói:

- Các ngươi đi được rồi.

Tất cả ngạc nhiên vì không hiểu ông ta đang suy tính điều gì, Dược Tiên nói tiếp:

- Là ta rộng lòng thả các ngươi, vậy bây giờ có muốn đi hay không?

Ông ta phất tay một cái thì ở phía trước dần hiện ra một lỗ hổng, mà bên kia là khung cảnh dưới lòng đất. Những yêu ma kia vội chạy về phía đó, vì chúng cũng không tin tưởng Dược Tiên có nuốt lời hay không. Bác nhẹ nhàng cất bước rồi quay lại nhìn cái cây khô kia, nó vẫn vậy chưa hể có dấu hiệu đã hồi sinh, Bác khẽ thở dài rồi đi tới trước cái cây đó, ở bên nhau trong vòng một tháng thì đủ để Bác và nó có một mối liên kết với nhau và Bác cũng nhận ra kể từ khi ngồi dưới nó để tu luyện kinh Niết Bàn thì Bác cũng có những bước tiến triển cực tốt. Bác mở lòng bàn tay ra rồi từ đó xuất hiện dần dần hai luồng khí, một luồng sinh khí và tử khí, chúng chia thành hai nửa rồi luân chuyển thành hình tròn, sinh thành tử và tử thành sinh, Bác cũng hiểu đây mới chỉ là nhập môn và chưa có gì đi xa nhưng đối với Bác đây cũng là tiến bộ. Bác khẽ đưa hai luồng khí đó vào cây như một lời chào tạm biệt trong một tháng qua. Bác hít thật sâu rồi quay người bước đi, Dược Tiên nhìn theo bóng lưng Bác với ánh mắt đầy kỳ vọng:

- Một mầm giống tốt đang dần nảy mầm.

Bác bước qua lỗ không gian đó thì nó biến mất hoàn toàn không để lại một chút dấu vết nào cả. Nhưng Bác không hề biết rằng cây khô mà Bác đưa vào sinh tử nhị khí đã nứt ra một mầm xanh nhỏ ở chỗ bị sét đánh, một mầm xanh nhỏ đã xuất hiện, đây không phải là cây bình thường, mà tiền thân của nó là một cây bồ đề và được Lão Tăng chọn để ngộ đạo. Nhưng Lão Tăng ngộ đạo thành công Niết Bàn Pháp Quả, nhưng thiên kiếp buông xuống, Lão Tăng lúc đó còn thời trai trẻ nhưng may mắn và với bản lĩnh đã vượt qua được, nhưng cái cây kia thì không, dường như nó đã có một lối đi riêng và tự chìm vào vô định để kiểm tra đạo của mình và đến tận hôm này mới dần tỉnh lại. Khi nó hoàn thiện đạo quả thì lúc đó sẽ xuất hiện thêm một tồn tại cực kỳ thần thông ra vào cõi sống và chết một cách dễ dàng, nắm giữ bí mật của Niết Bàn Chung Cực, và sẽ là người dìu dắt và che chở cho các người tu luyện kinh Niết Bàn. Nơi Bác xuất hiện là một nơi cực kỳ rộng lớn và dưới kia là một khoảng không gian rộng lớn, nhưng nơi này được xây dựng như một mê cung và trong đó vang lên những giao động của pháp lực, tiếng nổ lớn diễn ra. Bác chợt nhận ra một điều đó là nơi này tràn ngập sinh khí, mùi thơm động tới linh hồn và một loại cảm giác rất lạ mà Bác đã lóe lên suy nghĩ:

- Là thần vật Ô Nha Kỳ Nam, nó chỉ ở đâu đó quanh đây thôi.

Hoàn toàn chính xác, nơi mà Bác và tất cả đang ở chính là cửa cuối cùng để vào nơi cất giấu Ô Nha Kỳ Nam, nơi mà Đế Ca đang dần thức tỉnh. Bác như lấy lại được tinh thần, Bác nhìn về phía đó rồi nói:

- Đi thôi, thứ cứu mạng thằng Tư đã gần lắm rồi.

Bác khẽ tháo cái vòng gỗ mà Vô Tọa biến thành. Bác để nó biến lại nguyên hình là một cái ngai, rồi ngồi lên trên đó. Bác ngồi trên Vô Tọa và cả hai lơ lửng cách mặt đất tầm 30cm và cứ thế từ từ đi vào mê cung rộng lớn này. Lúc này Xích Văn Vũ đang giao đấu với lão người Thái Lan. Cả hai tách ra rồi lao vào nhau như hai con thiêu thân, Xích Văn Vũ lui lại, ông ta dùng ngón tay trái ấn mành vào lòng bàn tay phải rồi đọc cổ chú, cả bàn tay phải được một loạt các cổ tự phủ lấy, Xích Văn Vũ đặt nó xuống đất rồi nhìn về phía lão già người thái Cao Lũy kia:

- Hạ thổ.

Lão già Cao Lũy nghe vậy thì giật mình:

- Định chôn sống ta sao, không dễ vậy đâu.

Lão cũng không hể vừa, cả người lão toát ra một làn sương trắng, chúng cuộn lại nhau thành các cánh tay, vừa lúc đó chỗ đứng của lão xuất hiện một cái hố mơ hồ và từ bên trên một tấm bia đá rơi thẳng xuống lão. Lão gầm lên một tiếng rồi các cánh tay đó hóa thành những hình người, chúng vươn ra đỡ lấy tấm bia rồi từ từ nâng lên. Xích Văn Vũ khẽ cười rồi lật bàn tay ra, ông ta khẽ cười rồi nói:

- Để ta cho ngươi thấy cổ thuật của Tộc Bách Việt.

Ông ấy dừng lại rồi lui ra thêm một chút, hai chân đứng tạo hình tấn rồi một tay đưa lên trời, một tay chỉ về phía trước, khắp nơi dần xuất hiện các hình ảnh của các hiện tượng thiên nhiên, Cao Lũy nhìn thấy thì giật mình, Xích Văn Vũ chỉ tay vào chỗ hiện tượng lũ thì từ đó một dòng nước cực lớn tuôn ra phóng thẳng vào chỗ của Cao Lũy đang đứng. Pháp lực của Xích Văn Vũ bùng lên khiến cho nơi này càng thêm chấn động, Cao Lũy hất tung tấm bia đá kia ra thì vội lui lại, con rắn trong người của ông ta xuất hiện. Nó được ông ta dùng pháp lực và máu tưới vào đầu rồi dùng ngón út vẽ khổ chú lên thân nó, ngay lập tức một hư ảnh rắn cực lớn đang há miệng xuất hiện và nó đã chặn lại thành công dòng nước kia, nhưng Xích Văn Vũ lại cười:

- Dòng thuật khổ hạnh của ngươi rất đáng tôn trọng, nhưng...

Ông ta vừa nói xong thì những hiện tượng thiên tai của thiên nhiên đồng loạt đổ ập xuống, nào là mưa đá, núi lỡ, sóng dữ, bão lớn, sấm sét, .... Tất cả đổ cùng một lúc xuống hư ảnh rắn thần của Cao Lũy. Nhưng ông ta không hề do dự mà ngay lập tức cắn đầu lưỡi phun lên cây trượng gỗ của mình, nó run lên rồi toàn thân hắn ta xuất hiện những dòng bùa chú như hình xăm, nhưng chúng là pháp lực tạo ra mà thành. Ngay lập tức, cả người ông ta cũng hiện ra một hư ảnh người cao bốn mét che lấy, người này tung một pháp ấn thẳng vào pháp thuật của Xích Văn Vũ. Hai bên va chạm mạnh vào nhau rồi đồng thời nổ tung. Loại pháp thuật của Xích Văn Vũ là cổ thuật trị thiên tai của người xưa, từ thuở khai sinh lập quốc, Tộc người Bách Việt đã quen với việc chống chọi lại thiên tại và các pháp sư thời đó với tên gọi chung là lạc cơ (chỉ người nữ ), lạc quân ( chỉ người nam) đã âm thầm tìm hiểu rồi biến thiên tai thành pháp thuật để chống lại chính chúng. Nhưng về sau thì chúng không còn phổ biến vì khó học, đi trái với lẽ trời nên dần bị thất truyền, nhưng dòng họ Xích lại lưu giữ nguyên vẹn. Còn pháp thuật của Cao Lũy là thứ thuật nguyên thủy của dòng tu Khổ, nó là thước đó cho chính sự khổ hạnh của người tu luyện, hư ảnh người khổng lồ càng cao lớn thì khổ hạnh của người đó càng cao. Nhưng nó đòi hỏi sự miệt mài, một lòng với đạo và chịu không ít khổ về thân xác, tinh thần nên ít ai thành công, chưa nói tới những người bỏ cuộc. Hai pháp thuật cùng va vào nhau tạo thành liên tiếp các chuỗi nổ lớn diễn ra, khiến cho những người ở trong mê cung nghe thấy cực rõ, chỗ đấu pháp của hai người lúc này đã tan hoang vì sức tàn phá của vụ va chạm. Xích Văn Vũ đã khụy gối xuống vì dư chấn, còn Cao Lũy đã trốn đi mất, ông ta cũng chịu thương tổn cực lớn như của đối phương, nhưng ông ta không chọn đấu tiếp mà rút lui bảo tồn pháp lực cho các kẻ phía sau của mình.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.