Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 81- Hết Chương 5

Tiểu thuyết gốc · 3771 chữ

Pháp nguyên Vu Tổ của Bác lúc này đang bị vây hãm bởi pháp thuật của thần tướng Kiên Phi, ông ta liên tiếp dùng thần khí cờ chứa binh đưa lên, mỗi lần như vậy sẽ có một đợt thần binh ồ ạt kéo tới. Anh em Du và Ngoan cũng không chờ đợi mà dần ép Bác vào chỗ khó, hải thuật của họ dâng lên rồi ập xuống. Du đứng trên Giao Long, hắn ta một tay ép lại vào ngực, một tay đưa lên đỉnh đầu rồi từng làn hải khí thoát ra, nước từ trên trời tụ lại thành mây đen rồi đổ mưa xuống, Ngoan há miệng thổi ra từng làn hàn khí khiến cho nước mưa dần đóng băng lại, chúng như vô vàn lưỡi kiếm găm thẳng vào người pháp nguyên. Bác nhăn mặt lại vì những mũi hàn băng này, đúng lúc đó Ngoan trườn tới, hắn ta dùng Giao Long thân của mình khóa lại hai cánh tay của pháp nguyên. Bác nhìn hắn rồi mắt nheo lại, đôi mắt của Vu Nữ Tổ chớp lên và tạo thành từng đóa hoa hỏa nghiệp rơi lên người hắn, bị trúng chiêu nên hắn đau đớn gầm lên, tiến rống của Giao Long khiến hai tai Bác ong ong lên rồi bật máu tươi chảy ra ngoài. Du thấy em mình bị đánh thì tức tốc lao tới, hắn cầm roi ngũ tấc rồi giáng mạnh xuống. Roi của hắn được làm từ hải tinh thiết dưới biển và xương cốt của Giao Long, đánh vào người kẻ nào cũng phải chịu cảm giác đau buốt đến tận linh hồn. Bác bị hắn đánh liên tiếp vào người, khắp người Bác thấy từng cơn đau trào lên đầu buốt đến tận đôi mắt, nhòe đi vì sự đau đớn. Nhưng pháp nguyên đưa cánh tay lên rồi một pháp ấn kỳ dị từ đó tung thẳng vào người của Du, khiến hắn bật ra xa, Du cảm thấy sinh cơ trên người đang dần bị đốt thì vội lấy một lọ nước uống vào người. Cả người hắn bốc khói nghi ngút, Hải Chu thừa cơ lao tới, hắn dùng yêu thân húc mạnh vào người của pháp nguyên rồi há miệng cắn mạnh vào. Bác nghiến chặt răng lại vì sự đau đớn lại tăng thêm, răng nanh của Ngụy Ngư Tinh không phải là thứ tầm thường, nó đang tàn phá khắp người pháp nguyên Vu Tổ. Bác rít lên rồi đưa chân đạp mạnh xuống, đôi chân của pháp nguyên cũng đạp mạnh xuống Hải Chu khiến hắn bật ra, há miệng, vừa lúc đó, Bác nhắm mắt lại rồi niệm chú, hai cánh tay của Vu Man Tổ đưa lên rồi hiện lên từng khí độc rồi nhét thẳng vào người của Hải Chu, Hắn ta bị vu độc của pháp nguyên đánh trúng thì rú lên, da thịt hắn nhanh chóng bị phá hủy nhưng nhờ có răng nanh kia nên mới giữ được mạng, Ngoa Cường và Kiên Phi đưa thần khí của cả hai lên rồi chỉ vào đó, một cây cung và mũi tên cực lớn hiện ra giữa trời đất. Chúng hấp thụ thần khí của hai vị Thần Tướng, hấp thụ cả linh khí nơi này khiến cây cỏ héo đi, nơi này dần ảm đạm đến sợ. Rồi dây cung căng lên cực hạn rồi mũi tên vút đi, như một ngôi sao băng. Nó đâm xuyên vào pháp nguyên rồi nổ tung, Bác và pháp nguyên đều bị nó xuyên qua người, một lổ thủng ở dưới mép bụng trái của Bác trào ra máu. Ngay lúc này, Bác đã bị dồn tới mức đường cùng, Bác há hốc miệng ra và chẳng còn chút máu nào để trào ra cả thay vào đó là nước mắt từ đôi mắt đang đỏ ngầu lên, Bác nhìn khẽ qua thấy cuộc đời mình lướt qua một lần, từ khi còn nhỏ, thơ bé chạy nhảy chơi đùa rồi được đi học, tới khi gặp được người con gái mình yêu cả kiếp này, rồi cái ngày đám cưới hạnh phúc kia, đến khi nhìn xác vợ nằm xuống đất, cả quá trình gian khổ liều mạng đi học đạo, chúng như một cuốn phim được tua lại nhiều lần. Chợt Bác tự cắn đầu lưỡi để lấy tỉnh táo rồi quay lại nhìn kẻ thù. Bác gầm lên:

- Vu Hóa Nguyênn, triệt diệt.

Pháp nguyên Vu Tổ trên từng làn da là các hoa văn nổi lên, từ đó vu khí và chút thần khí mỏng manh trào ra khiến cho thần binh áp sát bị đánh bật ra. Bác nhìn một lượt rồi nói:

- Vu Cấm bảng

Bốn cánh tay của pháp nguyên đưa lên rồi hạ mạnh xuống, từ không trung các tấm bia cao hơn mười mét dựng thẳng đứng, chúng xếp thành hình vòng tròn, vu ngữ ồ ồ vang lên và chúng dần chuyển động.

- Không hay, mau thoát ra khỏi đây mau.

Nhưng Bác đã làm thì phải làm tới cùng, hàm răng Bác cắn chặt rồi phun ra một ngụm máu rồi dùng ngón chân vẽ lên đất, hai dòng vu tự rồi Bác niệm chú, bên trong đó là ẩn chứa uy lực cực hạn, trời dần nổi lên từng đám mây đen đỏ như sát nghiệp của Bác tạo thành. Rồi các tấm bia dần đỏ rực lên các chú kinh trên đó, khiến cho đám người kia hoảng hốt. Bác đã chờ thời cơ này lâu lắm rồi, khi tất cả đã áp sát với Bác một khoảng cách ngắn tới như vậy:

- Sát nghiệp, buông xuống sự trừng phạt cho tội đồ này đi.

Từng tia sét lớn đỏ đen đánh thẳng xuống đất, các tấm bia cũng đồng loạt nổ tung ép vào bên trong, khiến cho đám người kia hoảng hồn. Ngoa Cường lấy ra thần khí cung tiễn của mình rồi dùng nó hộ thân, Hải Chu cũng đưa ra răng nanh của mình để bảo vệ bản thân, hai anh em Du Ngoan cùng lúc hóa thành Giao Long rồi cuộn tròn lại thành hình âm dương hòa hợp với nhau, Kiên Phi thì dùng cây cờ chống xuống đất, chiến ý từ các thần binh tụ lại thành một tấm lá chắn cực lớn: ROẸT, ẦM ẦM. Những âm thanh cực lớn nổ ra khiến cho nơi này dần bị cày xới nát bươm cả lên. Chấn động của nó khiến những người ở ngoài cũng phải toát mồ hôi vì uy lực của pháp thuật mà Bác thi triển. Xích Văn Cung cất lời:

- Loại pháp thuật này dùng chính hình phạt của mình để kéo thêm kẻ thù, uy lực của nó đủ để đè chết cả các pháp sư đạt ngưỡng hiền giả, thậm chí là thanh thần trong đó cũng phải chịu trọng thương. Chỉ tiếc Hai Cổ đã cạn đèn, không thể duy trì được lâu nữa.

Sau khi chỗ đó trở lại bình thường thì một khung cảnh hoang tàn hiện ra, pháp nguyên của Bác đã mờ nhạt và dường như không thể đấu được nữa. Bác cũng đã cạn kiệt thứ để thiêu đốt duy trì cấm chú của bản thân. Bên kia, những kẻ khác cũng đã ăn đủ, hai anh em Du và Ngoan đã nằm bẹp dưới đất, da thịt bong tróc ra cực lớn, và Ngoan bị đánh gãy cả hai sừng Giao Long trên người cũng bị đốt trụi. Hải Chu thì vẫn còn động đậy được nhưng đã bị tổn hại cực lớn, hắn ta toàn thân là vết cháy khét, máu ở miệng trào ra như suối. Hai Thần Tướng cũng đã hiện lại hình dạng nhân thân, sắc mặt họ tái nhợt, từng làn khí thoát ra khiến họ không cầm được. Cả hai bên đều đã thương tổn cực lớn, pháp nguyên của Bác dần mờ nhạt rồi biến mất. Lúc này hình dáng của Bác mới lộ ra bên ngoài, Bác lúc này đã không còn là hình hài nguyên vẹn của một con người nữa rồi, hai tay bị phá nát, ở mép bụng là một lỗ máu nhưng không có chút máu nào trào ra cả, mái tóc dài của Bác đã cháy khét, bết lại vì máu của mình, nhưng đôi mắt của Bác vẫn còn sáng, nó vẫn còn kiên cường chưa muốn từ bỏ. Kiên Phi nén vết thương rồi nói:

- Bắt nó lại cho ta.

Đám thần binh kia cũng đã bị thương, chúng nhìn nhau rồi có chút sợ hãi khi thấy Bác, rồi một trăm thần binh từ từ bước tới chỗ Bác. Bác nheo mắt lại rồi âm thầm thiêu đốt thứ cuối cùng của bản thân:" Hình xăm của Cổ Phật Thích Đà Toại Vãn Đà La Ma ". Nó dần thiêu đốt rồi từng làn khí vàng đậm và đen nhạt hòa vào nhau, Bác khẽ hấp thụ chút cổ phật khí này rồi chuẩn bị cho lần sinh tử này. Nhưng muốn hấp thụ nó thì cần thời gian cực lâu nhưng đám thần binh kia đang từ từ tiến lại gần Bác. Vừa đúng lúc tên thần binh tới gần rồi đặt tay lên người định kéo Bác đi thì một mũi giáo từ phía xa vụt tới đâm vào người hắn. Sự việc diễn ra quá đột ngột, những thần binh kia chưa kip hiểu chuyện gì thì phía xa là ùn ùn âm khí và quỷ khí đang ồ ạt kéo tới, và từ giữa không trung là trùng điệp các nhân ảnh đang đứng. Họ là cứu viện do Đông Nhạc đưa tới. Kiên Phi nhìn thấy thì nheo đôi mắt lại:

- Thì ra các ngươi muốn khai chiến.

Một người cưỡi gấu đen, thân hình lực lưỡng bước xuống, ông ta là một soái vong có tu vi cực cao, ông ta khẽ nói:

- Muốn khai chiến, haha, giữa chúng ta đã ngừng chiến bao giờ chưa. Tất kẻ nghe lệnh, xông lên. Phải đoạt được Hai Cổ đem về, hắn ta có hữu dụng.

Nghe vậy Bác đã hiểu ra, bọn chúng tới đây không phải để cứu mình là bắt mình đem về để khai thác thông tin, từ vu thuật, các loại thần thông và cả kinh Niết Bàn....Tất cả đều là mồi ngon cho chúng, Bác nhìn về cả hai bên rồi cố gượng đứng dậy. Bác dần chạy về một hướng để tìm cách thoát thân, vừa lúc này cả hai bên thần binh và âm binh, quỷ binh ập vào nhau. Một trận đại chiến dần diễn ra, tiếng hô hét, sát khí cuồn cuộn, tiếng va chạm của binh khí khiến cho nơi này dần rơi vào hỗn loạn Kiên Phi nói:

- Cho người đuổi theo Hai Cổ, mọi chuyện ở đây để ta lo.

Ngoa Cường nói:

- Được, để đó cho ta.

Nói rồi, ông ta dẫn hơn năm mươi thần binh đuổi theo Bác, còn soái vong kia cũng biết không thể chậm trễ nên sai một đại quỷ dẫn theo hai trăm quỷ binh đuổi theo. Thần binh là khắc tinh của đám âm binh và quỷ binh này, mặc dù số lượng áp đảo nhưng cả hai không hề yếu thế hơn bên nào, cộng thêm Kiên Phi nắm trong tay hai món thần khí, lại dần khiến bên kia rơi vào thế yếu. Từng loạt tên thần bắn ra lại khiến những âm binh kia rú lên đau đớn, thần binh lại càng khiến quỷ binh khổ sở chật vật. Bác vừa chạy vừa hấp thụ chút cổ phật khí kia, chợt Bác dừng lại khi phía trước là một vực sâu trăm mét. Bác nhìn về phía sau thì thấy phía xa xa đã là khí tức của hai bên đang đuổi theo, không còn đường lui. Bác ngồi xuống rồi nhắm mắt lại, Ngoa Cường lúc này đang giao đấu với đại quỷ kia, ông ta liên tiếp dùng thấn ấn đánh văng đại quỷ kia nhưng đại quỷ cũng không phải dạng vừa. Hắn ta cầm trong tay một món binh khí là một cái khiên chắn. Đại quỷ dùng quỷ thuật đánh trả, oán khí từ hắn thoát ra tạo thành một đầu người ầm tới, nhưng Ngoa Cường phất tay, thần khí của ông ta tạo thành một bàn tay bóp mạnh lấy:" ẦM ẦM " Trong khi cả hai đang giao chiến thì chỗ ngồi của Bác dần xuất hiện dị tượng. Phía sau Bác là một hư ảnh mờ nhạt của một cây bồ đề cao lớn, nó thanh thoát tạo ra các tiếng kinh chú xa xăm và gần như đang khiến cho nơi này dần trở nên chậm lại. Bác đang dùng chút cổ phật khí cuối cùng để lĩnh ngộ Niết Bàn Kinh và đã có chút lĩnh ngộ được. Bác khẽ mở miệng rồi nói:

- Nếu đã không tìm được sinh lộ thì hà cớ gì phải cố gắng, ta sẽ đi vào tử lộ.

Bác mở mắt ra nhìn lần cuối rồi nói:

- Ta đi vào tử lộ cũng cần có kẻ đi cùng.

Nói rồi Bác mở mắt thật to rồi xung quanh xuất hiện từng làn khí cực lớn, chúng có màu vàng đen, các âm tự và văn tự dần hiện ra, các câu kinh xuất hiện ngày càng nhiều rồi người của Bác dần tỏa ra thứ khí kỳ lạ -Niết Bàn Khí. Từng luồng sinh khí và tử khí của Bác nghịch chuyển qua lại rồi từ người Bác, một hư ảnh có hình dáng giống y như Bác đứng dậy rồi bước ra, rồi lại một hư ảnh nữa từ người bác đứng dậy rồi bước ra. Chúng bước đi chín bước rồi biến mất, có tất cả tám mươi mốt hư ảnh y hệt Bác thoát ra và Bác từ từ nhắm mắt lại, miệng buông lời

- Đi thôi.

Từ người của Bác lóe lên một vừng khí rồi bao trùm tất cả nơi này, nơi này như bị đóng băng tất cả thời gian không gian, tất cả đứng yên rồi thứ Niết Bàn Khí từ người Bác quét qua tất cả. Cây bồ đề sau người Bác dần tan vào hư không, Bác từ từ ngã người rồi rơi xuống vừng. Khuôn mặt của Bác lúc này đã là nét mặt thảnh thơi, không chút đau khổ, vướng bận. Cứ như một lá cây đã già rơi xuống đất, Bác từ trên đỉnh vực rơi xuống, từ từ, cứ thế chìm vào làn sương mù bên dưới. Trận đại chiến kia đang cao trào thì chợt dừng lại khi thứ khí Niết Bàn kia lóe lên rồi biến mất, tất cả thần binh, âm binh và quỷ binh đều ngừng lại. Kiên Phi biết chuyện không lành vội chạy tới, quỷ soái kia cũng vậy. Khi tới nơi, một cảnh tượng đáng sợ diễn ra trước mắt, những thần binh, quỷ binh đang đứng yên rồi từ từ tan biến vào không trung. Ngoa Cường và cả đại quỷ kia cũng vậy. Họ cũng đang biến mất từ từ. Những người khác cũng chạy tới nơi này thì đều sửng người vì cảnh tượng, Kiên Phi quát ầm lên:

- Mau tìm Hai Cổ cho ta.

Quỷ soái kia cũng lên tiếng:

- Lục tung nơi này cũng phải tìm cho ra hắn, aaaaaaa- hét lên đầy phẫn nộ

Nhưng khi Bác rơi xuống dưới vực sâu, thì đã có một người chờ sẵn. Đó là Lão Tăng, ông ấy ngồi thiền, rồi từ trên cao thi thể của Bác rơi xuống rồi như có một lực nâng lên, nó từ từ hạ xuống trước mặt của Lão Tăng. Ông ấy mở mắt ra nhìn rồi đi tới, Bác lúc này đã chết thật sự, tim đã ngừng đập, hơi thở đã không còn, linh hồn đã biến mất, không còn ngụ trong thân xác, lửa tam muội cũng đã tắt. Lão Tăng khẽ đưa tay mở ra một lổ hổng lớn, thi thể của Bác được nâng lên rồi từ từ đưa qua lỗ hổng đó. Sau đó, nơi này dần trở lại như cũ, không một chút dấu vết để lại. Trải qua một thời gian kiếm thi thể của Bác, từ dưới sông, từ trong đất và cả từng tấc đất ngọn cỏ nhưng vẫn không tìm thấy. Quay lại với đám người Tuệ Linh, Bảy Ếch và ông Tường, sau khi tỉnh lại nghe hết mọi chuyện thì ai nấy đều sốc nặng. Bảy Ếch gào lên đau đớn:

- Không, anh Cổ, anh không thể đi như vậy được.

Cả ba cùng nhau tới chỗ vách đá rồi tìm kiếm nhưng vẫn không có chút manh mối, Bách Việt nói:

- Trước khi mất, Hai Cổ đã đưa thần vật cho chú tôi là Xích Văn Vũ. Nên dòng tộc tôi sẽ cứu lấy mạng em của Hai Cổ đang trúng bùa chú của Thành Dương.

Thế là sự kiện tranh đoạt thần vật này đã khép lại bằng một trận đại chiến mà ai cũng nhắc tới đều phải thốt lên:" Khinh khủng vậy sao" Một Hai Cổ một mình đứng vững hiên ngang, đối mặt với kẻ địch áp đảo, anh ta một mình đã khiến cho kẻ địch cũng phải trả cái giá cực đắt, ai tham gia vào trận vây giết này đều phải mất ít nhất năm đến sáu năm để hồi phục đối với pháp sư, yêu tinh như Hải Chu thì phải lui về biển sâu để dưỡng thương, Địa Hỏa cũng chui vào lòng đất, hắn cũng bị thương cực nặng, hai anh em Du và Ngoan cũng phải về lại Long Cung nhờ cha chữa thương, vì nó quá nghiêm trọng. Kiên Phi thì vẫn còn đau đáu vì Ngoa Cường chủ quan mà chết, một thần binh như vậy cứ thế tan biến đã để lại tâm ma cho mình. Vị Thần Núi kia cũng phải dâng thư nương nhờ đức Thánh Tản Viên để tìm nơi dung thân khi đang bị thương. Đoàn người của ông Tường, Bảy Ếch, Tuệ Linh, đi lên một chuyến tàu và đi về Bình Định, còn Bách Việt và người của dòng Tộc họ cũng đi cùng, nhưng ngồi khác toa. Trong lúc đi tàu, Bảy Ếch khẽ mở túi đồ của mình ra thì nhìn thấy Thiềm Thừ nằm trong đó ngủ ngon lành, nhưng có động tới mấy nó cũng không tỉnh lại. Mấy ngay qua, do quá đau buồn nên Bảy Ếch và mọi người cũng chẳng đả động gì tới Thiềm Thừ cả, nhưng khi nhìn Thiềm Thừ thì bất chợt tia sáng lóe lên trong đầu Bảy Ếch:

- Này mọi người ơi.

Tuệ Linh ngước lên nhìn và nói:

- Có chuyện gì không?

- Ông Tường lên tiếng:

- Sao đó Ếch?

Bảy Ếch khẽ hít một hơi thở thật sau rồi nói thật chậm rãi:

- Anh Hai Cổ từng nói với cháu. Thiềm Thừ và các mẫu cổ khác đều có sinh mạng gắn liền với anh ấy, nếu chúng chết thì anh ấy chỉ chịu thiệt một chút, còn nếu anh ấy chết thì mẫu cổ cũng chết cùng rồi tan biến cùng. Nhưng mọi người xem Thiềm Thừ đi.

Cả hai người kia nhìn thấy Thiềm Thừ vẫn ngủ say mà không có chuyện gì xảy ra, nó vẫn có nhịp thở đều đều, hai người kia như hiểu lời của Bảy Ếch:

- Vậy là thằng Cổ chưa chết?

- Đúng vậy bác Tường, cháu dám chắc là vậy...

- Nhưng tại sao không tìm thấy được manh mối của ông ấy?

- Tôi cũng không biết, nhưng hiện tại biết anh Cổ chưa chết là được rồi. Chờ đám người của họ Xích kia giải bùa cho thằng Tư xong, chúng ta lại đi tìm anh ấy.

- Được, việc này vẫn nên im lặng. Tránh kẻ thù của thằng Cổ mò tới.

Sau đó, mọi người về tới làng Cát Hải - Bình Định. Tuệ Linh dùng thuật biến hình hóa lại hình của Bác rồi nói với ba mẹ là có việc phải đi gấp, nên chỉ ở vài ngày, Tuệ Linh lại nói đứa bé Nguyễn Khổng có hoàn cảnh khó khăn nên mới nhận về nuôi, điều này được hai người ba me Bác cũng vui vẻ đồng ý coi Nguyễn Khổng như con cháu trong nhà. Ngay sau đó, Xích Văn Vũ và Bách Việt, thêm các người của dòng tộc thực hiện nghi thức hóa giải bùa chú cho chú Tư. Rất nhanh chóng, con hình nhân giấy cũng được lấy ra, một buổi sau thì chú Tư mở mắt tỉnh dậy, nhưng vẫn còn yếu ớt. Đoàn người của họ Xích ở lại nhà Bác để ba mẹ bác thiết đãi, họ chỉ ở lại một ngày rồi mới quay về lại miền Bắc. Tuệ Linh trong hình dạng của Bác cũng nói chia tay để đi làm việc như đã nói, ba mẹ Bác cũng vui vẻ chấp nhận. Lúc này, ông Tường, Bảy Ếch và Tuệ Linh ngồi cùng một chuyến tàu và nói:

- Chúng tôi quyết tìm được Hai Cổ quay về.

Và ở tại một nơi mà nhiệt độ rất thấp, thân xác của Bác đang được đặt vào một cái quan tài bằng băng, xung quanh là băng hỏa đang bốc cháy, trên đỉnh đầu của Bác là một miếng Ô Nha Kỳ Nam đang tỏa ra sinh cơ. Lão Tăng và một người nữa bước vào, nhìn rồi gật đầu:

- Phải cảm ơn ông đã chịu tới đây rồi.

- À không có gì, ông đừng để tâm đến.

Người mà Lão Tăng đang nói chuyện, chính là Xích Văn Cung, nhưng ông ta lại có hình hài của một người thanh niên, nửa người nửa Giao Long. Lão Tăng đưa bàn tay ra rồi mở ra, từ bên trong đó chín hư hồn của Bác thoát ra rồi tụ lại thành một. Lão Tăng và Xích Văn Cung nhìn chúng tụ lại từ từ rồi cả hai dần biến mất, khi chín hư hồn tụ lại thành một hoàn chỉnh thì đó chính là Bác. Bác mở mắt ra rồi nhìn quanh, bác nhìn thấy thân xác của mình đang nằm trong cái quan tài băng đó thì khẽ hít một hơi thật sau rồi Bác quay người đi:

- Đến lúc hóa phàm rồi.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.