Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 80

Tiểu thuyết gốc · 3087 chữ

Hư Vị do Bác tạo ra đã dần xuất hiện những vết nứt, các kẻ khác nhận ra thời cơ đã tới, pháp lực của họ đã lấy lại được một chút thì phản kháng lại. Liên tiếp các pháp thuật từ Thái Linh và Cao Lũy dồn tới tập vào lổ thủng kia, chợt vị Thần Núi kia gầm lên:

- Tránh ra, để đó cho ta.

Ông ta cầm lấy thần rìu của mình rồi ném mạnh vào đó, lưỡi rìu nện mạnh vào và phá toang chỗ đó ra. Và khắp nơi dần dần bị sụp đổ, Bác bị phản phệ do Hư Vị bị phá hủy, miệng Bác phun ra máu tươi òng ọc. Bác tu thành Hư Vị của mình, nhưng vẫn còn sơ thành, chưa đủ thời gian để hoàn thành, vẫn còn khiếm khuyết nên mới dễ dàng bị phá hủy. Và một âm thanh ồ ồ vang lên và khắp không gian này đều bị đánh tan tác, tất cả mọi người trong đó đều thoát ra ngoài. Ai nấy thương tích đầy mình, Kiên Phi mặc dù bị thương nhưng dù sao vẫn là thần vị không dễ bị giết như vậy được. Ông ta hít một hơi rồi từ trên tay xuất hiện một giọt nước, nó tan vào chỗ bị Bác đâm thủng và chỗ đó ngay lập tức liền gắn lại tức khắc. Bác nhìn thấy nhăn mặt lại:

- Không ổn rồi.

Bác đã bị phản phệ lớn, pháp lực bắt đầu rối loạn, không thể lưu chuyển lưu loát được nữa. Những tên kia sau khi thoát ra khỏi thì bắt đầu quay lại, chúng hung hăng nhìn Bác, Địa Hỏa bị Bác hành hạ thì hắn ta là kẻ muốn giết Bác trước. Địa Hỏa dùng thuật độn thổ chui vào đất và ngay trong vài giây sau, hắn từ dưới đất trồi lên, một đóa hoa lửa từ tay hắn tung thẳng vào người của Bác. Nhưng Bác đã kịp dùng phật khí hộ thể, nhưng nó quá mong manh bị đóa hoa đó đánh vỡ, Địa Hỏa ấn mạnh vào vai của Bác khiến chỗ đó cháy khét, bốc lên mùi thịt nướng.Tưởng chừng sẽ vậy, nhưng Bác đã quay người lại, từ tay Bác là quan tài xương đánh thẳng vào đầu của hắn khiến nó vỡ toang, hắn choáng váng lùi lại rồi từ từ mọc lại đầu. Bác nhanh chóng lao tới, từ giữa lòng bàn tay Bác là một đầu rết từ vu khí tạo thành, Bác đọc chú rồi ấn mạnh nó vào ngực của hắn ta, bàn tay Bác bị sức nóng làm bỏng, đỏ ửng như thịt luộc, Địa Gỏa bị Bác dùng vu cổ ấn đánh vào người thì hắn ta gào lên đau đớn rồi lui lại, chui lại vào đất. Những tên kia nhìn Bác như nhìn thấy một thứ quái thai, vị Thần Núi kia nói:

- Tên này quá nguy hiểm, đã trẻ vậy mà đã tu thành Hư Vị. Nếu không phải có hai vị thái tử của Bát Hải Long Vương tới thì chúng ta đã toi đời rồi.

Thái Linh và Cao Lũy cũng đã manh nha sờ tới việc tu thành Hư Vị nhưng chưa được như Bác, cả hai lúc này đã dùng pháp thuật và thuốc khử độc trùng, phong bế chúng vào người để sau trừ hết một lượt. Thái Linh nhớ tới việc một mình Bác khiến ba thần vị phải khố sở thế nào, rồi một Địa Hỏa có hình người cũng bị Bác hành cho thừa chết thiếu sống, một con cá chình có tu vi đại yêu cũng bị Bác dẫm dưới chân. Còn ba người pháp sư thì gần như không một chút phản kháng, mặc cho Bác xuống tay. Nghĩ tới thôi hắn cũng rùng mình và nhìn Bác với ánh mắt có chút kiêng dè, và sợ hãi. Cao Lũy cũng như vậy, hắn không nghĩ tới việc, Bác lại bộc phát hết pháp lực thì sẽ xảy ra cơ sự vừa rồi. Lúc này, Bác lấy trong túi lọ thuốc bôi rồi rắc nó lên chỗ bị Địa Hỏa đánh, cảm giác đau rát khiến hơi thở của Bác trở lên nặng nề. Bác đứng đối diện với tất cả rồi từ từ tháo bỏ túi đồ của mình, trong đó là các pháp khí của Bác. Bác bỏ hết đồ tùy thân của mình vào trong đó, và chỉ giữ lại một thứ:" Hổ Phủ mà Đông Nhạc đưa cho ".Bác ném cái túi về phía Bách Việt rồi nói:

- Nhờ cậu bảo quản hộ tôi, nếu chẳng may tôi có chuyện gì bất trắc phiền cậu cất giữ nó cẩn thận.

Bách Việt nhìn Bác xúc động gật đầu:

- Được, tôi sẽ giữ và bảo quản chúng thay ông.

Bác làm vậy là đã có tính toán, với số lượng áp đảo thế này thì Bác cũng đã biết mạng mình khó giữ, vậy thì đồ của bản thân nên đưa cho Bách Việt nắm giữ, vì sau lưng của anh ta là cả một dòng Tộc cổ xưa, luôn sát cánh cùng lịch sử dân tộc, dù có mất cũng phải rơi vào tay họ, biết đâu sẽ có ích sau này, không thể đưa cho kẻ khác dòm ngó vào được. Bác đã mất hết pháp khí và thuốc, trên người chỉ có một cái hổ phù và một bộ quần áo rách bươm ra. Bác nhìn về phía những tên kia rồi nói:

- Tới đi.

Nói rồi cả người Bác dần dần hiện lên các luồng khí sát nghiệp và dưới chân Bác là vô số các bóng đen đang lượn lờ dưới nền đất. Bác đưa cánh tay tạo thành ấn rồi đẩy về phía của Thái Linh, ông ta cầm lấy thanh đạo kiếm của mình rồi cũng đưa lên đâm về phía Bác, từ thanh kiếm là một chòm sao, đó là sao Cự Tà- chòm sao khắc chế yêu ma, có tính sát phạt rất cao. Cả hai va chạm vào nhau, nhưng Bác lại thua một chút bị đánh lùi lại, đúng lúc đó Cao Lũy cũng vừa đưa lá bùa trên người ấn mạnh vào lưng của Bác. Bác liền xoay người, hai ngón tay tạo thành trảo, chỗ đầu ngón tay đỏ ửng lên rồi đâm mạnh vào hai mắt của ông ta. Cao Lũy hét lên một tiếng rồi lui lại, mắt của ông ta bị Bác hủy, lá bùa trên người của Bác bỗng rực cháy. Bác biết đây là loại bùa gì, bùa chú nguyên thủy của khổ hạnh – Tâm ma. Nó khiến tâm ma của đối phương bốc cháy tới khi tâm ma đã cháy hết thì lúc đó cũng đã chết rồi còn đâu. Cả người Bác dần bốc lên từng làn khói trắng xì xì, tâm ma của Bác là vợ Bác, nó vừa là cái gai găm vào lòng, vừa là điểm yếu chết người của Bác. Cao Lũy cười rồi hắn nói:

- Hahaha, mày làm mù mắt tao thì tao đốt chết mày.

Diệu Liên cũng lao lên, từ trong tay cô ta là một cây châm, cô ta cắn lưỡi phun máu của mình lên đó rồi nói:

- Ta căm thù mi, ta dùng năm năm tuổi trẻ để khởi lên uy lực của Phế Tủy Trâm.

Nói rồi cô ta đưa nó lên rồi đọc chú, máu tươi trên cây châm nhanh chóng hóa thành các dòng chú ngữ rồi tạo thành các mũi châm đỏ tươi mùi máu. Diệu Liên chỉ về phía Bác rồi hét lên:

- Chết đi.

Bác định đưa tay lên dùng dựng kết ấn nhưng vị Thần Núi kia đã dùng thuật khống thổ, từ dưới đất các cột đất trồi lên khóa chặt lấy cả người của Bác. Bác nhăn mặt rồi nhìn các cây châm máu kia đâm vào người, chúng đâm nhưng không phải thủng mà khi chạm vào da thịt thì hóa thành các vũng bụi máu rồi biến mất. Ngay lập tức cả người Bác cảm nhận nỗi đau tột cùng và gần như không có cảm giác nào nói lên lời, như có hàng vạn con kiến đang gặm nhắm xương tủy của Bác, lại một ngụm máu từ người của Bác trào ra. Nhưng Bác nhìn về phía của vị Thần Núi kia rồi thở nặng nề, ánh mắt căm hận trào lên, Bác khẽ đọc cấm chú, các dòng văn tự, ký tự hình xăm trên người Bác dần bốc hơi, chúng bốc lên từng làn sương đen rồi chúng lần lượt biến mất trên người Bác. Bác cười ha hả nói:

- Tao dùng cấm chú, thiêu đốt sinh mệnh, thọ mệnh, huyết khí, .....tất cả cái gì đốt được tao đều sẽ đốt để sống mái một phen với chúng mày. Dù sao cũng chết thì việc gì phải giữ lại hết.

Nói xong, người Bác xuất hiện những luồng dao động pháp lực rất kinh khủng, những người kia nói:

- Hắn điên rồi, muốn cá chết rách lưới với chúng ta.

- Đừng liều mạng, mỗi người luân phiên vào rồi ra, chờ hắn đốt hết cấm chú thì sẽ khác nào tàn phế.

- Nói có lý.

Bác đưa tay lên rồi bóp mạnh lại, từng cái bóng đen dưới chân Bác cũng ồ ạt hướng tới kẻ thù của Bác, chúng bám lấy hoặc chạm vào là nổ tung, khiến cho đám người kia cực kỳ khó khăn. Dồn tới chân tường thì dù là sâu kiến cũng cắn chết voi. Bác lao tới, bàn tay Bác ngập tràn vu khí vỗ mạnh xuống Thái Linh, ông ta kết đạo ấn đưa lên đỡ lấy, nhưng bị Bác đè mạnh xuống rồi đánh nát cả một bên vai trái. Hắn đau đớn gào lên, nhưng cũng kịp trả chiêu khi một lá phù màu đỏ đánh thẳng vào người của Bác. Bác bị đánh trúng văng ra xa, nhưng chưa kịp đứng lên thì dưới đất Địa Hỏa lại trồi lên, hắn nắm lấy tay Bác kéo xuống. Nhưng bác gầm lên:

- Lên đây đi.

Bàn tay Bác lại nắm ngược lấy Địa Hỏa, chỗ da thịt của Bác bốc mùi khét ngùn ngụt, như không sợ đau đớn, Bác kéo ngược Địa Hỏa lên. Hắn kinh sợ nhìn Bác, cánh tay còn lại của Bác kết lại thành chỉ rồi đâm mạnh vào người hắn, cùng lúc đó Diệu Liên đã phóng tới, cô ta cầm cây đàn giáng thẳng vào người của Bác, nhưng bị Bác nắm lấy. Đúng lúc này, vị Thần Núi kia cầm rìu lao tới, bổ mạnh vào người của Bác. Bác trầm giọng:

- Bạo.

Ngay lập tức cả người Bác xuất hiện những luồng vu khí hỗn loạn, chúng dần thành các luồng khí lưu hút tất cả vào, Bác là trung tâm của dòng xoáy này. Những tên kia đều không tưởng tượng được Bác sẽ liều mạng đến thế này. Chợt, một tiếng nổ lớn vang lên:' ĐÙNG" Chỗ Bác đứng nổ tung, thổi bay tất cả văng ra xa, những người đó phun ra máu, cau có nhìn nhau. Họ đều đã bị thương cực nặng, nhưng vẫn còn trụ được, còn chút hơi thở thoi thóp. Tất cả đổ dồn về phía Bác, Bác lúc này đã bị thổi bay mất hai cánh tay chỉ còn lại bờ vai và đôi chân. Bác cúi người một chân quỳ xuống, còn một chân cố gắng đứng lên. Bác nhìn về phía đó rồi nói:

- Vẫn còn kém một chút.

Những người kia lúc này mới hiểu Bác kinh khủng đến dường nào, nổ tung hai cánh tay chỉ để đổi mạng mà không thành. Hai Thần Tướng, Hải Chu và hai anh em Du Ngoan cũng không ngờ được chuyện này xảy ra. Họ nhìn nhau rồi nói:

- Mau giết hắn đi, kẻo đêm dài lắm mộng.

Tất cả bọn họ đều không dám dùng pháp thuật áp sát Bác để đánh nữa mà hóa lại hình dạng của mình. Ngoan hóa thành Giao Long, anh của hắn là Du đứng trên đỉnh đầu cầm lấy một thanh roi năm đốt và Hải Chu cũng hóa lại cá chình và Ngoa Cường đứng lên đó. Kiên Phi hóa thành một người cao năm mét, thân hình vững chãi, toàn thấn tỏa ra thần khí, khôi giáp là kim quý, sau lưng có một lá cờ đang bay. Đó là hình dạng gốc của hắn ta. Bác nhìn rồi cũng niệm chú, hình xăm trên người Bác dần bay thành hơi đen rồi lượn lờ tạo thành các vu ngữ, chúng xếp chồng lên nhau rồi từ từ tạo thành một bóng hình to lớn phủ lấy người của Bác. Bác nhắm mắt lại khi nó hóa xong thì mở ra, đôi mắt Bác không còn tròng đen đỏ như mọi khi. Bác khẽ nói:

- Pháp nguyên Vu Tổ, giáng hạ trần giang.

Một người cao lớn như ngôi nhà năm tầng, à không phải nói là hai người, họ dính sát lưng vào nhau, một bên là người phụ nữ xinh đẹp một bên là người đàn ông hung ác. Nhưng điều đáng nói là họ quá chân thực, đến làn da, sợi tóc đều tạo cảm giác như người thật, đến nét mặt và ánh mắt. Những người kia nhìn thấy thì trầm trọng nói:

- Đây là pháp nguyên của đạo, Hai Cổ cũng đã tu thành rồi.

- Nếu hắn không bị bại lộ mà vẫn âm thầm tu luyện thì là đại họa rồi.

Bác nhìn tất cả một lượt rồi nói:

- Lần đầu và lần cuối ta dùng tới thứ này.

Lúc này người của Bác đã sạch đi hình xăm, chỉ còn lại hình Cổ Phật nhưng Bác vẫn chưa biết có dùng tới được không, chỉ sợ lần này đã là lần cuối. Bác lao tới, hai đôi chân dính sát vào nhau của Vu Tổ cất bước lên, bàn tay cầm đóa hoa của Vu Nữ Tổ đưa lên hạ nhanh xuống người của Giao Long, Du hét lên một tiếng:

- Đâu có dễ vậy được.

Ngoan liền há miệng phun ra một cột nước đỡ lấy, đồng thời Du cũng lao lên, gã ta vung roi ngũ tấc của mình lên đánh thẳng vào pháp nguyên. Nhưng cánh tay còn lại của Vu Nữ Tổ hóa thành một đầu rắn rồi bổ nhào xuống, đánh bay Du xuống đất, khiến hắn hộc ra máu, đồng thời Vu Nữ Tổ khẽ ngâm lên một âm điệu. Chỉ với một âm điệu nhưng nó như một tiếng chuông cực đại, quét ngang xuyên thẳng vào người của những kẻ đứng gần. Tất cả chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị chấn văng ra, Bác lại hộc ra máu, nhưng chỉ còn một chút, vì máu của Bác đang thiêu đốt để duy trì pháp nguyên này. Bác dùng tới nó đã là cực hạn của bản thân. Đúng lúc này, Kiên Phi đưa cánh tay ra rồi rút lấy cây cờ sau lưng của mình rồi phất mạnh, từ từ luồng chiến khí từ lớp cờ bay ra rồi từ trong đó là hơn một ngàn thần binh xuất hiện, ông ta phất cờ chỉ về phía Bác, ngàn thần binh đó ồ ạt xông tới, chiến khí ngút trời. Vu Man Tổ lật người xoay ra phía trước và đưa bàn tay đang cầm lưỡi hái kia rồi quét mạnh xuống, lưỡi hái quét mạnh cắt giết được một mảng lớn, nhưng chưa đủ. Các thần binh ồ ạt bầy trận, hàng loạt các thần thông cực hữu đánh thẳng vào pháp nguyên khiến Bác đã chịu tải trọng không chịu nổi lại càng thêm phần. Bác lúc này, mới dùng sức hẩy miếng Hổ Phù ở trong người ra, Bác đã mất đi hai cánh tay, nên việc này khá khó khăn, miếng Hổ Phù rơi ra ngoài, Bác đưa mu bàn chân đỡ lấy, Bác nhớ tới các câu chú gọi âm binh của Đông Nhạc đưa cho rồi từ từ đọc nó. Lúc này, Đông Nhạc đang ngồi bàn chuyện thì cảm nhận được hiệu triệu âm binh của mình thì nheo mắt lại rồi sai người lấy một cái gương, ông ta dùng tay huơ qua rồi nhìn vào gương, trong gương hiện ra khung cảnh nơi Bác đang đấu pháp với những kẻ kia, ông ta ồ lên kinh ngạc. Hiện tại, Xích Văn Cung đang dõi theo trận đấu pháp kia thì chợt dừng lại rồi nhìn lên trời, ông ta đưa tay rồi bóp mạnh lại, ở giữa không trung một tiếng rắc rắc vang lên rồi vỡ tung. Đông Nhạc chưa kịp hiểu chuyện gì thì pháp bảo gương của ông ta đã vỡ tan thành nhiều mảnh. Xích Văn Cung khẽ cười thầm rồi lại chắp tay xem tiếp. Đông Nhạc mặt đã đen lại vì tức, ông ta chưa kịp biết ai đã ra tay nhưng cũng nén lại vi người này đã trên mình, vượt qua tu vi của mình:

- Người này là ai, cách một khoảng xa như vậy vẫn có thể phá nát được pháp bảo mà không để lại dấu vết gì.

Nhưng ông ta lại nở nụ cười:

- Cho hai ngàn âm binh tu vi hai trăm năm, một ngàn quỷ binh tu vi một trăm năm và một soái vong tới tiếp ứng cho Hai Cổ.

Đông Nhạc cười cười rồi âm thầm nói:

- Mở màn nào.

Âm binh dưới trướng của Đông Nhạc là các binh lính chết trận, chiến khí cực kỳ cao, lòng trung thành ngút trời, họ được coi là các âm binh chính thống, không cần luyện qua hoặc từ các vong hồn khác mà thành. Quỷ binh hiểu đơn giản là các quỷ hồn đã được huấn luyện thành binh lính, phục vụ cho Đông Nhạc như quỷ binh dưới cõi âm phục vụ cho các bề trên. Bác lúc này đang dần rơi vào lép về dưới tay của đám người kia, một ngàn thần binh thì đã đủ vây và khiến Bác phải khổ sợ, chật vật tới mức nào, nhưng Bác còn phải đánh trả lại hai Thần Tướng một Thần Núi, Hải Chu và anh em Du Ngoan và ba pháp sư ngoại bang kia.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.