Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 6 : Hóa Phàm 11

Tiểu thuyết gốc · 2063 chữ

Sau sự kiện kho tàng Ung Châu thì dường như mạch sóng ngầm đã chảy cuồn cuộn lên rất nhiều, các thế lực cũng dần đánh hơi thấy sắp xảy ra chuyện gì. Những kẻ thù của Bác tuy đã biết Bác đã bị đánh chết nhưng không tìm được thi thể, thì chúng dần dần bán tính bán nghi không biết Bác đã chết thật hay chưa. Còn về phía Diệu Liên, cô ta quay trở lại Lào và báo lại mọi chuyện, ngay sau đó một đoàn người lại tiếp tục tiến vào nước ta với nhiều mục đích khác nhau, và trong đó là tìm hiểu cho ra nhẽ chuyện Bác đã chết hay còn sống. Hai vị thần tướng cũng bị trọng thương trong lần đối đầu với Bác, họ tuy thắng nhưng không vẻ vang gì, đường đường là hai đại thần tướng, pháp lực khiến yêu ma run sợ, lại nắm trong tay, hiệu triệu được thần binh dũng sĩ, mà vẫn bị đánh cho tan nát, tổn thật quá lớn. Chính vì chuyện này mà các thần vị bề trên đã rất tức giận, họ cho người đi xuống cõi âm muốn xem sổ sinh tử của nhân gian nhưng không được phép chấp thuận , vì đó là trái với luân thường. Và họ lại truyền lệnh xuống cho các nẻo âm thần, thần vị dưới trướng phải tìm hiểu cho ra lẽ xem Bác còn sống hay chết, vì đây là mặt mũi của thần vị. Hai anh em Du và Ngoan cũng bị thương cực kỳ trầm trọng, phải lui về Long Cung để dưỡng thương. Bát Hải Long Vương biết chuyện này cực kỳ nghiêm trọng nhưng ông ta lại chọn cách im lặng, và ngấm ngầm cho người điều tra lai lịch, xuất thân của người tên Hai Cổ. Còn lão Thành Dương thì đã hao tổn quá nhiều, ông ta cũng chọn cách ẩn tu, từ từ khôi phục lại sức lực. Hải Chu thì bị đánh gẫy mất vài yêu cốt nên phải lui về biển cả để trị thương, nhưng hắn vẫn cho yêu tinh dưới trướng mình đi lên trần gian để thăm dò, và trong thời gian này Hải Chu sẽ phải trải qua một giai đoạn quan trọng, phá vỡ vách ngăn của tu vi và tiến lên một tầng cao mới. Địa Hỏa thì phải chui vào tầng dung nham để hấp thụ hỏa lực bù đắp và tịnh dưỡng lại thương thế của mình. Và đám pháp sư ngoại quốc cũng manh nha tiến vào nước ta để tìm hiểu xem có chuyện gì đang xảy ra ở đây. Quay trở lại với quê nhà của Bác – làng Cát Hải thuộc Bình Định , một buổi sáng tinh mơ khi mặt trời còn đang hừng đông, ở ngoài biển lớn mây đen cuồn cuộn chợt kéo đến khiến cho người dân tưởng mưa lớn kéo tới thì vội chạy đi tìm chỗ trú. Nhưng họ là người phàm trần, không nhìn thấy rõ đó là một đoàn người mặc giáp y, thần sắc nghiêm trang, trong tay họ là từng vũ khí ánh lên vẻ xuất phàm. Dẫn đầu là một người đàn ông cưỡi trâu đen, trên vai vác một thanh đại đao lớn, người phía sau chỉ về phía trước rồi nói:

- Bẩm Ngài, phía trước chính là quê nhà của yêu đạo – Hai Cổ.

Người này nhìn thấy thì đưa tay về phía trước rồi nói:

- Tạo bão đi, cho mưa lớn lên, nổi thêm gió lốc.

Từng tiếng trống dần vang lên, các âm thanh sấm rền dần xuất hiện, khung cảnh nơi này dần như chìm vào một cơn bão lớn đang kéo tới. Vừa lúc này, ở phía xa xa một mũi tên bắn thẳng vào người đàn ông dẫn đầu cưỡi trâu kia. Ông ta chụp lấy mũi tên rồi đưa tay ra làm hiệu:

- Dừng lại.

Và từ phía đối diện cũng một đoàn người đang cưỡi mây ùn ùn kéo tới, họ ăn mặc đều là binh giáp nhưng lại khác hoàn toàn với bên này, trên vai của binh lính có một khẩu hỏa mai, hông dắt kiếm, trên lưng mang một lá cờ có hai chữ:” Tây Sơn “. Và dẫn đầu là một người đàn ông cưỡi ngựa ô, sắc mặt hòa nhã, nở nụ cười nhìn về phía bên kia rồi nói:

- Các vị là thần vị nơi nào , sao lại đến đây gây mưa gió làm tội người dân?

Người đàn ông cưỡi trâu cất tiếng ồ ồ như sấm:

- Ta là thần tướng Đại Lôi – được cõi âm giao cho nhiệm vụ tra xét lai lịch của yêu đạo Hai Cổ, và bên dưới là nơi mà hắn lớn lên, và tu luyện, chắc chắn đã mê hoặc dân chúng, tà khí ngút trời, đã là là nơi cần thanh tẩy ô uế.

Người đàn ông cưỡi ngựa ô cười lên:

- Vậy là ông đã sai rồi Đại Lôi, tuy ông là thần tướng được hưởng sắc phong dưới âm ty, nhưng không vì thế mà buông thiên tai cho dân, đó là trái luật rồi. Thôi ông mau về đi.

Đại Lôi quát:

- Trần Quang Diệu, ta không nhịn ngươi đâu, mau tránh đường cho ta làm việc.

Nói rồi ông ta thúc trâu đen dưới mình lao về phía của Trần Quang Diệu, khắp người Đại Lôi là những tia sấm chớp ẩn hiện, ông ta vung đại đao lên rồi bổ về phía trước. Trần Quang Diệu cũng vung đại đao lên rồi đỡ lấy, một âm thanh chát chúa vang lên khiến cho toàn bộ mây bị đẩy ra một bên, lộ ra khoảng không. Trần Quang Diệu nhìn Đại Lôi nói:

- Chúng ta lúc còn là người thường đều là mãnh tướng, nhưng giờ đều là thần, động binh đao không hay cho lắm.

Nhưng Đại Lôi lại gầm lên:

- Cản ta thì ta diệt.

Trần Quang Diệu lắc đầu, rồi nắm cán đao rồi lật nó lên, đưa mạnh một đường theo cán đao của Đại Lôi hất mạnh lên. Đại Lôi theo quán tính đưa tay ghìm xuống, nhưng vừa lúc đó thì một bàn tay vung lên, Trần Quang Diệu dùng thần thủ vỗ vào vai của Đại Lôi khiến ông ta ngã ra người nằm dài trên lưng của trâu đen, ông ta vừa ngóc đầu dậy thì một thứ chĩa thẳng vào đầu ông ta, và đó là mũi đao đang lan ra từng làn thần lực dồi dào như thác đổ. Trần Quang Diệu thu đao lại rồi quay người:

- Khi nào, ta còn trấn thủ ở đây thì đừng nên tới đây hại dân, đi đi.

Thua nhục nhã, Đại Lôi giận đen cả mặt rồi hầm hừ thu binh đi về. Trần Quang Diệu nhìn theo đoàn quân đó rồi lắc đầu:

- Thần linh thời mạt pháp vẫn còn quá phàm tục, hy vọng đại tai kiếp lần này sẽ cuốn đi một lượng lớn sâu mọt.

Nói rồi, ông ta và thần binh của mình cũng dần biến mất, và nơi này lại trở lại như cũ, ánh nắng vẫn chói lóa lan ra mọi nơi, người dân vẫn ra ngoài lao động như hàng ngày, mà họ không hề hay biết rằng ở dưới biển. Bức tường thành cổ đại vẫn nằm yên dưới đó mấy trăm năm qua đang dần phát ra từng làn khí thoát ra ngoài, những văn tự Champa cổ đã lộ ra bên ngoài, và dường như bức tường thành này đang chất chứa một đại bí mật liên quan tới người Champa cổ đại - Quỷ Thần đang ngủ say dưới đoạn tường thành này. Hắn ta là em trai của Quỷ Thần từng chặn đường Hoàng Đế Lê Thánh Tông triều đại Hậu Lê, khi ông đại phá Champa, bắt sống vua Cham, nhưng bị một tên Quỷ Thần chặn lại, sau đó hắn bị Mộc Thần chém chết, chặt đầu dâng lên Vua. Tên Quỷ Thần ngủ say dưới này không phải là ngủ say hoàn toàn mà đang tu luyện để chờ đủ lượng và chất sẽ thức tỉnh. Trong hang động rộng lớn ở Tây Nguyên, Ngải Bà sau lần đi Thái Nguyên, đã bắt tay với Xích Văn Cung chặn lại cửa vào kho tàng nay đã trở về thánh địa của dân tộc Champa của bà- nơi các Quỷ Thần tĩnh tu. Bà ngồi giữa một đại điện bằng đá, xung quanh là các bức tượng hình dáng kỳ dị to lớn được khắc thẳng lên trên đá, những bức tượng này là nơi mà các Quỷ Thần trú thân và tĩnh tu bấy lâu nay. Chợt ở giữa một chỗ trống trên vách đá hằn sáng lên các tia thần lực, chúng tụ lại rồi cuộn tròn, sau đó thì biến mất. Ngải Bà giật mình mở mắt nhìn rồi như vừa vui mừng vừa có điều gì khó nói:

- Quỷ Thần dưới đoạn tường thành cổ ở Quy Nhơn đã có dấu hiệu tỉnh giấc.

Và tại một nơi nào đó trong quần thể kiến trúc của Xích Tộc, Bách Việt đang tu luyện theo sự chỉ dẫn của Xích Văn Cung để nắm vững pháp thuật của hải tộc và giao long tộc nói riêng. Xích Văn Cung đang chỉ dẫn thì dừng lại khi bên ngoài có tiếng:

- Ông ơi, có người muốn gặp, đang chờ ở phòng khách.

Xích Văn Cung nghe tiếng thì biết đó là cháu của mình nên đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài và tiến tới phòng khách. Nơi này cực kỳ rộng lớn, có thể tiếp cả trăm người cùng lúc cũng không thành vấn đề gì. Một bóng người quen thuộc đang ngồi uống trà ở đó, Xích Văn Cung đi tới cười:

- Tới sớm đó, chẳng phải ông đang đi cùng cô gái Tuệ Linh và người anh em Bảy Ếch của Hai Cổ sao?

Người này quay lại và đó là ông Tường, ông ấy đặt chén trà xuống nói:

- Chúng tôi vừa tới đây , tôi nói đi ra đây có việc nên mới ghé qua.

Xích Văn Cung ngồi xuống rồi nhẹ giọng nói:

- Thế ông tới đây có chuyện gì cần nói không?

Ông Tường đặt tay xuống bàn rồi viết:

- Dòng tộc Nguyễn Tiên đã xuất hiện.

Xích Văn Cung nhìn thấy dòng chữ thì đôi mắt mở to rồi nói:

- Tin này là thật?

Ông Tường gật đầu chắc chắn, Xích Văn Cung nghe thấy vậy thì trầm xuống rồi nói:

- Cảm ơn ông vì tin này.

Thực ra ở Việt Nam chúng ta ngoài Xích Tộc ra còn các dòng tộc tồn tại. Xích Tộc có thể nói là dòng tộc cổ xưa nhất, có nội lực đáng sợ, nhưng vẫn có các dòng tộc tuy thua kém nhưng không thể coi thường được. Trong đó phải nói tới dòng tộc Nguyễn Tiên. Gốc gác của họ cũng rất xa xưa, bắt nguồn vào đời nhà Hậu Lê, họ thường cho người giỏi vào triều đình để làm pháp sư cung đình, bảo vệ hoàng đế, phụ trách các việc cúng tế. Nhưng lúc đó họ vẫn chưa gọi là dòng tộc Nguyễn Tiên, nhưng mãi đến khi biến loại thiên hạ đại loạn, vua Lê mất thực quyền, lúc đó Trịnh Kiểm giết hại Nguyễn Kim nắm quyền, con trai của Nguyễn Kim là Nguyễn Hoàng mới xin vào trấn thủ ở trong Nam, sau đó được Trịnh Kiểm chấp thuận. Người của dòng tộc này nhận ra thời thế đã thay đổi, và cũng đến xin lời khuyên của Nguyễn Bỉnh Khiêm, ông ấy chỉ đưa một lá thư cho tộc trưởng của dòng tộc này, ông ta đọc xong thì cũng xin vào Nam với Nguyễn Hoàng, chấp nhận bỏ lại đất đai, ruộng vườn nghìn mẫu, nhiều con phố sầm uất, và mang theo người trong tộc đi cùng với Nguyễn Hoàng với lý do cần có người cúng tế, trợ giúp trong huyền pháp. Pháp sư nắm quyền lúc đó là An Lưu, cũng chấp thuận và tâu lên Trịnh Kiểm và ông ta cũng đồng ý, vì không muốn mang tiếng xấu.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Cập nhật datang312
Lượt thích 2
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.