Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sa Thải

Phiên bản Dịch · 1033 chữ

Sau khi Dương Hoằng Niệm rời khỏi văn phòng thì tâm trạng rất tệ.

Ban đầu anh nghĩ rằng đây chẳng qua là một vấn đề đơn giản, nhưng Trần Nam đã làm anh cảm thấy rất khó chịu.

Thằng khốn này!

Phải tìm cơ hội đè cậu ta xuống mới được.

Số tiền bị trừ ít ỏi đó không đủ làm nguôi cơn giận trong lòng anh.

Tuy nhiên, sáng nay có một phòng khám ngoại trú nên Dương Hoằng Niệm không có thời gian để tính sổ với Trần Nam.

Về phòng chủ nhiệm, anh thay quần áo, sau đó đứng dậy đi về phía phòng khám ngoại trú.

Khi anh định bước vào thang máy thì tình cờ nhìn thấy phó chủ nhiệm khoa Triệu Kiến Dũng cũng đang ở trong thang máy.

- Chủ nhiệm, anh cũng đi đến phòng khám à.

Triệu Kiến Dũng mỉm cười chào hỏi, nhưng Dương Hoằng Niệm chỉ gật đầu và ừ một tiếng đáp lại, sau đó không nói câu nào nữa.

Rõ ràng là tâm trạng của anh không tốt.

Thấy vậy, Triệu Kiến Dũng ngay lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Anh thở dài:

- Haizz, thanh niên bây giờ thật không biết kiềm chế!

- Có lý không tha người!

- Còn nữa, suy nghĩ vấn đề quá đơn giản.

- Bệnh viện không phải như những nơikhác, bây giờ tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân trở nên nghiêm trọng như vậy cũng là bởi vì những người trẻ tuổi này không biết kiềm chế.

- Mấy cậu ấy căn bản không biết các nhà lãnh đạo nhọc lòng đến mức nào!

- Haizz……

Nói đến đây, Triệu Kiến Dũng không khỏi lắc đầu, như thể anh ta hiểu rất rõ khó khăn của Dương Hoằng Niệm.

Tuy nhiên, Dương Hoằng Niệm vẫn không nói gì, hai người cứ tiếp tục im lặng như vậy.

Sau khi xuống thang máy, hai người cùng nhau đi đến phòng khám, Triệu Kiến Dũng đột nhiên nói:

- Trần Nam này là một cái gai.

- Cậu xem, sáng nay cậu ta lại còn xúi giục nhân viên trong bộ phận cùng nhau gây sự.

- Sau này, tôi sẽ không để loại chuyện này xảy ra thêm lần nữa!

- Quản lý phòng ban thật không dễ mà!

Dương Hoằng Niệm bị Triệu Kiến Dũng nói đến thê thảm.

- Chủ nhiệm Triệu, anh có ý kiến gì hay không?

Triệu Kiến Dũng nghe thấy vậy thì lập tức mỉm cười:

- Ha ha ha... Chủ nhiệm, anh quá coi trọng tôi rồi!

- Về quản lý bộ phận, sao tôi có thể so với anh được!

Nhưng khi cả hai sắp tách ra, Triệu Kiến Dũng đột nhiên ngăn Dương Hoằng Niệm lại.

- Đúng rồi, chủ nhiệm, bây giờ đã là tháng năm, mùa tốt nghiệp mới sắp đến...

- Chúng ta có tuyển thêm người không?

- Không cần...

- Hiện tại nhân viên trong khoa chúng ta đã rất nhiều, cho dù muốn tuyển người thì bệnh viện cũng không cho phép!

- E hèm, tôi hỏi câu này hơi dư thừa rồi, ha ha...

- Chủ nhiệm, anh làm việc của anh đi, tôi đi đây.

Nói xong, Triệu Kiến Dũng bước đi, để lại Dương Hoằng Niệm đứng đó.

Lời nói của đối phương làm cho Dương Hoằng Niệm đột nhiên nắm bắt được cái gì!

Đúng rồi!

Tân binh!

Khoa Y học cổ truyền Trung Quốc đã có đủ nhân viên, vì vậy việc tuyển dụng những người mới rõ ràng là không thực tế.

Tuy nhiên, nếu một người bị sa thải... Vậy sẽ có thể tuyển dụng người mới rồi?

Lông mày của Dương Hoằng Niệm ngay lập tức giãn ra.

Sa thải ai?

Không cần hỏi cũng biết?

Bệnh viện nhân dân Viên Thành là bệnh viện nhân dân hàng đầu của tỉnh, bác sĩ nào trong đây mà không phải là thạc sĩ trở lên?

Trần Nam chỉ là một sinh viên tốt nghiệp đại học...

Lý do tại sao trước đây Dương Hoằng Niệm không nghĩ về vấn đề này, đó là bởi vì anh chỉ mới làm chủ nhiệm được hơn một năm.

Và Trần Nam vào bệnh viện là chính chủ nhiệm cũ đã đích thân tuyển dụng.

Tuy nhiên, hiện nay chủ nhiệm cũ đã nghỉ hưu.

Vậy thì mọi chuyện khoa này sẽ do anh định đoạt tất cả!

Nghĩ đến đây, Dương Hoằng Niệm vui vẻ bước vào phòng khám ngoại trú.

Dương Hoằng Niệm cũng là trợ giảng của Đại học Y học cổ truyền Trung Quốc.

Anh có thể dễ dàng giữ một sinh viên đi theo mình làm đề tài nghiên cứu.

Nghĩ đến đây, trong lòng của Dương Hoằng Niệm cũng thoải mái hơn.

Tốc độ và hiệu suất khám bệnh của anh cũng tăng lên không ít.

...

Mười giờ sáng.

Dương Hoằng Niệm đang định rời khỏi phòng khám thì nghiên cứu sinh Tôn Hiểu Dũng vội vã chạy vào.

Cậu ta đi đến bên cạnh Dương Hoằng Niệm, thì thầm:

- Chủ nhiệm, Lý Mạnh Tam đến rồi!

Sau khi nghe thấy cái tên này, Dương Hoằng Niệm theo bản năng cau mày lại.

Lý Mạnh Tam này... Thật sự là một bệnh nhân làm anh cảm thấy đau đầu.

Lý Mạnh Tam vốn là lãnh đạo của Huyện ủy Tân Cảng, năm nay ông đã bảy mươi lăm tuổi, là một cựu chiến binh đã về hưu!

Trong hoàn cảnh bình thường, Dương Hoằng Niệm rất thích loại cán bộ kỳ cựu này.

Dù sao đây cũng là bệnh nhân VIP hiếm gặp, bất kể là địa vị hay sức ảnh hưởng đều có tác dụng rất lớn.

Hơn nữa, bảo hiểm y tế tất nhiên sẽ chi trả cho những lãnh đạo cấp cao như vậy, cho nên về cơ bản chi phí nằm viện sẽ được trả đủ.

Nhưng mấu chốt nằm ở tính cách của ông Lý Mạnh Tam!

Lạ lùng!

Bướng bỉnh!

Tính tình rất khó chiều.

Lại thích mắng người.

Hơn nữa, ông ta chỉ thích mắng lãnh đạo nhưng lại rất khách khí với y tá.

Điều này thật sự làm cho Dương Hoằng Niệm đau đầu.

Bạn đang đọc Bác Sĩ Trần, Đừng Sợ (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyensepi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.