Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Loạn

Phiên bản Dịch · 1012 chữ

Vợ của Lý Mạnh Tam đã mất vào năm trước, cũng chính vào lúc đó, Lý Mạnh Tam khám ra bị ung thư bao tử.

Hiện tại, ông ở một mình trong khu nhà dành cho cán bộ, ngày bình thường, cũng rất ít làm phiền con cái.

Lý Hồng Anh tay chân lanh lẹ, sắp xếp ngay ngắn xung quanh cho lão gia tử:

- Dù có bận cũng không quan trọng bằng cha!

- Lão nhị, lão tam, các con cũng đừng đứng đó.

- Thật xem nơi này là đơn vị của các em, tới làm mưa làm gió à?

- Đi mở cái túi kia ra, bên trong có quần áo và đồ dùng hàng ngày để cha thay đổi.

Lý Hồng Vĩ và Lý Hồng Quốc hai người cười cười xấu hổ:

- Chị, chị bất luận ở nhà hay ở đơn vị, đều là lãnh đạo nha!

Người một nhà cũng nhịn không được ha ha ha nở nụ cười.

Lý Hồng Vĩ ngồi ở một bên bảo:

- Cha, con có một chút tổ yến do bạn con ở nước ngoài mang về, cha ăn chút đi.

- Còn có nhân sâm Hàn Quốc, cha đừng không nỡ, thân thể cha quan trọng hơn!

- Con đi rót cho cha một ly.

Nói xong, Lý Hồng Vĩ muốn đứng dậy, mà Lý Mạnh Tam vội vàng nói:

- Chờ một chút uống thuốc đã, Trần bác sĩ căn dặn ta khoảng thời gian này cái gì cũng đừng ăn.

. . .

Mà lúc này, Dương Hoằng Niệm vội vàng chạy về hướng bệnh viện, ngày bình thường buổi chiều phòng ban không có chuyện gì, ông ta cơ bản không tới.

Nhưng hôm nay ông ta vừa mới cho Lý Mạnh Tam nằm viện, nên vẫn phải tới biểu hiện một chút.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là , bình thường lúc này, người nhà bệnh nhân sẽ tới thăm ông lão kia.

Loại người mưu mô như Dương Hoằng Niệm tự nhiên không có khả năng bỏ lỡ cơ hội tốt này.

Chỉ là, Dương Hoằng Niệm còn chưa tới bệnh viện, chỉ nghe thấy điện thoại vang lên.

- Chủ nhiệm, không tốt, lão gia tử Lý Mạnh Tam không thoải mái!

- Ngài tranh thủ tới nhanh!

Người gọi điện thoại chính là Tào Mỹ Quyên.

Mặt của Dương Hoằng Niệm thay đổi, bảo:

- Cô đi thông báo bảo tôi lập tức đến bệnh viện!

Sau khi Dương Hoằng Niệm cúp điện thoại, tranh thủ thời gian dừng xe, vội vàng chạy về hướng phòng bệnh.

Mà lúc này, Trần Nam đang hội chẩn còn chưa có trở lại.

Bên trong phòng bệnh.

Lý Mạnh Tam che lấy cuống họng, không ngừng ói vào thao rửa mặt trên đất!

- Oẹ!

- Khụ khụ. . .

- Oẹ ọe ọe. . .

Sau khi lão uống thuốc kia liền có cảm giác trong cổ họng vô cùng cay, còn chưa ăn đã trực tiếp phun ra.

Nhưng, lúc mới đầu, Lý Mạnh Tam đã bảo đảm nói với Trần Nam không sợ thuốc đắng.

Không sai!

Trước khi điều trị, Trần Nam đã báo cho lão gia tử, hôm nay uống hai loại thuốc, nhưng loại đầu tiên rất khó uống, vô cùng khó nuốt xuống.

Lúc ấy, lão gia tử còn không tin, nói mình uống thuốc đông y nhiều năm như vậy, còn chưa gặp phải loại tình huống này.

Thế nhưng, lão vừa mới uống thuốc xong, đã cảm thấy hối hận, vị đắng chua cay này khiến lão ói ra cả dạ dày.

Quan trọng là. . . Còn chưa phải nuốt xuống đã khó chịu.

Lão tốn rất nhiều sức, mới nuốt thuốc vào trong bụng, chưa đến hai phút, lão cảm giác trong lồng ngực nóng bỏng, ợ chua muốn ói, nhưng. . . Chỉ là mắc ói nửa ngày không ói được.

Loại cảm giác này khó chịu không gì sánh được!

Một màn này đã dọa sợ ba người con của lão Lý đang ngồi ở một bên vừa nói vừa cười với lão.

Lão gia tử ngồi trên ghế, phía dưới trong thao rửa mặt nước mắt nước mũi nước bọt cái gì cũng có, chính là không có ói ra!

Thật khó chịu. . .

Toàn bộ tình huống kéo dài mấy phút.

Lý Hồng Anh thấy dáng vẻ này của lão gia tử, nhất thời nóng nảy:

- Chuyện gì xảy ra?

- Chủ nhiệm Dương làm sao còn chưa tới!?

- Cha, cha không có chuyện gì chứ!?

Lý Hồng Anh rất sợ, mẹ cô vừa mất được hai năm, cha cô chính là người thân còn sống duy nhất của bọn họ, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

- Y tá trưởng, chuyện này. . . Ba tôi đang bị gì vậy?

- Bác sĩ phụ trách đâu?

Tào Mỹ Quyên cũng đổ mồ hôi nhễ nhại.

- Cục trưởng Lý, ngài hơi tỉnh táo một chút, bác sĩ Trần đã đi hội chẩn, bây giờ còn chưa có trở về.

- Nhưng chủ nhiệm Dương sắp tới rồi, đã đến dưới lầu!

Trong lòng của Tào Mỹ Quyên đang mắng chết Trần Nam!

Tên tiểu tử hỗn đản này, lại tìm phiền toái cho mình.

Đều nói, tuyệt đối không nên kiếm chuyện chơi, còn muốn kê đơn thuốc!

Đây không phải là hồ đồ đó sao?

- Y tá trưởng, Phó chủ nhiệm Triệu đến, hay tôi gọi anh ấy đến?

Y tá tiểu Lâm vội vã chạy vào.

Tào Mỹ Quyên vội vàng gật đầu:

- Được được được, nhanh đi!

Không bao lâu, Triệu Kiến Dũng sải bước đi vào, sau khi anh thấy được tình huống của lão gia tử, lập tức sợ xanh mặt.

- Cái này. . . Ngài ấy xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Hồng Anh vội vàng nói:

- Sau khi cha tôi uống một đơn thuốc đông y, liền biến thành dáng vẻ này!

- Chủ nhiệm Triệu, anh xem một chút đến cùng uống cái gì, có bị trúng độc không? !

Triệu Kiến Dũng nghe xong, vội vàng hỏi:

- Bác sĩ phụ trách là ai?

Tào Mỹ Quyên đáp:

- Là Tiểu Trần, Trần Nam.

Bạn đang đọc Bác Sĩ Trần, Đừng Sợ (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyensepi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.