Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2157 chữ

CHƯƠNG 1:

Lúc trước, ba ba vẫn thường hay kể chuyện xưa cho cô nghe....

“......Sau đó, hoàng tử anh tuấn liền cưỡi ngựa trắng, mang theo giày thủy tinh bị đánh rơi mà tìm được Cô bé Lọ Lem rồi cùng nhau trải qua một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc...”

Cô bé buồn ngủ dụi mắt, ngây thơ hỏi: “Nhất định phải cưỡi ngựa trắng hả ba?”

“ Đúng vậy đó Huyên Huyên, con không thể tùy tiện đi cùng người lạ nha, con phải đợi hoàng tử cưỡi ngựa trắng tới đón mình, phải như vậy mới có được hạnh phúc.” Người đàn ông đóng sách lại, vỗ vỗ đầu cô bé, vừa cười vừa trả lời.

“Nhưng tại sao phải là hoàng tử cưỡi ngựa trắng vậy ba? Kỵ sĩ mang theo kẹo que không được sao?” Cô bé nghi hoặc cùng khó hiểu hỏi. Bé thích kẹo que mà, bé đã có rất nhiều giày, lại càng đẹp hơn giày thủy tinh gì đó nhiều!

“À...Cái này...Ba cũng không biết, từ xưa đến nay đều là như vậy rồi.” Người đàn ông bị cô bé hỏi, khó khăn đáp lời.

“Thật là nhàm chán quá đi.” Đúng là không có đạo lý mà, vì sao muốn bé nghe theo chứ?

Hả, bị ghét bỏ rồi! “Huyên Huyên không thích cái chuyện xưa này sao, vậy ba ba đổi chuyện khác nhé!” Quý Thu lúc này mất bò mới lo làm chuồng đáp, không muốn để con gái mình ghét bỏ.

“Không muốn đâu, ngày mai anh trai nhỏ sẽ tới, người ta muốn đi ngủ cơ, ba ba thật là ồn ào.”

Hắn... hắn ồn sao? Con gái nhỏ thích nhất là làm nũng rồi bắt hắn kể chuyện xưa lại chê hắn ồn!

Mãi cho đến lúc bị đuổi ra khỏi phòng, Quý Thu vẫn không thể tiếp nhận được việc mình bị con gái chán ghét.

Huhu! Con gái thay đổi rồi, không còn thích hắn nhất nữa....

Có người từng nói, con gái là tình nhân kiếp trước của cha, cái này cũng không sai đi.

“Vợ à, anh thất tình rồi!” Hắn đau lòng muốn chết đi được, phải trở về phòng khóc lóc kể lể với vợ thôi.

Trước đây con gái đều nói ba ba là tốt nhất, lớn lên cô muốn gả cho ba ba, nhưng bây giờ lại bảo, ngày mai anh trai nhỏ muốn tới, ba đừng làm ồn nữa... huhuhu, con gái quả là loài động vật không có lương tâm nhất mà!

“Ngoan đi, ba ba thật đáng thương mà!” Mẹ của Huyên Huyên hoàn toàn thấu hiểu tâm tình của chồng, vỗ vỗ đầu hắn nhẹ nhàng an ủi.

“Con còn ghét bỏ anh kể chuyện xưa thật dở nữa!” Ba của Huyên Huyên cũng không quên tố cáo nói.

“Con gái chúng ta cũng thật thông minh đó!” Mẹ Huyên Huyên tiện đà đáp lời: “Từ đó hoàng tử cùng công chúa trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, người nào khi còn bé mà chưa từng nghe qua đâu? Bọn trẻ bây giờ cũng không dễ dàng tin vào mấy cái loại ảo tưởng đó nữa!”

Hắn vẫn không phục: “Hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến, tràn đầy khí chất hoàng tộc, nàng công chúa trên tay, thâm tình nhìn nhau, xung quanh toàn một màu hồng cùng với hoa bay nhè nhẹ, có chỗ nào không tốt chứ? Rất hoàn hỏa, rất lãng mạn mà!” Ba Huyên Huyên vẫn tiếp tục nói: “Con gái lại có thể chỉ cần Kỵ sĩ cùng kẹo que mà ghét bỏ giày thủy tinh và bạch mã hoàng tử a!”

“Anh nên thấy may mắn là con bé đủ thực tế đi, nếu không cả đời con gái mình cũng đừng mong mà gả ra ngoài được.” Đầu năm nay mà còn có người cưỡi ngựa trắng tới cầu hôn sao? Thật là tức cười chết người ta mà!

Hắn oán trời trách đất than thớ: “Con bé một chút cũng không có gen di truyền của anh đâu.” Uổng cho hắn còn tìm truyện cổ tích xưa mà kể cho bé nghe, không ngờ tới con gái lại không có tí tế bào lãng mạn nào, thực khiến hắn khóc ròng mà.”Đó là bởi vì kẹo que so với giày thủy tinh càng thực tế hơn, mà Kỵ sĩ cũng có sẵn một người đây này.”

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, trong đầu cùng nhớ lại những chuyện đã qua..

Hiểu được phải nắm giữ hạnh phúc bên cạnh mà không theo đuổi phong hoa tuyết nguyệt xa vời kia, con gái bọn họ quả nhiên là thông minh quá rồi!

“A, không được...” Đứa nhỏ lúc này phi thường thích âm thanh tờ giấy bị xé rách, mà lúc này, cậu bé vừa mới tới vườn trẻ thì đang luống cuống tay chân cấp cứu cuốn vở bài tập của mình, mà bé thì vẫn cười vui vẻ như cũ..

“Không khóc, anh ôm em...” Lần đầu tiên cô bé bị thủy đậu, cả người nóng rần, khóc đến đỏ bừng cả mặt, thoạt nhìn thật đáng thương, anh trai nhỏ đau lòng ôm lấy bé. Không lâu sau, cậu cũng bị lây bệnh, rồi truyền cho bọn nhỏ ở vườn trẻ, đầu tiên là Tiểu Vũ, Tiểu Vũ lại truyền cho Bình Bình. Từ bé này lại truyền cho bé khác, đậu đỏ liền nổi khắp cả lớp học...

“Ngoan, em phải ăn cơm mới có thể mau lớn nha...” Nhìn cậu cho cô bé đang đạp đá lung tung ăn cơm, bé còn thổi nước bọt phù phù hoan nghênh cậu, tuy rằng cậu bé cho ăn cũng không có hết, cơm rơi trên mặt đất còn nhiều hơn so với được ăn vào bụng nữa.

“A, cái đó bẩn, không thể ăn được, em ăn cái này đi...” cậu bé ngăn đứa nhỏ chuẩn bị đem mảnh gổ đồ chơi nhét vào miệng, thay vào tay bé là sữa tươi trắng noãn pha cùng với đường.

Một chuyện lại thêm một chuyện, tuổi thơ ngọt ngào cứ như vậy lướt qua, âm thanh dịu dàng kia liền lặng lẽ in dấu ở đáy lòng của cô.

“Huyên Huyên!”

Cô gái vừa tỉnh mộng, không khỏi nhất thời mơ màng, khó phân rõ đây là thật hay mơ.

“Huyên Huyên!” Âm thanh quen thuộc kia vẫn như cũ truyền vào trong mộng của cô, lần này cô có thể xác định được đây là ngoài đời thật.

Đông! Một vật thể không thể xác định đập vào cửa sổ sát đất, cô mơ màng xuống giường mang dép vào, mở cửa ra rồi nhặt túi ô mai đang nằm trên ban công , thò đầu ra khỏi cửa nhìn.

Anh trai nhỏ ngây thơ ngày nào bước ra khỏi giấc mộng, lớn lên là một thiếu niên trong sáng cũng thập phần ưu tú, trở về thế giới chân thực này mà bảo vệ cô

“Aa, có quỷ!” Chàng trai đứng dưới cửa sổ hoảng hốt kêu lên: “Còn chưa tới tháng bảy, cô hồn ở đâu mà ra ngoài dọa người thế này!” Tóc tai bù xù, đủ kinh khủng đi.

“Ngụy Hoài Ân, câm miệng lại.” Cô biết rõ mình tóc tai rối bù , đem bộ dạng này đi ra ngoài cũng là hù dọa người ta đi, nhưng mà cô cũng chả có cảm giác gì khó chịu đâu.

Chàng trai mang ánh mắt ôn nhu cười nhìn nàng nói: “Cũng chỉ có một bao ô mai mà cũng có thể gọi em ra rồi”

Cô gái này quả là yêu ô mai quá mức rồi, mật mai, ô mai ngọt gì gì đếu mê đến không còn trình độ gì so sánh nữa.

“Mới sáng sớm, anh chạy tới la hét chỉ vì muốn ném cho em bao ô mai này thôi sao?” Cô liền đem bao ô mai mở ra, thuận tay lấy một hạt bỏ vào miệng.

“Không còn sớm đâu, mặt trời chiếu tới cái mông nhỏ của em rồi kìa!”

Cô yêu kiều làm cái mặt xấu rồi lè lưỡi đáp: “Cái mông của em thì liên quan gì đến nhà anh?”

“Cũng đúng, anh cũng không phải hạng người háo sắc như vậy...” Cậu bé lẩm bẩm một câu. Cửa sổ phía lầu hai liền mở ra, Quý Thu mặt không chút thay đổi nói...

“ Các con cứ phải đứng như vậy mà nói chuyện sao?”

Ngụy Hoài Ân liền đỏ mặt: “Huyên Huyên, anh đợi em dưới lầu đấy.”

“Biết rồi!” Cô liền trở về phòng, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu, chạy tới trước cửa hô: “Cha, con cùng Hoài Ân đi ra ngoài nhé!”

Nghe tiếng chân chạy ngang qua thư phòng, Quý Thu muốn dặn dò đôi câu cũng không kịp, chỉ có thể đưa mắt nhìn nàng ngồi lên phía trước xe đạp của Ngụy Hoài Ân mà vọt đi. Ôi, tư thái kia cũng ngọt ngào quá đi mất!

Hắn cười một cái, thật là một đôi hài tử vô tư a!

Này nên gọi là gì đây? Chàng cỡi kỵ mã, chạy tới cửa sổ ném ô mai sao?

Quý Thu cảm khái nhớ lại:

“Huyên Huyên, con không thể tùy tiện đi cùng người lạ như vậy nha, phải đợi bạch mã hoàng tử tới đón con chứ, như vậy mới có thể tìm được hạnh phúc.”

“Tại sao nhất định phải đợi hoàng tử tới? Không thể là Kỵ sĩ mang theo kẹo que sao cha?”

Người xưa nói: “Đồng ngôn vô kị” cũng không phải không có đạo lý đi.

Uổng công hắn còn trăm dặn ngàn dò, kết quả nàng vừa nhìn thấy Vương tử Kị sĩ liền năm lần bảy lượt chạy theo người ta rồi.

“Hoài Ân, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

Gió thổi nhẹ qua tóc mái cô gái, cô dang tay ôm ngang thắt lưng người con trai, cái đầu xinh đẹp tựa vào lòng ngực ấm áp, ngọt ngào không cần nói.

“Chúng ta đi ăn điểm tâm trước nhé, sau đó liền đi tìm Tiểu Vũ.”

“Tại sao không qua nhà Tiểu Vũ luôn chứ?” Còn có thể tiết kiệm tiền ăn sáng nữa a.

“Bởi vì anh có chút chuyện muốn nói với em” Hắn buồn cười nói. Tùy tiện nhìn một cái cũng biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì rồi.

“Không thể qua nhà đại bá ăn điểm tâm sao? Chúng ta có thể vừa ăn vừa nói kia mà.”

“Không được, anh muốn ăn điểm tâm xong rồi mới nói.”

“Vậy trước hết liền nói a, sau đó lại qua nhà đại bá ăn điểm tâm.” Cô vô cùng kiên quyết với ý nghĩ tiết kiệm tiền ăn sáng này của mình.

“Thôi được rồi.” Ngụy Hoài Ân cong ngón tay lên gõ vào đầu nàng một cái, “Làm ơn để lại một chút không gian cho anh đi, anh muốn yên tĩnh mà nói chuyện.” Nếu như mà sau đây mà nàng vẫn kiên trì về chuyện tiết kiệm tiền ăn sáng thì hắn cũng phục nàng a.

“Ồ” Nàng ngẩng đầu lên hỏi: “Anh muốn nói gì?” Chuyện gì lại muốn tìm chỗ yên tĩnh mà nói chứ.

“Huyên Huyên, anh thi đâu Viện Y học.”

“Cái gì?” Nàng trợn to mắt giật mình.

“Em yên tâm, anh không giống như Tiểu Vũ, không có mục tiêu vào Đại học T, anh vẫn sẽ ở lại đây.”

“Ổ” Nàng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng…..

“Em cho là sao?”

“Không có a.. Điểm thi của anh vẫn luôn rất tốt mà, thi đậu vào Đại học T cũng không ngoài ý muốn đâu.” Cô ngập ngừng nói, thanh âm càng về sau càng nhẹ đi.

Ngụy Hoài Ân bóp thắng cho xe dừng lại, cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Em biết anh sẽ không đi mà, nơi này còn có em.”

“A..Ách..Là vậy sao…” Chẳng lẽ cô nên nói gì khác mới đúng chứ, nhưng mà hỏng bét rồi, lần này cô không biết phải nói gì nữa.

“Huyên Huyên… Anh không đi, là bởi vì anh muốn ở bên em.” Đem cô ôm vào ngực, để cô có thể nghe được tiếng tim đập cuồng nhiệt vào lúc này của hắn, hắn chính là cho nàng thấy tâm ý chân thành của mình đi.

“A..” Làm sao anh ấy lại đột nhiên nói đến vấn đề này chứ! Dù sao..Có ai là không biết cô vẫn luôn bên anh đâu, đột nhiên lại sến súa thế này, hại cô không biết nên phản ứng thế nào cho phải…

“Em không muốn nói gì sao?” Đúng vậy, hắn đang tỏ tình với cô, cô nàng này chắc cũng hiểu mà, đúng không?


Bạn đang đọc Bậc Thang Thứ Mười Tám Hạnh Phúc của Lâu Vũ Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 5091

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.