Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2070 chữ

CHƯƠNG 2

“...” Cô nói thầm.

“Cái gì cơ?” Hắn nghe không rõ a.

“Chúng ta có còn đi qua nhà Đại bá ăn điểm tâm nữa không anh Hoài Ân?”

---

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, tay trái Tử Huyên cầm cuốn sách, tay phải nhanh chóng vớ lấy cặp, tiếng nói vang dội phát lên: “Đứng dậy, nghiêm, chào!” Ngay sau đó, cô hỏa tốc chạy ra khỏi phòng học bằng cửa sau một cách nhanh chóng, toàn bộ động tác làm liền mạch, không lãng phí lấy một giây! Cứ như đã được huấn luyện nghiêm túc từ trước, người nào nhìn vào cũng không ngờ tới đi.

“Này Tử Huyên!”

Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy!

Tử Huyên tự thôi miên mình một phen, tiếp tục xông lên phía trước.

“Tử Huyên, Tử Huyên, Tiểu Huyên Huyên thân ái...” Trên đời có nhiều loại người như vậy, cũng có một loại người gọi là Âm Hồn Bất Tán a!

Aii, lại sơ sót rồi! Động tác vừa ra liền tăng thêm sức, cô là muốn đánh bất tỉnh Trịnh Húc Nghiêu.

“Cút ngay, đừng có mà cản đường tôi!” Cô một cước đá tới, bước chân cũng không hề ngừng lại.

“Oa, thật là hung dữ mà! Có người muốn mưu sát chồng a.. Này này này, bà chạy gấp như vậy, không phải là cái thanh mai trúc mã gì đó lại tới đón bà chứ?”

“Biết rồi còn không mau cút đi.” Hít thở, thật là tức chết người mà.

“Nếu so ra, tôi cũng được xem như thanh mai trúc mã của bà mà, bà cũng chưa từng đối tốt với tôi như vậy nha, đối với cái tên Ngụy Hoài Ân đó thì lời nói liền nhẹ nhàng, ôn nhu có thể chảy ra nước nữa chứ, thật không công bằng!”

Cùng cô mà nói công bằng hay không sao? Hắn cũng coi như cái rễ hành thôi!

Cô liền mặc kệ hắn, giữ thêm ít sức để chạy bộ còn có ích hơn.

“Huyên..”

Không ngờ tới hắn cư nhiên một bên vừa chạy vừa náo cô, còn nhanh chóng bắt kịp cô nữa, thật là ông trời không có mắt mà.

“Hắc, chân của bà thật ngắn nha”

Liên quan cái rắm gì tới hắn chứ? Hắn đẹp trai thì có ích gì? Chân dài thì hữu dụng hơn sao? Còn không phải là không tìm đươc bạn gái, lại suốt ngày đi theo đổ thừa cô!

“Tôi lại tức giận sao? Thật ra thì chân ngắn cũng rất dễ thương mà. Bà nói gì với tôi đi chứ, tình yêu của anh, Huyên Huyên yêu dấu..”

Nhịn, không nhịn, nhịn, không nhịn!

“Câm miệng, không được lại kêu tôi bằng mấy cái từ kinh tởm đó nữa!” Dùng sức hét xong, Tử Huyên chuẩn bị sẵn sàng chạy một hơi bỏ rơi hắn.

“Huhuhu, Tiểu Huyên Huyên của người ta không thương người ta nữa, có người có mới nới cũ a...”

Cô dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm hắn.

Hắn lại muốn diễn cái tuồng gì nữa đây?

Cô thật muốn giết người mà! Hắn lại tiếp tục tái phát cái bệnh diễn tuồng tồi, nhìn hắn lau mớ nước mắt trong tưởng tượng, các bạn học nữ xung quang cũng bắt đầu quăng vài cái ánh mắt bất thiện qua cho cô rồi.

Thật là ghê tởm mà! Nhân duyên của cô trong trường không được tốt lắm cùng với tên này chắc chắn không dưới nửa phần trách nhiệm! Hắn cũng là ỷ vào mình đẹp trai, lừa gạt cảm thình của thiếu nữ mới lớn thôi, thật là vô lại tới cực điểm.

“Trịnh Húc Nghiêu, ông rốt cuộc muốn như thế nào?”

Thấy cô nói vậy, hắn liền thu lại vẻ mặt bi thương, hỏi: “Cùng nhau đi về chứ?”

Còn dám uy hiếp cô?

“Không, hôm nay thì không được.”

“Để tôi nói trúng rồi đúng không? Hôm nay Ngụy Hoài Ân là tới rước bà đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Cô liếc mắt nhìn cái đồng hồ đeo tay, tiếp tục nhanh chân đi về phía trước, không dám chậm chân, chỉ sợ thêm chút nữa hắn lại làm ra cái trò gì mới lạ đi.

“Bình thường bà cũng đâu có gấp như vậy, chắc chắn là có gì mờ ám mà!” Hắn mắt hắn gian tà lướt một vòng qua cô, lần này lại bị hắn đoán trúng rồi, quen nhau quá lâu liền hiểu rõ tật xấu của nhau, tùy tiện nhìn một cái liền bị hắn nhìn ra.

“Tại sao tôi phải nói cho ông biết?” Hắn càng muốn biết, cô càng không muốn nói ra, xem hắn còn có thể làm gì cô nữa.

Cô không rõ ràng tăng nhanh bước đi. Anh Hoài Ân có lẽ là đến cổng trường rồi, cô không muốn để anh ấy chờ quá lâu.

“Tôi nói này, chúng ta là dù sao cũng là anh em tốt mà!” Hắn một tay nghênh ngang gác lên vai cô, lại tiếp tục dây dưa huyên náo.

Cô chưa có thấy qua nam sinh nào đáng ghét như vậy đâu.

“Bớt động tay động chân.” Cô hất tay hắn trở về “Ông làm như chúng ta có quen thân lắm vậy?”

“Bà nói như vậy thật là làm tôi đau lòng quá mà!” Hắn vẫn chưa chết tâm, ma trảo lại tiếp tục duỗi ra. Lần này cô cũng không khách sáo mà đấm cho hắn một quyền.

“Oa! Độc nhất là lòng dạ đàn bà mà..” Hắn xoa ngực ô ô kêu, cô liền làm bộ không nghe thấy, vẫn hướng về phía cửa trường học chạy như bay, cô vẫn luôn muốn đánh hắn một đấm a, nay đã thành hiện thực rồi.

Ngụy Hoài Ân đang đứng ở trước cổng trường, giơ tay ôm lấy cô, nhìn ra phía sau cô đồng thời gật đầu xem như chào hỏi với Trịnh Húc Nghiêu mà nói.

“Huyên Huyên ở trong trường, nhờ em chăm sóc.”

“Một cái nhấc tay mà thôi.” Lúc này trông hắn cũng có hình có dáng đi, tại sao ở trước mặt cô hình tượng lại khó coi như vậy chứ?

Thành thật mà nói, người này nếu thu liễm một chút cũng rất có khí chất đấy chứ, khó trách một đám nữ sinh liền mê mẫn hắn đến vậy.

Bất quá, vô lại chính là vô lại.

“Làm ơn đi, anh Hoài Ân, anh lại đi cảm ơn hắn làm gì chứ?” Đều tại hắn mà cuộc sống của cô không được yên bình đây.

“Bởi vì tôi so với bà càng lễ phép, càng có lương tâm hơn a, có nói bà cũng không hiểu đâu!” Hoàn toàn không tôn trọng con gái là cô đây mà, hắn giơ ngón tay gõ lên trán cô, cũng không phải là tạo dáng cho có đâu, liền nghe thật rõ tiếng “Cốc” vang lên nha.

“Loại người như ông mà cũng gọi là có lễ phép, có lương tâm không vậy?” Cô khó chịu đáp trả một câu.

“Hung dữ như cọp mẹ a.” Hắn nhảy ra máy bước rồi nói: “Hộ hoa sứ giả đã tới, không còn chuyện của tôi nữa, đi trước một bước đây, bai.” Hắn khoát tay, chạy đi nhanh như một làn khói, chỉ trong chốc lát liền không thấy tăm hơi.

Coi như hắn biết điều, chạy trốn mau như vậy!

Cô thu hồi quả đấm, quay người lại, lộ ra nụ cười duyên dáng: “Anh Hoài Ân, chúng ta về nhà thôi.”

Ngụy Hoài Ân sửng sốt mấy giây: “Em thay đổi sắc mặt cũng thật nhanh đi.”

“Này!” Cô thục vào ngực hắn một cái, nhưng cũng rất nhẹ thôi, không khác với làm nũng chút nào...so với người vừa mới đánh Trịnh Húc Nghiêu như kẻ thủ giết cha lại là hai loại khí tế hoàn toàn khác nhau.

Đều trên một con đường về nhà, đều là chiếc xe đạp đã ngồi qua vô số lần, hai cánh tay cũng chỉ ôm cùng một người, nhưng hôm nay tâm tình lại hoàn toán khác biệt a, phải nói là rất rất vui vẻ đó, hít thở không khí cũng vô cùng mát mẻ nữa.

“Em cùng với Húc Nghiêu giống như đã quen nhau từ trước nhỉ!” Ngụy Hoài Ân nói ra thắc mắc của mình.

Cô vén mái tóc vừa bị thổi loạn ra sau, tùy tiện đáp lời: “Chắc là từ hồi năm lớp ba tiểu học đến giờ đi!”

“Lâu như vậy sao?”

“Nhưng vẫn không lâu bằng chúng ta.” Cô cùng anh trải qua thời thơ ấu từ lúc còn mặc tả, quen với Trịnh Húc Nghiêu vào năm lớp ba tiểu học làm sao có thể so sánh được.

“Các em học chung lớp với nhau nhiều năm như vậy, cũng coi như là có duyên rồi.” Anh ngừng lại rồi nói tiếp “Hắn có bạn gái chưa?”

“Hình như vẫn chưa có nữa!” Nếu là có rồi, hắn cũng không ngày ngày đều phiền cô như vậy, vây quanh cô đến phát bực luôn.

“.....”

Làm sao lại im lặng rồi?

Cô kỳ quái nghiêng đầu hỏi anh: “Anh Hoài Ân, anh là muốn hỏi cái gì?”

“Anh cảm thấy hắn đối với em rất tốt đấy, muốn đấm đá thế nào hắn đều không phản kháng, có phải là quá tốt rồi không?”

“Chắc là như vậy đi, hắn cũng không để ý mấy chuyện đó đâu.”

“Vì sao em lại hung dữ với hắn như vậy?”

Tử Huyên nhíu mày nhớ lại, đó là bởi vì năm lớp ba tiểu học a, hắn dám lén trộm nhìn váy cô, cô chính còn ghi hận tới tận bây giờ, cũng không có quên đâu.

Cô vốn đang tính mở miệng phản bác, nhưng suy nghĩ vòng vo một lúc liền lập tức dừng lại: “Không đúng! Tại sao chúng ta vẫn cứ nói về cái tên đáng ghét đó chứ? Nói về chuyện của chúng ta đi.”

Anh nhíu mày: “Chuyện của chúng ta là chuyện gì?”

Lúc này, khóe miệng anh Hoài Ân khẽ cong, ẩn ẩn nụ cười cùng nét mặt cực kỳ, cực kỳ đẹp trai a! Tâm cô như bị con nai nhỏ dẫm lên, đập rất nhanh rồi!

Có lẽ về sau khi trưởng thành, anh sẽ không giống anh họ Lạc Vũ, tuấn tú đến nỗi làm con gái vừa nhìn vào liền thần hồn điên đảo đâu, thay vào đó là vẻ điển trai rất ưa nhìn, nhìn vào thì dù có bệnh nặng cũng mau chóng khỏi nữa, chính là vừa mắt đến không thể hình dung được mà!

Người ta hay nói người tình trong mắt hóa Tây Thi hả?

Mọi người nghĩ sao thì nghĩ, đối với cô mà nói toàn bộ thế giới cũng không ai ưa nhìn bằng anh được, cứ như vậy đấy, không được sao?

Anh có khí chất, có tu dưỡng, cả người nhàn nhạt phát ra phong độ của người trí thức, đúng là rất hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ sinh a, cứ như vậy mà ở bên cô từ nhỏ tới bây giờ, là bạn trai của cô đấy.

Ha ha, cô cũng rất là thỏa mãn rồi: “Anh Hoài Ân, Anh Hoài Ân ơi.”

“Làm sao hả?” Anh buồn cười liếc mắt nhìn cô.

“Không có gì ạ, em cứ thích kêu như thế thôi, anh không cần để ý tới nha.” Trong lòng ngọt ngào, âm thanh phát ra lại ngọt hơn cả mật, tiếp tục nũng nịu mà hô một tiếng rồi thêm một tiếng: “Anh Hoài Ân, Anh Hoài Ân a...” cứ như là kêu như vậy cả đời cũng không chán.

Nguy Hoài Ân khẽ cười, cũng tùy cô kêu loạn.

Gió đêm nhẹ nhàng đem tóc mai của cô chạm khẽ vào mặt anh, qua thêm một cái đèn giao thông nữa là về đến nhà rồi. Lúc này, anh lại hỏi thêm một câu: “Huyên Huyên, em thật sự đồng ý sao?”

Cô chậm chạp ba giây mới tỉnh ngộ nhận ra ý của anh, cũng chính là hỏi đến việc an bày của cha mẹ hai bên về việc của cô và anh sao.


Bạn đang đọc Bậc Thang Thứ Mười Tám Hạnh Phúc của Lâu Vũ Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.