Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2477 chữ

CHƯƠNG 10

Anh ấy nhất định là tức giận lắm, tại sao không dứt khoát nổi giận với cô? Như vậy cô cũng an lòng một chút. Cho dù anh cùng cô gây nhau, hành vi cử chỉ, từng câu nói đều rất kiềm chế, chưa bao giờ lớn tiếng la hét phát giận giống như cô, để cho cô có cảm giác mình luôn như một đứa trẻ chưa lớn đang cố tình gây sự.

Nhìn quanh gian phòng, những thứ bị cô ném rơi vãi đầy khắp nền nhà, cảm giác ê ẩm lần nữa xộc lên khóe mắt.

Cô cẩn thận lượm lại từng con thỏ bông đặt xuống nơi đầu giường hoặc đầu tủ như cũ. Một con, hai con, ba con...: “Thật xin lỗi, khi nãy các em có đau không? Vừa rồi là chị quá nóng giận, thật xin lỗi, thật xin lỗi...” Mỗi con thỏ bông được nhặt lên đều được cô đều nói một câu.

Làm sao mà cô có thể quăng chúng như vậy chứ? Những thứ đồ chơi này đều chứa đựng những đoạn ký ức ngọt ngào của cô và anh, mỗi con đều làm cô nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào của cả hai , dù bất kỳ con nào bị hư cô cũng đều sẽ đau lòng rất lâu...

Nhưng mà...anh trai nhỏ đưa cô những con thỏ bông này tại sao lại không hiểu lòng cô, còn cầm thứ cô thích nhất cho người con gái khác! Đồ đại ngốc!


“A” Nhìn lên đồng hồ báo thức, cô hét lên một tiếng rồi nhảy dựng, như lửa đốt mông mang tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, chải đầu, thay quần áo...

“Hả? Huyên Huyên , con còn chưa đi học nữa, đi nhanh lên nha, sắp trễ rồi!” Ba cô ghé đầu vào phòng nói.

“Con đang gấp đây.” Ngày hôm qua khóc đến lúc ngủ thiếp đi, hôm nay thiếu chút nữa là muộn tiết tự học rồi.

Tầm mắt Quý ba đảo một vòng quanh cô, đúng lúc đưa cô thứ cô đang chuẩn bị lấy: “Ngày hôm qua con cùng Hoài Ân gây lộn đúng không? Tiếng động lớn như vậy, ba ở trong phòng còn nghe được.”

Cộp! Cái lược cô đang cầm liền rơi xuống đất: “ Đừng có nhắc tới cái người khốn kiếp đó với con.”

“Ba thấy thằng bé đợi con từ trưa đến tận tối, con không thể bỏ qua cho nó sao?”

Cái gì? Do buổi trưa gọi cho cô không được liền ở trong phòng đợi cô sao? Cô vẫn nghĩ anh không liên lạc với cô được sẽ lấy cớ thuận lý thành chương mà đi chơi với Uông Tĩnh Nghi chứ!

“Ba tin tưởng Hoài Ân không phải là cái dạn người đó đâu, thằng bé không phải người tệ bạc.”

“Ba à, vấn đề là ở chỗ, nhân cách cùng tình cảm là hai việc hoàn toàn khác nhau, sắc đẹp ở trước mắt, thánh nhân còn phạm phải mà “Nam nhân khắp thiên hạ ai mà không háo sắc”.” Đây là một câu kinh điển a, lưu truyền ngàn năm cũng không sai biệt lắm đâu.

Con trai ai mà không có thói hư tật xấu chứ!

Quý ba cũng không nói gì nữa, ngược lại quăng ra một câu: “Huyên Huyên, con có thích Hoài Ân không?”

“Tất nhiên là có rồi!” Không thương mà cô giận đến thiếu chút nữa là làm thịt anh?

“Vậy sao con không thể tin tưởng thằng bé nhiều thêm một chút? Thích nó mà không tin tưởng nó sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho thằng bé đó.”

Cô cũng muốn tin tưởng chứ, vấn đề anh ấy làm cho cô không cách nào mà tin được.

Anh ấy nói chẳng qua là bạn học, được, cô rất nguyện ý tin tưởng anh, nhưng mà Uông Tĩnh Nghi đó hả? Ai có thể đảm bảo cô ta đối với anh Hoài Ân là không có bất cứ ý đồ bất chính nào không? Coi như hiện tại anh ấy có chỉ tay thể với trời rằng không có hai lòng, nhưng sau này thì sao? Một cô gái xinh đẹp động lòng người mang ánh mắt lấp lành nhìn anh nhờ giúp đỡ, anh liền đồng tình, một bộ dạng cảm thông hiểu chuyện không hề từ chối, ai có thể đảm bảo giúp qua giúp lại mà không xảy ra chuyện chứ?

Đây mới là thứ cô để ý tới nhất.

“Không nói nữa, con nên bình tĩnh mà suy nghĩ kỹ lại đi, nếu như còn muốn ở bên nau, các con nên điều chỉnh lại tâm tình đi.” Quý ba đem sandwich bỏ váo trong túi Tử Huyên: “Vừa đi vừa ăn đi, con ăn không kịp đâu.”

“Cám ơn ba!” Cô nhanh chóng hôn lên má Quý ba một cái rồi lao nhanh ra cửa.


Thật đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn là tới trễ.

Kết thúc lễ chào cờ vào buổi sáng, cô bị thầy giáo gọi lên dạy dỗ cùng thuyết giảng một tràng thật dài.

Tiết thể dục cô liền mặc kệ bạn học ra sức chém giết nhau, đến bóng râm dưới cây mà tránh nắng. Dù sao đi nữa cô có chơi bóng thế nào cũng không cao thêm nỗi, liền không cần tập nữa.

“Sặc, khuôn mặt khả ái xinh đẹp nhăn lại thành cái mặt bánh bao của bà trông rất là xấu đó.” Kèm theo đó là bả vai bị vỗ một cái.

Mọi người đoán đúng rồi, chính là cái tên không biết điều Trịnh Húc Nghiêu.

“Tránh ra, tôi không có tâm trạng nói chuyện tào lao với ông đâu.”

“Làm sao thế? Bị la mấy câu thôi mà, liền muốn chết sao.” Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cô một lon nước tăng lực, cô không thèm đón lấy, nhìn cũng không thèm nhìn tới.

Hắn khui lon nước rồi nhét vào tay cô, bảo: “Uốnh đi Huyên Huyên đại mỹ nhân, tôi cầu xin bà mà, tôi van xin mà, khẩn cầu bà mau uống đi.”

Cô tức giận lườm hắn một cái: “Chẳng lẽ các hạ chính là người xấu thường được đồn đãi gần đây, chuyên lừa gạt người khác uống nước có chứa thuốc mê để bắt đi sao?”

“Bị bà phát hiện rồi?” Hắn nheo nheo mắt, mặt lộ ra vẻ âm ngoan, bộ dáng cứ như chuẩn bị tiền dâm hậu sát, móng vuốt sói đưa đến trước ngực cô...

“Ngu đần!” Cô đánh nhẹ tay hắn một cái rồi ngửa đầu uống một ngụm.

Hắn thu hồi tâm trạng chơi bời, hai tay chống cằm quan sát cô, bộ dáng lúc này thoạt nhìn có chút nghiêm túc: “Hai con mắt sưng to như vậy, bà là cùng Ngụy Hoài Ân cãi nhau đúng không?”

Bộ thấy rõ lắm sao? Toàn bộ người trên thế giới cũng nhìn ra được đi?

Cô suy sụp cụp vai, không có sức mà hỏi hắn: “Con trai các người, khi thấy một cô gái đẹp gặp đều là bất chấp tất cả mà làm anh hùng cứu mỹ nhân đúng không?”

“Đa số đều là như vậy.”

“Sắc lang.” Không có tiết tháo, nhân phẩm tệ bạc.

“Cài này cùng với sắc lang không có liên quan đâu, con trai bọn tôi luôn coi việc bảo việc con gái là sứ mạng, luôn cảm thấy con gái bẩm sinh là yếu đuối, không thể nào không bảo vệ được, trừ cái bọn lang tâm cẩu phế, nếu không thì làm gì có đứa con trai nào có thể làm ngơ đứng nhìn được một người con gái cầu cứu chứ!”

“Nếu như nữ nhân kia xấu như ma thì sao?”

“Vậy thì tôi sẽ tự động xem như mắt mình bị mù, không thấy đường, sau đó chọn đường vòng mà đi.”

“Vậy mà còn không bảo là sắc lang nữa hả!” Cô dùng sức đạp hắn một cước khiến hắn đau đến oa oa kêu lên, khóc lóc ỉ ôi.

“Là bà tự mình hỏi mà, tôi thành thật trả lời lại là làm sai sao?”

“Hừ, con trai các người không có lấy một người đàng hoàng đâu!” Cô cho là Hoài Ân là người đàng hoàng nhất nhưng kết quả thì sao? Còn không phải là lừa cô thảm như vậy hả.

“Nếu mà biết làm người tốt trả lời thành thật cho bà biết mà thảm như vầy thì còn lâu tui mới làm....”Hắm lẩm bẩm nói thầm, xoa xoa chân...

Với cái khí lực này của cô mà bầm được sao, tưởng cô dễ gạt lắm chắc?

“Vậy có khả năng con trai các người bởi vì cái sứ mạng đáng chết này đi bảo vệ cô gái yêu đuối, bảo vệ qua bảo vệ lại liền có thể hay không bảo vệ ra tình yêu luôn?”

“Cái gì? Ngụy Hoài Ân nhà bà có người mới rồi hả?”

Đáng chết! Hắn không thể nói chuyện tế nhị một chút sao? Tâm cô đâu muốn chết rồi nè.

“Nhìn vẻ mặt này của bà, không lẽ muốn đi tự sát hả?” Hắn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nói.

Đi chết đi miệng quạ đen! “Có muốn tư sát tôi cũng làm thịt đám con trai không có lương tâm mấy người trước a.”

“Vợ chồng son mấy người gây gổ thì liên quan gì tới tôi? Khó trách người xưa có câu, không nên xen vào việc của người khác, đã giúp còn không được cảm ơn.” Hắn nghĩ nghĩ gì đó rồi chêm vào vài câu: “Ai, bà đừng có suy nghĩ nhiều như vậy nữa, nếu như nói về nhân cách của Ngụy Hoài Ân ...tôi cảm thấy hắn là người có trách nhiệm cao, đạo đức cũng không tồi, sẽ không làm chuyện gì phản bội bà đâu.”

“Phải không?” Cô buồn buồn hỏi: “Anh ấy cũng nói chỉ là bạn học, nhưng mà...”

“Anh ta đã nói là bạn học thì bà cứ tin tưởng hắn đi, làm sao cứ phải nghi ngờ hắn ta thay lòng làm gì chứ, sau đó ngồi đây một mình thương tâm muốn chết như vậy?”

Hử? Hắn đang an ủi cô sao? Thì ra người bạn này cũng không tệ như cô tưởng! Bằng lương tâm của cô mà nói, hắn đối xử rất tốt với cô, mỗi lần cô ở trong trường bị bạn học cô lập, khổ sở muốn chết hắn luôn ở bên canh an ủi cô, tuy là lời nói rất là đáng đánh đi.

“Nhưng mà tôi vẫn lo lắng...”

“Nếu bà vẫn không an tâm như vậy, nếu ngày nào đó anh ta bỏ rơi bà, cùng lắm bà cứ đến tìm tôi, tôi miễn cưỡng tiếp nhận, bà ngàn vạn lần đừng có nghĩ không thông mà là chuyện dại dột đó.”

Còn miễn cường tiếp nhận cô? Hắn xem cô là cái gì hả? Cái tên xấu xa này.

“Tôi thà đi tự sát còn hơn.”

“Này, tôi đây là làm theo câu cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đó! Bà đừng có không biết điều như vậ chứ.” Hắn duỗi tay chọc chọc vào eo cô vài cái: “Trả lời đi, bà chịu hay là không?”

“Khốn kiếp, ông đừng có mà động tay động chân..”

Cô phải né trái tránh, vừa đúng lúc mấy bạn học nữ đi ngang qua, cô liền thấy rõ khinh bỉ cùng coi thường toát ra từ ánh mắt bọn họ...

Hắn lại hại cô bị hiểu lầm.

“Trịnh Húc Nghiêu, ông đủ tồi đó nha!” Cô giận tái mặt, đẩy hắn một cái: “Còn không hướng về mấy người ái mộ ông giải thích, quan hệ của chúng ta có bắn mười cái đại bác cũng không tới, căn bản là không có gì!”

“Không muốn.” Hắn lạnh lùng đáp lại: “Bọn họ có phải là gì của tôi đâu, tại sao tôi phải giải thích? Hiểu lầm càng tốt, đỡ phải kiếm tôi tạo phiền toái.”

Mẹ kiếp, thật là khốn kiếp mà!

“Người xui xẻo phải là tôi nè! Nhân duyên của tôi cũng đã kém tới đáy rồi, nếu hôm nào tôi mà bị mấy người ái mộ ông tạt a xít thì tôi nhất định tìm ông báo thù!”

Aii, cô chọc trúng cái gì rồi hả?


Trịnh Húc Nghiêu cảm thấy tâm trạng hiện giờ của cô không tốt, sợ cô nhất thời nghĩ không thông chạy đi nhảy sông tự tử làm ô nhiễm người nước nên kiên trì trở cô về nhà.

Ai muốn nhảy sông tự vẫn hả? Cái tên miệng quạ đen này! Hắn mới là người đi tự tử ấy!

Không có cách nào thoát khỏi hắn cô cũng chỉ có thể nhận mệnh, một đường nhịn nhục nghe hắn lải nhải nói...đợi hắn nói mấy lời kỳ cục liền cho hắn mấy quyền dạy dỗ.

“Oaa! Bà mưu sát chồng a..” Hắn lớn tiếng thảm thiết kêu lên. Không cần hoài nghi, người hạ độc thủ chính là cô, người ngồi ở yên sau xe đạp.

“Cái gì mà mưu sát chồng hả? Ông đừng có nói chuyện nhảm nhí như vậy chứ!” Cô đánh thêm một quyền.

“Không đúng sao? Khi nãy tôi nói rồi đó, ngày nào Ngụy Hoài Ân vứt bỏ bà, bà sẽ phải ở cùng một chỗ với tôi.”

Nói cứ như cô nhất định sẽ bị bỏ rơi không bằng, khốn kiếp!

“Đó là ông nói thôi, tôi có đáp ứng qua sao.” Muốn cô cùng với cái tên xấu xa này ở chung một chỗ, thật xin lỗi, cô thà xuất gia làm ni cô còn hơn.

“Tôi cũng vì bà mà cự tuyệt chín ngàn bảy trăm sáu mươi tám người theo đuổi rồi, danh tiết cũng mất hết, bà bây giờ còn nói như vậy, có lương tâm hay không hả...” Hắn quay đầu lại cùng cô lý luận.

“Ông lo nhìn đường đi!” Cô nhéo eo hắn, sợ lại đụng phải cái nhà “Bên trong có chó dữ” kia.

“Vậy bà có đồng ý không?”

Quả thật chưa từng thấy qua nam sinh nào lắm mồm như hắn..

Cô há mồm muốn nói thêm lại đột ngột nghe một tiếng hô, sau đó xe đạp liềnngừng lại. Lỗ mũi đụng vào lưng hắn, may mắn là kịp thời vịnh vào xe mới không ngã chổng vó ra sau.

Cô há mồm tính mắng người nhưng tầm mắt không tự giác hướng về thân ảnh trước của nhà. Sau khi nhìn kỹ lại lần nữa cô liền xác nhận, người này là anh Hoài Ân a.

Bạn đang đọc Bậc Thang Thứ Mười Tám Hạnh Phúc của Lâu Vũ Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.