Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2138 chữ

CHƯƠNG 9

“Này!” Bình Bình ủy khuất khẽ gọi cô: “Tớ cũng chỉ ra đời sau cậu một năm thôi mà, không cần khi dễ tớ như vậy đi?”

Xe buýt từ từ tiến tới, cô giơ tay đòi cô nàng tiền lẻ.

Sau khi gom đủ tiền, cả hai cô nhanh chóng đi lên xe. Bình Bình nhẹ giọng thông báo với cô: “Đại ca đang ở nhà cậu đó!”

Cô không nghe, không nghe, không nghe thấy gì cả.

“Dù sao thì hai người các cậu cũng nên hòa hoãn cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đi, không chừng cũng chỉ là hiểu lầm thôi. Tớ làm sao cũng không tin anh Hoài Ân thương cậu như vậy lại phản bội cậu đâu. Nhưng nếu đúng là như vậy thật thì tớ sẽ đứng về phía cậu, không cùng anh ấy nói chuyện nữa.”

Cô lẳng lặng suy nghĩ một chút: “Được rồi, thấy cậu đứng về phía tớ như vậy, tớ sẽ nghe lời cậu, cho anh ấy một cơ hội mà thành thật đem mọi chuyện nói với tớ, nếu anh ấy còn tiếp tục giấu giếm thì chứng tỏ trong lòng anh ấy có điều mờ ám rồi.” Cô nói như vậy với cậu ta không khác gì tự nói với bản thân là bao.

Cô rất hi vọng anh Hoài Ân có thể thẳng thắn mà nói hết cho cô nghe, đừng giấu giếm cô thêm một chút nào nữa.


Cô đứng trước cửa nhà, chần chừ vài phút rồi lấy chìa khóa mở cửa, nhìn quan phòng khách trống rỗng chỉ còn mỗi chiếc đèn ngủ phát sáng, không hề thấy người trong dự tính đâu,

Cô liền nhìn lên đồng hồ treo tường, phát hiện bậy giờ đã là mười giờ rưỡi. Có lẽ anh ấy chờ không nỏi nên về nhà rồi.

Cô không biết có nên thất vọng hay không, nhưng vẫn thở phào một hơi, xoa xoa bả vai đau nhức. Sau đó đi lên phòng, vừa mở cửa liền thấy ánh đèn sáng trưng làm cô kinh ngạc không thôi, vốn anh Hoài Ân còn đang tựa vào tường liền ngồi thẳng lưng nhìn cô: “Huyên Huyên, em về rồi.”

Cô cố ý không nhìn anh, bỏ túi xách đồng thời tiện tay tháo xuống đồ buộc tóc, hỏi: “Anh chờ em sao?”

Anh ấy đi tới ôm nhẹ eo cô bảo: “Bình Bình nói tâm trạng em không tốt?”

Nghĩ đến sáng hôm nay, đôi tay này của anh vừa ôm qua cô gái khác cô lập tức lùi lại.

Anh có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút mới nói: “Em vẫn còn giận anh hôm nay lỡ hẹn sao? Chuyện này xảy ra có chút bất ngờ, đến trưa anh đã xử lý xong liền vôi vàng đi tìm em, nhưng mà điện thoại em gọi không được..”

Anh cố gắng giải thích với cô, nhưng tiếc là một chút cô cũng nghe không lọt.

Cô xoay người lại, nghiêm túc nhìn anh chất vấn: “Anh đi xử lý chuyện gì?”

Đừng có gạt em, làm ơn, làm ơn! Trong lòng cô điên cuồng gào thét. Ngay lúc này chỉ cần anh thành thật nói hết chân tướng cho em nghe, cô sẽ không hề nghi ngờ bất cứ cái gì mà tin anh.

“Một người bạn bị hư xe, anh đi giúp hắn giải quyết.”

“Là như vậy sao?” Anh cũng không nói láo, chỉ là có ý đồ che giấu thôi, ánh mắt cô co rút. Cô vẫn tiếp tục truy hỏi: “Là bạn nào? Nam hay nữ?”

“Huyên Huyên?” Anh lập tức nhíu mày nhìn cô.

“Nam hay nữ?” Cô tin tưởng anh có thể phát hiện ra mọi chuyện đang không ổn, nếu như anh ấy đủ thông minh, sẽ biết rằng thẳng thắn nói cho cô biết mới là cách làm tốt nhất.

Nhưng là anh ấy chần chờ: “...Nam.”

Nghe được anh cứ như vậy mà trả lời, lòng của liền thật lạnh.

Lui ra vài bước, cô khép mắt nói: “Cho nên anh hôm nay không có vui vẻ mà cùng người nào đó ở phụ cận Trung tâm dạo phố có đúng không?”

Anh ấy kinh ngạc mở to mắt nhìn cô: “Huyên Huyên..”

Cô hít một hơi sâu sau đó liền bộc phát!

“Ngụy Hoài Ân, anh là đồ khốn kiếp!” Cô cầm con thỏ bông trên giường không ngừng đánh lên người anh.

Anh không tránh né, nóng lòng muốn giải thích nên cứ như vậy mà đứng yên như cũ cho cô đánh,: “Huyên Huyên, em nghe anh nói..”

“Không cần nữa đuâ!” Hai tay cô không ngừng đem mọi thứ anh từng tặng cô, từng thứ từng thứ ném tới.

“Không phải như em nghĩ đâu, xe máy của Tĩnh Nghi bị hư, nhất thời không sửa được mà nhà cô ấy cũng gần đó nên anh tiện đường đưa cô ấy về nhà thôi, không phải cùng cổ đi dạo phố đâu!”

“Vậy sau ngay từ đầu anh không nói! Ai mà biết Uông Tĩnh Nghi đó có ý đồ gì hay không chứ!” Cô ném mệt thì dừng lại nói.

“Nếu như anh nói ngay từ đầu thì em còn cho anh đi sao?”

Cô sẽ không! Điều này cô và anh đều hiểu rõ ràng.

Cô đã không thích anh cùng Uông Tĩnh Nghi gần gũi, mà còn phải hi sinh cuộc hẹn khó khăn lắm mới sắp xếp được để nhường cho cô ta sao, cô cũng đâu có bị điên.

“Cho nên anh mới gạt em? Con trai trên đời này chết sạch hết rồi hay sao? Tại sao không tìm ai khác ngoài anh hả?” Ném ném ném! Ném cho hả giận mới được.

“Em suy nghĩ một chút có được không? Xe máy cô ấy hư vừa vặn gần chỗ anh ở, gọi điện nhờ anh ra giúp làm sao mà anh từ chối được hả?”

“Vậy còn em? Anh có nghĩ tới cảm giác của em không? Ngụy Hoài Ân, em là bạn gái của anh mà, anh một chút cũng không do dự mà bỏ rơi em đi giúp người con gái khác thì coi được sao?”

“Đi xem phim với em thì quan trọng, còn giúp đỡ một cô gái xe máy đang hỏng thì không quan trọng sao, nếu cô ấy đứng phơi nắng một hồi liền ngất xĩu thì sao? Em có hiểu chuyện gì nặng chuyện chuyện gì nhẹ hay không hả?”

Cô không hiểu! Cô chỉ muốn bạn trai cô xem cô là quan trọng nhất, đừng vì người khác mà lần nữa bỏ rơi cô thì sai sao.

“Tốt lắm, anh cứ như vậy mà làm anh hùng cứu mỹ nhân, tốt nhất là cổ cảm động rồi lấy thân báo đáp luôn, anh nghĩ vậy chứ gì.”

“Em lại nói đi đâu vậy? Em đừng con nít như vậy nữa.”

Lại nữa! Anh chỉ cần bày ra bộ mặt khổ não đó cô liền sẽ đầu hàng, có phải anh biết nên cứ như vậy mà làm không.

“Đúng, em trẻ con như vậy, làm anh phiền lòng, còn Uông Tĩnh Nghi thì dịu dàng hiểu lòng người, vậy anh đi tìm cô ta đi, đừng có chạy tới tìm em...” Cô tùy ý mà đem mọi thứ vớ được trong tay ném tới.

“Em nói cái gì vậy? Anh đã nói anh cùng với Tĩnh Nghi thật sự không có gì mà, rốt cuộc anh là gì của em, nếu anh thực sự đi tìm cô ấy thì em làm sao hả?”

Anh dám đi tìm thử xem! Cô cực kỳ tức giận quát: “Cùng lắm thì chúng ta chia tay!”

“Huyên Huyên!” Thanh âm anh ấy nặng thêm vài phần, này chính là chứng tỏ anh đang tức giận: “Coi như là giận nhau, những lời chia tay như vầy em không nên tùy tiện nói, nếu không anh cũng không bảo đảm một ngày nào đó mà thực sự đồng ý đâu!”

Anh..Anh...” Cô nhìn anh chằm chằm, anh cũng không yếu thế nhìn ngược lại.

Thật là quá đáng mà! Là ai thất hứa trước? Là ai cùng người con gái khác cười cười nói nói, đưa thứ cô thích làm cô gái khác vui vẻ? Rõ ràng người sai là anh, anh lại còn tỏ thái độ cô mới là người gây sự vậy.

“Ngụy Hoài Ân, anh đi chết đi!” Đập con thỏ bông cuối cùng xuống, một bụng oan ức hòa vào nước mắt của cô cứ như dòng suối nhỏ tuôn ra.

Bên tai truyền đến tiếng thở dài, cô cũng không để ý tới, vùi đầu yên lặng khóc.

“Đứng khóc khó coi như vậy chứ, em làm như anh khi dễ em nhiều lắm không bằng.” Anh tự tay dịu dàng ôm lấy cô: “Chúng ta đều đã như vậy rồi, em còn tưởng anh rảnh rỗi mà đi chọc cô gái khác sao? Chúng ta không gây lộn nữa, có được không?”

“Cút ngay, đừng có dùng đôi tay ôm người con gái khác rồi ôm em.” Cô không cách nào quên được, trong lòng oán giận đẩy tay anh ra.

“Này Tử Huyên, em đừng có đổ thừa lung tung, anh ôm cô ta lúc nào?”

“Còn chối sao, em thấy được hết đó!”

“Em thấy được cá....Làm ơn đi! Đó là do xe máy xém nữa tông vào cô ấy, là cô ấy tự ngã có được không.”

“Thật sao, ngã cũng hay thật đó, ôm có thuận tay không.”

“Được rồi, Huyên Huyên! Sao em không nói là anh cùng cái người lái xe đó cùng nhau thông đồng đi.”

“Anh nói hay nhỉ, này là anh tự mình nói, em không có đó nha.”

“Vậy em muốn anh làm sao?Nên giải thích anh cũng giải thích rồi, em cũng không chịu tin.”

“Anh muốn em tin như thế nào? Anh đã đáp ứng em sẽ giữ khoảng cách với Uông Tĩnh Nghi, không cùng cô ta ở riêng một chỗ, cuối cùng thì sao, em tận mắt nhìn thấy hai người các người đi dạo phố cùng nhau; vừa rồi em hỏi anh, anh cũng như cũ nói dối em. Anh nói xem, anh muốn em làm sao mà tin anh!”

“Anh đồng ý với em sẽ giữ khoảng cách với Tĩnh Nghi. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, dù em có tin hay không, anh cũng thẳng thắn nói cho em biết, anh là sợ em sẽ suy nghĩ lung tung, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Anh luôn cảm thấy chúng ta ở chung một chỗ cũng không hoàn toàn vui vẻ, trong mơ hồ anh thấy trong lòng em có vướng mắc cái gì đó. Nhưng anh không nhìn ra được, nhưng anh biết, cái vướng mắc này trói buộc lẫn em và anh. Thật khó khăn lắm anh mới cảm thấy em từ từ mở lòng ra, anh không muốn để em lại trở về cái vòng lẫn quẫn đó, như vậy cả hai chúng ta đều không vui vẻ, vì vậy anh mới nói dối em, em không thể thông cảm cho anh sao?”

Là lỗi của cô sao? Là cô ép anh ấy không thể nào không nói láo?

“Ngụy Hoài Ân, anh thật quá đáng lắm!” Sinh viên Viện y học thì rất giỏi sao, đem một đống lý do để ngụy biện, đùa giỡn tâm tư cô, khi dễ cô ngu ngốc đúng không?

“Em biết anh đang nói gì mà, chẳng qua là em không chịu thừa nhận thôi.”

“Không hiểu, em không biết gì hết! Em không muốn nghe anh nói nữa, anh cút về đi..”

“Còn có một việc nữa, Bình Bình nói khi nãy em ăn đá bào?”

Hai người bọn họ gây lộn thành như vậy rồi, anh ấy còn có tâm tư lo chuyện cô ăn đá bào nữa chứ, có lộn hay không vậy!

“Đúng, em ăn đá bào đấy! Miệng là miệng của em, em muốn ăn gì thì ăn, không liên quan đến anh!”

“Em giận dỗi anh thì thôi đi, tại sao còn lấy bản thân mình ra đùa giỡn nữa? Sinh lý tháng này của em chắc chắn là đau đến xanh mặt rồi!”Anh ấy cau mày nhìn cô như nhìn đứa nhỏ không nghe lời, chọc cho cô nổi giận.

“Vậy thì sao, nếu có đau cũng là do em tự làm tự chịu, không đi kiếm anh khóc lóc kể lể đâu, như vậy được chưa!”

“Em thật sự là...” Anh ấy thở hắt ra một hơi: “Thôi, không thèm nói với em nữa!”

Anh cứng ngắc xoay người lại, nhẹ nhàng đóng cửa phòng rời đi.


Bạn đang đọc Bậc Thang Thứ Mười Tám Hạnh Phúc của Lâu Vũ Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.