Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2352 chữ

CHƯƠNG 6

Cái loại cảm giác quen thuộc đó liền trở lại, ngực cô mơ hồ phát ra từng chút từng chút một cảm giác mất mát. Thế giới của anh Hoài Ân, cô vĩnh viễn cũng không chạm tới được, anh ấy bây giờ làm cô cảm thấy thật quá xa xôi.

Anh đột nhiên ngừng nói, thuận tay lấy ly cà phê cô đang uống dở lên, phía thành ly còn lưu lại một ít son môi màu hồng, anh không để ý mà nhấp một ngụm, nhấm nháp cà phê, cũng nhấm nháp luôn cả một ít son đó của cô.

Trong lòng đột nhiên trở nên dịu dàng ấm áp.

Mặc dù cô nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng bây giờ cô đang cùng anh nằm trên một cái sô pha, cùng thưởng thức một ly cà phê, chia sẻ những thứ thân mật khác, tuy có thể cùng bàn luận những chuyện đó với anh ấy lại chỉ có thể đơn độc ngồi đối diện, một mình một ly cà phê.

Cho nên, không cần quan tâm, không cần quan tâm...


“Huyên Huyên, Huyên Huyên..”

Có người vỗ nhẹ lên mặt cô, từng tiếng gọi đem cô trở về thực tại.

Dụi dụi mắt, trong một lúc vẫn chưa lấy lại được ý thức.

“Em tỉnh chưa? Chúng ta đi ăn tối thôi!” Vừa hé mắt ra cô liền thấy được khuôn mặt mang ý cười dịu dàng của anh nhìn cô. A, cô nhớ ra rồi, cô đang ở nhà chú nhỏ, còn có cô bạn học xinh đẹp của Hoài Ân nữa.

Chết rồi, cô cứ như vậy mà ngủ quên, vốn còn muốn trông chừng cái cô gái tên Uông Tĩnh Nghi có ý đồ xấu xa với anh Hoài Ân nhà cô kia mà.

Cô nhìn xung quanh một chút: “Chị ấy đâu?”

“Em nói Tĩnh Nghi sao? Hoàn thành xong bài báo cáo liền về rồi, nêu không còn ở lại làm gì?”

“Ai mà biết mấy người tính làm gì chứ...” Cô không tiếng động lầu bầu trong miệng.

“Em nói gì? Anh nghe không rõ.”

“Không có gì.” Cô vội vàng làm nũng, hướng trong ngực anh Hoài Ân chui vào, dùng thanh âm khe khẽ mềm nhũn nói: “Anh Hoài Ân, từ nay về sau anh đừng cùng chị ấy đơn độc ở chung có được không?”

Mỗi khi cô dùng loại phương thức ăn vạ này để dụ dỗ anh Hoài Ân sẽ không bao giờ cự tuyệt, cô cứ nghĩ là lần này cũng không có gì thay đổi, nhưng mà...

“Cái này anh không thể đảm bảo đâu!” Anh ngạc nhiên bật cười mà nói.

“Tại sao không được chứ?” Cô cực kỳ bất mãn. Cư nhiên lại từ chối cô cơ đấy! Anh Hoài Ân chưa bao giờ từ chối cô bất cứ cái gì, nay lại vì Uông Tĩnh Nghi mà như thế!

“Tụi anh là bạn học cùng lớp, mỗi ngày đều đụng mặt nhau, nếu muốn hoàn toàn không đơn độc ở chung thì không thể nào, em có hiểu không?”

“Nhưng mà...” Ánh mắt mà Uông Tĩnh Nghi dùng để nhìn anh ấy, làm cho cô có cảm giác không được an toàn a! Anh ấy luôn luôn hiểu cô mà, sao lần này lại không nhìn thất tâm tình của cô thế hả?

Không phải cô nhỏ mọm, cô gái kia thật sự rất xinh đẹp, hoàn toàn chính là hình mẫu của đại đa số nam sinh nha, nếu cô là nam sinh có khi cũng khó mà nhịn được đi, cô chỉ sợ anh Hoài Ân không cẩn thận bị dụ dỗ mất.

Anh Hoài Ân coi như để cho cô yên tâm, cùng với cô gái tên Uông Tĩnh Nghi kia cách xa một chút không được sao?

“Huyên Huyên, hôm nay em rất kỳ quái đó.” Anh ấy chăm chú nhìn thẳng vào cô, dường như đang tìm xem nguyên nhân gì khiến cô khác thường như vậy.

“....”

“Sao?”

“....Em cảm thấy chị ấy anh.” Cô không tình nguyện thốt lên.

Anh Hoài Ân dường như khó tin, ánh mắt mở thật lớn, nhìn ta như người ngoài hành tinh. Một lúc lâu sau mới bật cười: “Em, đang ghen hả?”

Cái thái độ quái quỷ gì hả!

Cô bị phản ứng của anh làm cho xấu hổ, thở phì phì cầm gối liên tục đánh: “Anh thật là quá đáng, không được cười nữa!”

“Không phải, cái này...” Anh ấy một bên cười một bên tránh né, cuối cùng ôm vai cô nói: “Bình dấm chua, cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì vậy hả?”

“Nghĩ tới khi nào thì anh bị hồ ly tinh khác hớp hồn.” Anh không đồng ý khiến cho tính trẻ con của cô lại nổi lên, cố tình tránh khỏi vòng tay anh rồi đáp lời.

“Nói hươu nói vượn.” Anh nhéo lỗ mũi cô, cười nói: “Anh cùng Tĩnh Nghi chẳng qua là bạn học thôi, cô ấy đối với anh cũng không khác gì các bạn học nam đâu, em đừng suy nghĩ nhiều quá. Huống chi một mình em là anh đã không đối phó nổi rồi, thêm một người nữa liền hành hạ chết anh à.”

“Anh biết là tốt rồi!” Quanh anh ấy đều là người của cô đó, nhìn xem anh còn dám làm gì.

Nói tới nói lui thì cô vẫn chưa yên lòng.

“Chị ấy xinh đẹp như vậy, anh không có một chút cảm giác nào sao?” Đừng có gạt người như vậy chứ.

“Có chứ..” Cô vừa nghe, lập tức ngước mắt lên nhìn, anh vội vàng thanh minh: “Thẳng thắn mà nói, ai mà không thích nhìn người đẹp chứ, giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhưng anh cũng không thể đối với tác phẩm nghệ thuật nãy sinh tình yêu đâu, em mới là nói ấm áp nhất trong lòng anh, em có hiểu không? Huyên Huyên?”

Anh Hoài Ân quá thành thật rồi, thành thật tới mất không che giấu bất cứ điều gì, hại cô không biết nên nói gì tiếp.

Bây giờ chẳng qua là thẳng thắn thưởng thức, nhưng ai biết sau này có xảy ra cái gì khác thường không? Thích cùng thưởng thức, cũng là một bước đầu quan trọng của tình yêu nha.

“Nhưng em lại không thích chị ấy..” Cô mới mặc kệ cái gì mà tác phẩm nghệ thuật, phải nói con gái xinh đẹp không thể nào chung sống hòa bình với nhau được đâu, nói là cô ghen tỵ cũng được, dù sao không thích chính là không thích.

“Vậy, anh sẽ cố gắng tránh tiếp xúc với cô ấy, như vậy được không?” Ngụy Hoài Ân suy nghĩ một chút liền nhượng bộ đáp.

“Là anh nói đó nha.” Cô lập tức sát lại gần anh, chọc chọc mũi anh hỏi lại.

“Đúng, anh hứa.” Anh Hoài Ân liền hôn lên môi cô một cái: “Như vậy em hài lòng rồi chứ? Đi ăn tối được chưa?”

Hài lòng, tất nhiên là hài lòng!

Cô cười thật ngọt ngào, khi con người thõa mãn thường nghĩ đến chuyện ăn uống, cô cũng không ngoại lệ nha, lớn tiếng nói: “Em muốn ăn bành mè.”


Phải hình dung như thế nào về hiểu biết của cô với anh Hoài Ân đây!

Anh ấy là người bình tĩnh, làm việc quang minh lỗi lạc, khinh thường nói láo, cũng không hề giấu giếm điều gì.

Cũng bởi vì anh từ trước đến giờ đều nói gì làm nấy, bất kể yêu cầu gì của cô, dù là vô lý đến mấy, chỉ cần đáp ứng thì anh sẽ làm đến cùng. Anh ấy nói tránh mặt Uông Tĩnh Nghi thì chính là tránh mặt, cho ở sau này cô cũng không nghĩ quá nhiều, hoàn toàn đem chuyện này ném ra sau đầu, không bận tâm đến nữa.

Cô vẫn luôn cảm thấy anh Hoài Ân thương cô, cưng chiều, bao dung cô, bất kể cô yêu cầu việc gì, anh ấy luôn luôn vô điều kiện mà nhường nhịn cô, cô vẫn luôn thoải mái mà hưởng thụ những điều đó, không hề bận tâm gì, cảm thấy trên đời này không ai may mắn hơn cô đi...

Cho đến một ngày, trong lúc đi ngang qua phòng ba mẹ, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Cô cũng không có ý định nghe đâu, nhưng bởi vì nghe được tên mình, cô mới hiếu kỳ dừng bước.

“Anh có cảm thấy ...Huyên Huyên nhà chúng ta quá dính Hoài Ân không?”

“Em cũng thấy vậy à? Aii, Hoài Ân cũng thật là, chuyện gì cũng chiều con bé, chưa bao giờ,như vậy cũng không phải là tốt?”

Bên trong phòng yên tĩnh lại, giống như cả hai đều đồng thời nghĩ tới chuyện gì, làm cho cô tò mò suốt nửa ngày.

“Tiểu Vũ, em còn nhớ không, có một khoản thời gian chúng ta xem chút nữa là ly hôn đó?”

Cái gì? Tình cảm của ba mẹ tốt như vậy làm cho ai nhìn vào cũng phải ghen tị, thì ra bọn họ đã từng xém chút ly hôn sao? Làm sao mà cô không biết chứ? Còn có, chuyện này thì liên quan gì tới chuyện của cô cùng anh Hoài Ân?

“...Anh muốn em cảm thấy tội lỗi nữa sao.” Âm thanh của mẹ thật thấp, mang một ít giọng mũi mà chua xót nói. Có phải hay không, cũng nhiều tuổi như vậy rồi, mẹ còn giả bộ nũng nịu như nhữ sinh cơ, đầu óc cô lập tức hình dung cảnh ba cô ôm mẹ, dịu dàng an ủi a..

“Anh cũng không có cố ý nhắc tới chuyện đó để em khổ sở mà, chẳng qua là, Hoài Ân làm anh nhớ tới bản thân trước kia, cũng quá mức nhân nhượng, không phải là một chuyện tốt. Huyên Huyên quấn lấy Hoài Ân quá nhiều, khi còn nhỏ còn tốt, nhưng bây giờ đã trường thành, con trai cùng con gái có rất nhiều khác biệt, thằng bé còn có việc học cùng cuộc sống riêng của mình, Huyên Huyên cứ động một chút là đi tìm nó, hại đứa nhỏ này không có không gian riêng. Nó bởi vì yêu thương Huyên Huyên mà nhường nhịn, không chịu được cảnh con bé buồn bã, cứ tiếp tục dung túng, nhẫn nhịn mỗi ngày càng nhiều hơn, nhịn đến cuối cùng, lỡ như một ngày nào đó không chịu nỗi loại áp lực này thì sao?”

“Em đã nói với con bé rồi, nhưng nó không nghe lọt, anh muốn em làm sao mà bắt ép nó được? Quý Thu, anh có cảm thấy không? Huyên Huyên con bé rất không có cảm giác an toàn? Có lẽ ngay cả chính nó cũng không nhận ra nhưng là trong vô thức con bé luôn luôn bất an, chỉ có thể dựa vào phương thức bức người này để xác định Hoài Ân còn ở bên cạnh nó.”

“Bất an hả? Tại sao?”

“Đồ đần này, cái này anh không hiểu đâu, con gái em sinh, nó có mấy sợi lông em không rõ...”

Cô nói này, mẹ à, mẹ có cần dùng từ thô tục như vậy không? Còn mấy sợi lông nữa chứ? Tự cô còn không biết rõ nữa.

“Bởi vì anh trai nhỏ của con bé quá ưu tú, nhưng con bé thì không thể giỏi như vậy, cho nên khi có một người có điều kiện như Hoài Ân xuất hiện sẽ làm nàng có cảm giác uy hiếp, khó chịu, bị con bé xem như là kẻ thù. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hoài Ân có rất nhiều lựa chọn khác ngoài nó, con bé tất nhiên sẽ hoài nghi, anh trai nhỏ của nó có lý do gì mà không từ bỏ nó để chọn một người khác tốt hơn chứ.”

Cô không có cách nào giải thích được tâm tình hiện giờ của mình, cảm giác lạnh băng xông thẳng lên ót, cô vừa sợ vừa loạn, tập trung lắng nghe âm thanh trong phòng.

Cô thực sự có bộ dáng như vậy sao? Giống như mà mấy bà bán cá, đem bất cứ người nào xuất hiện bên cạnh anh Hoài Ân đều trở thành kẻ thù, ép buộc anh ấy thuận theo ý cô, để dỗ dành những bất an trong lòng?

“Nhưng mà Huyên Huyên của chúng ta rất xinh đẹp a, có chỗ nào kém người chứ?”

“Con gái xinh đẹp thì rất nhiều, nhưng xinh đẹp mà lại thông minh mới là khó, Hoài Ân cũng không giống những nam sinh khác chỉ cần bề ngoài, cho nên con bé mới tự ti, cảm thấy bọn nó không xứng đôi.”

“Đây chính là suy nghĩ của con gái các em sao? Đem mọi thứ phức tạp hóa lên như vậy, nhưng em có bao giờ nghĩ tới không? Con trai thật ra rất đơn giản, yêu chính là yêu, không liên quan đến bên ngoài, cũng không phải thông minh hay không, tình cảm nhiều năm như thế, chẳng lẽ là giả sao? Huyên Huyên nhà chúng ta cũng không phải không đủ thông minh, nhưng như vậy thì thế nào? Hoài Ân thích chính là tính cách đơn thuần khả ái như vậy của con bé đấy? Rõ ràng bọn anh chuyện gì cũng không làm, ngược lại là các em nghĩ quá nhiều rồi, lo sợ không đâu, làm khó bản thân, cũng làm khó người yêu các em, bọn anh cũng rất vô tội mà.”

Ba nói như vậy, làm tác động rất lớn tới cô. Tiếp theo, ba mẹ nói gì cô cũng không nghe rõ nữa, hoàng hốt đi trở về phòng, một lần nữa suy nghĩ thật kỹ về những gì mình vừa nghe.


Bạn đang đọc Bậc Thang Thứ Mười Tám Hạnh Phúc của Lâu Vũ Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.