Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2016 chữ

CHƯƠNG 5

“Ông đần à, ngoại trừ anh Hoài Ân thì còn ai nữa?”

“Vậy à, gu thẩm mỹ của anh ta cũng không được tốt lắm nhỉ.”

“Ông, nói, cái, gì?”

Mọi người không cần nghi ngờ, nếu như một chốc nữa mà nghe tiếng hét thảm thiết như thiến heo, thì không phải báo cảnh sát đâu, cô ngàn lần cảm ơn.


Thành tích của cô luôn chỉ ở mức trung bình, nếu trong lớp có bốn mươi người, cùng lắm cô cũng đứng hạng hai mươi thôi, chưa bao giờ vượt lên được, ba mẹ cũng chưa bao giờ tạo áp lực quá lớn cho cô. Nhưng có vài người sinh ra đã là thiên tài rồi, giống như anh Hoài Ân, nhưng đa phần mọi người đề là năng lực có hạn, có muốn giỏi cũng không được.

Ngược lại cô vẫn còn may, ít nhất cũng có gương mặt có thể nhìn được, cũng không phải là không có tiền vốn đi.

Nhưng lại bị mọi người gọi là người đẹp không có não a, chính là cái loại người não tỷ lệ nghịch với nhan sắc đấy!

Cô cũng không quá để ý tới cái nhìn của người khác lắm, chỉ cần anh trai nhỏ nhà cô hài lòng là được rồi.

Nghĩ vậy cô liền len lén hỏi anh: “Anh Hoài Ân, anh có chê em quá ngốc không, làm cho anh bị người khác chê cười?”

“Không sao, đừng để đứng cuối lớp là được.”

Vậy hả? Anh ấy chỉ cần như vậy thôi?

Thế thì cô có thể yên tâm được rồi, hiện tại cô cũng không có thảm đến mức đứng cuối bảng đâu, dù có tệ thế nào cũng có cái tên Trịnh Húc Nghiêu luôn đứng chót kia lót xác mà.

“Vậy anh có sợ người khác nói bạn gái anh ngực lớn nhưng ngu ngốc không?”

“Không phải ai cũng hiểu em như anh.”

Cô hưng phấn, ôm cánh tay anh làm nũng, tiếp tục nói: “Thật không? Thật không? Anh thật sự nghĩ như vậy hả?”

“Thực ra thì anh sẽ hướng bọn họ giải thích, chẳng qua do em độn quá nhiều thôi, bên trong cũng không giống bề ngoài.” Anh hướng ngực cô liếc nhìn hai cái.

Chết tiệt! Ánh mắt của anh ấy rõ ràng muốn nói: “Ngực không có thì không não tính là cái gì.”

Cô la hét, nhào đến anh muốn liều mạng luôn rồi, trước đó còn hại cô vui sướng muốn chết a.

Nhưng cô cũng không còn phiền não về mấy chuyện đó nữa.

Cô cũng không có thành tích tốt như của anh Hoài Ân, có thể tự do lựa chọn trường học, những trường cô có thể thi vào cũng không quá nhiều, theo tình hình này tính tới, khả năng cô phải rời nhà học đại học rất cao nha, trừ khi không học lên nữa.

Nhưng anh Hoài Ân là sinh viên giỏi của Viện y học, cô cứ như vậy sẽ làm anh ấy mất mặt lắm, cô không cần đâu.

Vì vậy vấn đề này liền khó giải quyết rồi.

Nếu như cô còn muốn tiếp tục ở bên anh Hoài Ân, tốt nhất là phải cố gắng thật nhiều nha, không thể yêu xa giống như Ngưu Lang Chức Nữ được, mỗi năm chỉ gặp nhau có một lần.

Gần đây cô rất cố gắng học tập, dù kết quả có như thế nào đi nữa cũng coi như không phụ lòng anh Hoài Ân rồi.


Cô cũng biết lịch học ở Viện y học thật sự rất bận rộn, cô hoàn toàn hiểu chứ. Nhưng cô vẫn là không kiềm chế được mà cứ ba ngày hai lần lại đi tìm anh.

Mẹ cô cũng từng bí mật nói với cô, muốn cô để cho anh ấy có một ít không gian riêng. Cô cũng rất muốn chứ, chỉ là...cô với anh trước đây vẫn như hình với bóng, không nhìn thấy anh liền cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, làm chuyện gì cũng không xong!

Thói quen này bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, đã tập cho cô có tính lệ thuộc vào anh ấy. Anh luôn kiên nhẫn ở bên dỗ dành mỗi khi cô khóc, còn cô cứ tìm kiếm bóng dáng anh theo bản năng.

Cảm giác được anh ở bên, nhìn thấy anh, làm nũng, quậy phá anh, nếu không thì cũng phải nghe được tiếng của anh ấy, biết anh đang ở đâu, làm gì, trong lòng cô mới an tâm được.

Học bài cho tới trưa, trong đầu cô cũng không nhét nổi cái gì vào nữa rồi. Ngược lại anh Hoài Ân so với cuốn sách càng có sức hấp dẫn với cô hơn. Cô dừng lại, thật tốt nha, hôm nay là chủ nhật, ngày nghỉ, cô thật không muốn đem tuổi trẻ tươi đẹp mà lãng phí vào mấy thứ khô khan này...Thật là nhàm chán mà, cô nên đi tìm anh Hoài Ân thì hơn.

Nói là làm, cô nhảy xuống ghé, lấy giỏ xách chạy ra ngoài.

Cứ nói là kiếm anh Hoài Ân hỏi bài đi, như vậy mẹ cũng không có cớ mà la cô. Ha ha ha, làm sao mà cô có thể thông minh như vật chứ! Thật là bội phục bản thân mà.

Đi tới nhà chú nhỏ, cô mới xực nhớ ra, trường tiểu học của Trà Trà hôm nay mở Đại hội Thể dục Thể thao, chú út cùng dì út đã đi tham dự rồi, tất cả đều không ở nhà.

Hoài Ân cũng đi đi?

Cô tạm thời cứ nhấn chuông thử xem sao.

Có lẽ không ai hiểu tâm trạng cô hiện giờ đâu, mở cửa ra lại là một cô gái xa lạ.

Cô gãi gãi đầu, ngốc ngơ ngơ nghoảnh đầu lại xác nhận số nhà. Cũng không có sai mà, cô còn chưa có già nua lú lẫn đâu.

Cô gái kia so với cô còn thoải mái hơn, hỏi: “Em chính là em gái đáng yêu của Hoài Ân đúng không? Em quên mang chìa khóa sao?”

Tử Huyên không thích cách nói của cô gái này. Theo bản năng của con gái mà nói, cách nói thể hiện hết tâm tình của cô nàng rồi, kêu tên anh Hoài Ân thân mật như vậy, cứ như cùng anh ấy quen thuộc lắm không bằng.

“Không phải, tôi là bạn gái anh Hoài Ân!” Căn cứ vào trực giác, Tử Huyên không chút do dự nói rõ ràng danh phận.

Cô nhận thấy được rõ ràng cô gái ấy ngẩn người, nụ cười cứng nhắc.

Lần này, tính cảnh giác của cô cũng lên thật cao rồi, không tự chủ được mà đánh giá cô gái này lâu thêm một chút.

Đây là một cô gái rất có khí chất, trông rất thông minh hiểu chuyện, là cùng một loại người với anh Hoài Ân. So sánh cùng nhau, cô chỉ như con nhóc còn chưa trưởng thành thôi.

Có lẽ phản ứng của cô hơi quá, nhưng đây là trực giác đặc trưng của phái nữ, một khi bạn trai bị người khác mơ ước sẽ sinh ra cảm giác uy hiếp.

“Huyên Huyên, sao em lại tới?” Anh Hoài Ân hô đầu ra, nhìn qua hai người vài cái, nói: “Đi vào thôi, sao còn đứng ở đây nữa?”

Một trước một sau tiến vào phòng khách, có lẽ anh Hoài Ân thấy tầm mắt cô nhìn chằm chằm cô gái kia, vì vậy nói: “Cô ấy là bạn học của anh, tên Uông Tĩnh Nghi.” Tiếp theo cười cười, giới thiệu cô: “Tĩnh Nghi, đây chính là cô bạn gái xinh đẹp dáng yêu của tớ đó.”

“À, là cổ hả.” Uông Tĩnh Nghi nở nụ cười thân thiện đáp, rồi nói: “Nghe Hoài Ân kể qua rất nhiều lần, em chính là cái thanh mai trúc mã của hắn đúng không? Rất hân hạnh được biết em.”

Này, anh Hoài Ân có đề cập đến cô à? Vậy anh ấy kể về cô như thế nào nhỉ? Sẽ không phải là người khờ khạo ngốc nghếch, vừa đơn giản vừa kém cỏi, từ nhỏ đến lớn cũng chưa làm được chuyện gì cho tốt chứ? Tuy đó là sự thật...

“À, chào chị.” Nhìn nàng cười chân thành như vậy, lòng phòng bị trong lòng cô cũng hơi thấp xuống.

Ngụy Hoài Ân liền xoay người bưng hai ly cà phê từ phòng bếp ra, phía trên còn bốc hơi nóng, hương thơm nhè nhẹ tỏa ra. Có lẽ khi nãy anh ấy bận pha cà phê nên mới không rảnh ra mở cửa rồi.

Anh ấy đem một ly cho Uông Tĩnh Nghi, một ly nữa chẳng lẽ là của anh nhưng lại hiếu kính đưa đến mặt đại phật là cô đây, sau đó hỏi: “Giờ này không phải em đang ở nhà học bài sao? Nghe Thím Ba nói gần đây em học rất tốt.”

“Em tới để kiểm tra anh đó, xem anh có lén em làm chuyện gì mờ ám không.”

“Cái gì?” Hắn nháy mắt mấy cái, cười nói: “Em lại còn học được tình hài hước nữa.”

Đần độn, câu này là cảnh cáo, không phải là hài hước.

Cô bĩu môi, nhìn nhìn ly cả phê, nể tình anh nhường cô, cô cũng không tiếp tục vấn đề đó nữa: “Em có chút vài tập xem không hiểu, tới hỏi anh thôi.”

“Bây giờ không được, anh với Tĩnh Nghi phải thỏa thuận về bài báo cáo.” Anh ấy cứ như vậy mà từ chối sao! Không lẽ Uông Tĩnh Nghi còn quan trọng hơn cô? Cô cảm thấy không được vui đó nha..

“Làm bài báo cáo sao phải về nhà chứ, tới Thư viện không được sao?”

Cô vẫn luôn cảm thấy anh Hoài Ân thật thông minh, học thức phong phú, ngoan ngoãn nghe lời, tương lai cực kỳ có tiền đồ mà lại đi coi trọng con bé ngu ngốc như cô sao. Có lúc cô nghĩ, nếu không phải do cô chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, ở bên chiếm đoạt anh ấy từ khi còn bé, chắc danh bạn gái này cũng không tới phiên cô đâu.

Cô biết mình không có khả năng vào cùng trường với anh, đó là một thế giới xa vời với cô, nên cô cũng chưa từng đến. Nhưng là đặc quyền được tới nhà anh là của một mình cô chứ, tại sao bây giờ đã bị chiếm mất rồi!

Anh Hoài Ân chắc chắn không hiểu được tâm hình của cô đâu, cho nên mới nhẹ giọng giải thích: “Thư viện trong trường rất ồn, chú và dì đi dự Đại hội thể thao ở trường học của Trà Trà rồi, trong nhà tương đối yên tịnh, bọn anh dễ suy nghĩ hơn.”

Cô xem là cái tương đối yên tĩnh này cũng dễ dàng để mấy chuyện mờ ám khác “tự do phát huy” đi.

Cô buồn bực chu mỏ.

“Đừng có chu mỏ nữa, buổi tối có được không?” Anh xoa đầu cô nói tiếp: “Làm ơn đi, anh chỉ cần một buổi chiều là được rồi.”

Anh ấy cũng đã nói như vậy, cô còn có thể làm gì nữa.

Nhưng cô vẫn giữ nguyên ý định bắt quả tang cái lớp học trá hình này, yên lặng nằm làm ổ trên sô pha.

“Ngoan.” Hắn hôn lên gò má cô rồi quay lại nói: “Làm phiền rồi, chúng ta bắt đầu đi Tĩnh Nghi!”

Nhìn bọn họ lấy tài liệu ra, xem sách tham khảo, đều là những thứ cô nhìn không hiểu, những gì anh Hoài Ân nói, không một câu nào là cùng cô “giao lưu” được, nhưng Uông Tĩnh Nghi lại có thể đưa mắt nhìn anh ấy chăm chú, bàn luận tự nhiên, đồng thời cắt ngang suy nghĩ của cô...


Bạn đang đọc Bậc Thang Thứ Mười Tám Hạnh Phúc của Lâu Vũ Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.