Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2134 chữ

CHƯƠNG 8


Nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi, chẳng qua là bóng lưng giống nhau thôi. Cô chìn chằm chằm bóng lưng ngoài cửa sổ đồng thời tự nhủ trong đầu, không cách nào dừng lại được.

Bên cạnh người đó còn có một cô gái khá xinh đẹp, trông rất quen mặt, bất luận là ai, dù chỉ cần gặp một lần cũng khó mà quên được.

Chỉ là trùng hợp, là trùng hợp thôi. Cô vẫn không ngừng tự nhủ

Hai người bọn họ đang đứng đợi đèn đỏ ở bên ngoài, khi qua đường bỗng có một cái xe máy vượt đèn đỏ xẹt qua, xém chút nữa là đụng trúng cô gái xinh đẹp kia, cô ấy lùi xuống một bước, đụng vào lồng ngực của anh, được anh vững vàng ôm lấy, rồi cúi đầu thầm thì gì đó với nhau...

Đúng là đưa dê vào miệng hổ mà, này là làm sao hả, có bạn học bình thường nào mà là như vậy không?

Cho dù cô biết mình không hề nhìn nhầm, cho dù cô biết cũng không thể quá trùng hợp như vậy được, cho dù đó là bạn trai của cô đang ôm cô gái xinh đẹp khác vào lòng...Cô vẫn tự thuyết phục chính mình, không được quan tâm tới, anh Hoài Ân không thích cô nghi ngờ lung tung...

Cạch! Cô nặng nề đặt đũa xuống, chạy vọt vào nhà vệ sinh.

Hai tay run run, một giọt lại một giọt nước mắt không ngừng rớt xuống bồn rửa tay.

Cô đang gạt ai chứ hả? Cô rõ ràng rất để ý, để ý đến nỗi trái tim đều đau muốn chết a...

Anh đã đồng ý với cô! Anh nói sẽ không cùng Uông Tĩnh Nghi gặp gỡ, tại sao còn muốn gạt cô? Hôm nay cô hỏi anh mong anh sẽ thành thật nói cho cô biết, nhưng anh lại nói dối cô..

Anh biết rõ cô rất để ý Uông Tĩnh Nghi, nhưng vẫn cùng cô ta ở riêng một chỗ, làm sao cô có thể tin tưởng là bọn họ không có gì chứ?

Cô để cho anh đi là bởi vì cô thật sự tin tưởng anh có chuyện khẩn cấp, không thể nhìn bộ dáng khó xử của anh, nhưng mà anh lại lợi dụng sự tin tưởng này của cô, vừa nhận được điện thoại liền bỏ mặc cô, khẩn cấp chạy như bay đến bên cô gái khác, còn cảm nhận của cô thì sao?

Tất cả mọi người đều muốn cô thông cảm cho anh, nhưng ai sẽ thông cảm cho cô?

Cô cảm thấy mình thật quá ngu ngốc mà! Luôn suy nghĩ thay cho anh ấy, cho anh nhiều không gian riêng hơn, muốn trở thành một cô bạn gái thông minh hiểu chuyện, nhưng bây giờ anh lại báo đáp cô thế nào? Cho anh tự do quá lớn, ngược lại lại để cho anh có thêm thời gian đi tìm cô gái khác!

Cô để cho anh có khoảng trời riêng cũng không phải để anh lợi dụng cái không gian này mà phản bội cô, cô dành cho anh nhiều lòng tin như vậy, làm sao anh lại lừa dối cô chứ!

Đủ rồi, quá đủ rồi! Cô đã cố gắng thử, cố gắng suy nghĩ cho anh hơn, nhưng mà thực tế chứng minh, vừa xoay lưng liền thấy anh ở bên cô gái khác.

“Huyên Huyên...” Bình Bình chần chờ kéo kéo ống tay áo cô, muốn nói lại thôi. Cô nghĩ, cậu ấy nhất định cũng nhìn thấy rồi.

Cô không nói được lời nào, lau nước mắt ra khỏi nhà vệ sinh, đi một mạch ra khỏi cửa tiệm, trong đầu không cách nào suy nghĩ thêm gì khác, ánh mắt ở trong đám người tìm tòi.

Bọn họ cũng không có đi xa, dừng ở bên một cái máy gấp thú, chính là cái mà trước kia bọn họ thường hay tới chơi, bên trong cũng toàn thỏ bông mà cô yêu thích.

Nếu nhất lúc này cô ở bên cạnh anh, nhất định sẽ ôm cánh tay của anh, âm thanh mềm mại nũng nịu nói: “Con thỏ bông này thật là đáng yêu nha!” Sau đó, con thỏ bông kia chắc chắn không thể nghi ngờ được đặt trong phòng của cô.

Anh đã từng gấp rất nhiều rất nhiều thú bông, tất cả đều đặt trong phòng cô, trên tủ, trên giường không còn chỗ mà ngủ. Cô rất thích, luôn xem bọn chúng là bảo bối, mỗi lần anh gấp cho cô một con, cô đều vui vẻ ôm hôn anh không ngừng. Mỗi đêm đều phải ôm, nếu không sẽ không ngủ được.

Trong mắt từ từ nhòe đi, cô quật cường bước tiếp về phía trước, kiên quyết tìm hiểu rõ mọi chuyện.

Anh chỉ vào máy gấp thú bông con thỏ, quay đầu cùng Uông Tĩnh Nghi nói mấy câu, cô ấy mỉm cười gật đầu. Sau đó, anh đi đổi tiền lẻ, gấp thử hai lần, ở lần thứ ba mới có thể gấp trúng, đổi lấy cô ấy kinh ngạc nở nụ cười...

Anh dùng cùng một cách thức đã đối xử với cô mà đi chiều chuộng một cô gái khác, hỏi cô làm sao mà vui cho được...Cô còn cần phải xem xét cái gì nữa?

Thật là đau quá! Cảm giác đau lòng này cơ hồ muốn truyền ra ngoài, xuyên qua khóe mắt cô mà tràn xuống.

Cô xoay người, không có phương hương mà chạy về phía trước, Bình Bình đuổi theo ở phía sau, kêu cô rất gấp gáp. Nhưng mà cô không dừng lại được, ngực nóng qua, rất khó chịu, cô nhất định phải tìm cái gì đó mà phát tiết thôi...

Cho đến lúc không chạy nổi nữa, cô liền dừng lại bên lề đường, mặc kệ nước mắt hung hăng rơi xuống, loang lỗ trên mặt.

Bình Bình đứng bên cạnh cô, nho nhỏ hỏi: “Sao cậu không qua bên đó hỏi cho rõ ràng? Anh Hoài Ân chắc chắn không phải là người như vậy đâu...”

Hỏi như thế nào chứ? Hỏi anh ấy thay lòng rồi sao? Hay hỏi có phải anh bắt cá hai tay không?

Cô không còn cách nào khác, tâm tình không thể nào kiềm chế xuống, dù thế nào thì cô vẫn muốn về nhà nói chuyện, cô không muốn làm trò cười trước mặt người thứ ba.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô không còn khái niệm thời gian, chỉ có thể liều mạng mà khóc, không để ý đến ánh mắt của người đi đường.

“Cậu đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ là...” Bình Bình cố gắng an ủi cô, nhưng mà cảm giác lại giống như xức thuốc lên vết thương đang chảy máu, chỉ cần máu còn chảy, dù có xức bao nhiêu thuốc cũng bị trôi đi sạch sẽ.

“Không có có lẽ.” Cô nhanh chóng lau nước mắt, vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng càng lạnh hơn. Dù có nhiều lý do hơn nữa cũng không thể thuyết phục cô, lý do gì mà anh lỡ hẹn cùng cô để đi dạo phố với cô gái khác.

Chuông điện thoại di động truyền tới tai cô, là ca khúc ngọt ngào “Ước định”, là tiếng chuông cô cài riêng cho anh..

-Em cùng anh hứa hẹn, chuyện cũ khổ sở không nhắc lại, cũng đồng ý vĩnh viễn không là đối phương lo lắng, phải tự làm bản thân vui vẻ, tự chiếu cố chính mình, cho dù có ngày nào đó mỗi người một nơi.

Em cùng anh hứa hẹn, dù có cãi vãi nhưng phải mau chóng làm huề, cũng phải thành thật không được có bí mật gì, em sẽ hảo hảo yêu thương anh, ngây ngôc yêu thương anh, không cần so đo có công bằng hay không...

Hứa hẹn cái quái gì!

Cô nghoảnh mặc làm ngơ, mặc kệ nó vang lên không ngừng, không hề có ý định tiếp điện thoại.

Cũng cùng người khác ngọt ngọt ngào ngào đi dạo phố rồi, còn gọi cho cô làm cái gì nữa? Dùng lời nói dối lấp lửng đó để trấn an cô sao, để cô giống như đứa con nít nhu ngốc, luôn tự trấn an bản thân phải thông cảm cho anh?

Tiếng chuông reo lên một lúc nữa thì dùng, sau đó vài giây lại tiếp tục vang lên.

Mỗi một tiếng nhạc vang lên đều làm cô vừa đau vừa giận.

Anh cũng không tuân thủ lời hứa cùng cô rồi, cô còn tuân thủ làm cái quỷ gì?

Bình Bình nhìn ta, nhẹ giông nói: “Cậu không muốn nghe sao? Dù sao cũng xem anh ấy nói gì chứ...”

“Không muốn!” Cô lấy di động ra, đè vào nút tắt nguồn, nắm tay Bình Bình nói “Đi, theo tớ ra bờ biển hóng gió...”

“Cậu muốn nhảy biển à?” Cô biết là cô ấy muốn trên chọc cho cô vui nhưng đáng tiếc là không khả quan lắm.

Cô giả bộ cười cười, thẳng thừng nói: “Tớ muốn ăn đá bào, cái đá bào nguyên tô thật to đó...”

Cô biêt rõ anh không thích nhất cô ăn đá bào, sau khi biết nhất định là không vui, nhưng cô muốn làm phản, càng không cho cô càng làm, coi anh ấy nói cái gì được!

“Không được nhảy xuống nha!”

Cô trợn mắt nhìn cậu ấy một cái: “Tớ nói này, cậu tốt nhất là nên ngậm miệng lại đi.”


Cô kéo Bình Bình đi chỗ này đi chỗ kia, cố ý kéo dài thời gian tới rất khuya, cuối cùng Bình Bình vẻ mặt đau khổ cầu xin cô: “Chân tớ đau quá, về nhà được không? Nếu còn không về, mẹ tớ sẽ đánh tớ chết mất, cậu cũng không phải không biết mẹ tớ có bao nhiêu hung dữ mà..”

“Được rồi, biết cậu rất sợ chết, mau mau đi về đi.” Một đường này lúc nào cũng đòi về, thật là phiền mà.

“Vậy còn cậu?”

“Tớ còn chưa muốn về.”

Mặt Bình Bình xụ xuống: “Vậy chúng ta tiếp tục đi dạo cũng tốt lắm a.” Thật ra thì cô cũng rất có nghĩa khí đó.

Aii, tâm tình cô không tốt, làm sao còn muốn liên lụy tới người vô tội chứ!

Cô vòng vo vài lần nữa rồi hướng trạm xe bus mà đi.

“Cậu lại muốn đi đâu?” Bình Bình vốn dĩ cởi giày ra để đi cho thoải liền vội vàng cuối xuống đem giày mang vào, lật đật chạy theo cô.

“Về nhà đó!” Cô tức giận nói.

Đến điểm chờ xe bus, chuông điện thoại của Bình Bình vang lên, cô nàng liền cúi đầu lấy điện thoại ra nghe, rất nhanh liếc cô một cái, cô lập tức nhận ra là ai đang gọi tới. Nhưng trước khi cô giật được điện thoại thì cậu ấy đã bắt máy.

“Nghe đây đại ca.” Hừ, tám đời nhà các người cũng không có miếng máu mủ nào, kêu như vậy mà không ngượng sao! Cô còn chưa nghe qua cô nàng kêu cô một tiếng dễ nghe như vậy đâu.

Cô hiện tại không thể nào không nổi giận được, giận cô nàng này cư nhiên làm gian tế, hướng anh Hoài Ân tố cáo cô.

“Đúng vậy! Em cùng Huyên Huyên ở chung một chỗ, anh không cần lo lắng... Có chuyện như vậy sao? Di động của cậu áy không nhận được...” Tiếp theo liền báo cáo chi tiết hành trình ngày hôm nay của chúng ta.

Hừ, kiểm tra cô cũng rõ ràng quá nhỉ, cô cũng chưa từng kiểm tra anh ấy kỹ như vậy đâu, thật là quá đáng mà!

Cô thật sự muốn diệt khẩu cái người giám thị này mà, không nên cái gì cũng nói không xót một chữ như vậy chứ, lại còn khai ra chuyện khi nãy các cô đi ăn đá bào nữa, cái tên phản đồ này!

“Em biết, em biết! Chúng em bây giờ đang chuẩn bị về này...” Cô nàng liếc nhìn ta một cái, âm thanh nho nhỏ nói thêm: “Cái này..đại ca à, Huyên Huyên tâm tình không tốt lắm, cho nên anh...tốt nhất nên kiếm cậu ấy nói cho rõ ràng đi... Không nói nữa, Huyên Huyên lại trừng em rồi, phía sau em là biển , em rất sợ đó.”

Sau khi cúp điện thoại cậu ấy liền dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.

“Hừ, cậu cũng biết sợ sao.” Khi nãy bán đứng cô nhanh lắm mà.


Bạn đang đọc Bậc Thang Thứ Mười Tám Hạnh Phúc của Lâu Vũ Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.