Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Linh Nhi

Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

Hỗn Nguyên Tông vị trí toạ lạc ở phía Bắc Đông vực.

Nơi đây cao nguyên mênh mông, cỏ cây xanh tốt. Tận trên cao thấy được vô số lầu các cung điện nguy nga toả ra khí tức lạnh lẽo dưới ánh Nhật thiên.

Bạch Vân nhìn ngắm bốn phía mà có chút cảm khái. Trước khi đi hắn nghĩ rằng bản thân sẽ chết nhưng nào ngờ hắn vẫn còn sống để trở lại nơi đây.

Dù thời gian không quá dài nhưng đối với Bạch Vân lại khiến hắn có một loại cảm xúc khó tả.

Đi theo ảnh vệ bí mật tiến vào tông môn, không ai phát hiện ra Bạch Vân đã trở lại trừ Tông chủ Hỗn Nguyên Tông và ảnh vệ.

Trở lại Tiên Linh Uyển, Bạch Vân không có vội vã đi tìm Vương Lục báo cáo tình hình mà trước tiên đi nghỉ ngơi, thời gian dài di chuyển liên tục khiến cả tinh thần hắn rất mệt mỏi, hơn nữa Tông chủ đã biết hắn trở về liền không có vấn đề gì.

Tiên Linh Uyển khu vực, nơi đây không khí tươi mát ấm áp, hai bên có linh tuyền xuyên dòng nước chảy qua thành sông nhỏ.

Các loại liên hoa nổi trên bờ hồ, mùi hương thơm ngát khiến người dễ chịu.

Vào trong phòng của mình, hắn không chần chờ nằm dài trên giường mà ngủ một mạch tới sáng hôm sau.

Tỉnh dậy.

Bạch Vân vươn người giãn cốt "thật thoải mái a~"

"Có lẽ nên đi thăm tiểu nha đầu một chút" Bạch Vân vốn định đi đại điện gặp Tông chủ nhưng trong đầu chợt loé lên hình ảnh một tiểu nha đầu khiến hắn thay đổi ý định để chiều hẵng bái phỏng tông chủ.

Khu vực nơi ở của Thánh Tử trong tông khá đặc biệt, chỉ có trưởng lão hoặc tông chủ mới được phép tùy ý đi vào.

Hoặc là phải có sự đồng ý của người quản lý khu vực đó, Nếu không cho dù là chân truyền đệ tử cũng vô pháp xông vào.

Mà Bạch Linh Nhi chính là muội muội của hắn, đương nhiên sẽ ở trong khu vực nơi ở của Bạch Vân.

Nhanh chóng, đi tới một tiểu viện nhỏ, Bạch Vân từ xa liền nhìn thấy một nữ hài tầm 5,6 tuổi đang chơi đùa với thị nữ.

Nàng mặc váy ngắn đáng yêu, hai má trắng trẻo khiến người không kìm được mà muốn nhéo một cái.

"Linh Nhi" Bạch Vân từ xa gọi một tiếng

Tiểu Linh Nhi nghe được giọng hắn, nàng giống như tiểu nữ hài lâu ngày không gặp người thân, hai mắt long lanh ngấn lệ chạy tới xà vào Trong lòng Bạch Vân.

Nước mắt nước mũi tèm nhem lau hết lên người hắn, nhưng nàng không có buông tay mà thậm chí còn ôm chặt hơn giống như sợ chỉ cần thả tay ra hắn liền sẽ biến mất vậy.

"Được rồi, đừng khóc nữa không phải ca ca đã về rồi sao?" Bạch Vân xoa xoa đầu nàng, ôn nhu nói

Thị nữ bên cạnh thấy vậy cũng không dám quấy rầy, nàng cúi người chào Bạch Vân rồi lui ra ngoài.

Lúc sau, dường như xác nhận Bạch Vân không có biến mất, nàng mới chậm rãi buông nhẹ tay ngẩng đầu nhìn hắn cười hì hì.

Lấy ta lau đi nước mắt còn vương trên má nàng, Bạch Vân dắt tay nàng cùng đi chơi.

"Bạch Vân ca ca, huynh đã đi đâu suốt một tháng vậy? Linh Nhi đã rất nhớ huynh đấy" trên đường đi, Linh Nhi âm thanh non nớt có chút ngây thơ hỏi hắn

Bạch Vân nghe vậy trong lòng không khỏi chua xót, tuy hắn đã sắp xếp sự việc chu toàn nếu bản thân hắn không thể trở về. Nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh Bạch Linh Nhi sẽ rất đau lòng khi biết tin hắn chết, y cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng là đối với việc này Bạch Vân cũng vô pháp quyết định, vì nếu có thể lựa chọn thì hắn đã không tự đào cốt đưa cho Dạ Nguyệt rồi. Cho dù là vì Dạ Nguyệt hay người thân hắn ở thế giới này Bạch Vân đều sẽ không làm việc coi rẻ sinh mệnh của mình như vậy.

"Là tại ta có chút việc nên không về sớm được" Bạch Vân nhẹ giọng giải thích "lần sau ca ca hứa sẽ không để muội lo lắng nữa được không?"

"Được, Bạch Vân ca ca hứa rồi đó" Tiểu Linh Nhi vui vẻ gật đầu đồng ý, kỳ thực ở trong lòng nàng chỉ cần Bạch Vân có thể bình an trở về thì nàng đã rất vui vẻ rồi.

"Vậy hôm nay ta dẫn muội đi câu cá nhé?"

"Được ạ"

Cứ như vậy, Bạch Vân vui vẻ dẫn Tiểu Linh Nhi đi chơi khắp nơi. Đương nhiên để bảo mật tin tức Bạch Vân còn sống, bọn hắn chỉ di chuyển giới hạn ở trong khu vực trăm dặm Tiên Linh Uyển, bất quá nơi đây so với phàm nhân đã là quá rộng rãi rồi.

Đến tối, khi sắc trời đã tối. Bạch Linh Nhi được hắn cõng trên vai trở về tiểu viện.

Nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường, nhìn khuôn mặt non nớt đáng yêu làm người ta phải xiêu lòng, Bạch Vân có chút cảm khái.

Bạch Linh Nhi không phải muội muội ruột của hắn, nàng là do năm hắn 6 tuổi lén ra ngoài chơi gặp được nàng.

Lúc đó Bạch Linh Nhi là một cô bé ăn xin ba bốn tuổi mà thôi, hắn nhìn thấy nàng tội nghiệp nên đã mua cho nàng hai cái bánh bao.

Sau đó liền không còn gặp lại nữa, nhưng không biết là do thiên ý hay do trùng hợp, Bạch Vân mười năm sau lại gặp được nàng.

Nhưng mà không biết vì sao dù mười năm đã trôi qua nhưng tiểu nữ hài ba bốn tuổi năm đó chỉ lớn lên thêm một hai tuổi mà thôi. Cảm thấy hai người dường như có duyên phận, Bạch Vân liền mang nàng về chăm sóc, rồi dần dần Bạch Vân đã coi nàng như Muội muội của mình.

Hắn cảm khái kiếp trước cô độc không người thân, kiếp này dù cũng không có cha mẹ nhưng hắn vẫn có Vương thúc, Tô thúc với tiểu nha đầu Bạch Linh này yêu thương hắn. Quan trọng nhất là quan hệ giữa Bạch Vân và Dạ Nguyệt đã trở nên rất tốt a.

Không nói tới viên mãn nhưng ít nhất hiện tại Bạch Vân liền cảm thấy rất hạnh phúc đi.

Lúc này trong tâm cảnh của Bạch Vân giống như xoá bỏ được những tiếc nuối đời trước mà bắt đầu lột xác.

Một loại cảm xúc thoải mái tới từ tận sâu bên trong linh hồn khiến Bạch Vân yên lặng cảm nhận, hắn biết bản thân đang rơi vào trạng thái đốn ngộ.

Không làm phiền Bạch Linh đang ngủ, hắn nhẹ nhàng đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Trong đêm tối tĩnh mịch, ánh trăng sáng dịu dàng xua tan bóng tối xung quanh. Bao bọc lấy toà tiểu viện giống như một viên Bạch ngọc đẹp lấp lánh mê hồn.

Tìm một nơi thoáng đãng ngồi xuống xếp bằng, toàn bộ cảnh tượng trong kiếp trước và kiếp này của Bạch Vân không ngừng giao thoa nhau.

Tâm cảnh lột xác về sau sẽ trở thành căn cơ rất quan trọng cho việc sau này tiến cảnh của Bạch Vân.

Lúc này ở Hạo Thiên Tông.

Một thân ảnh xinh đẹp đang thẫn thờ nhìn Nguyệt thiên trên cao, hai mắt nàng trong sáng nhưng đầy trầm tĩnh giống như mặt biển không chút gợn sóng.

Y đương nhiên là Dạ Nguyệt.

Bỗng một đạo lưu quang cắt đứt suy nghĩ của nàng, là truyền âm phù của đại trưởng lão.

Đưa ngón tay ngọc nắm lấy phù âm, âm thanh theo đó truyền vào trong thức hải của nàng.

Nghe được tin tức trong phù âm, Dạ Nguyệt hơi nhíu mày lại, bất quá chỉ thoáng một chút rồi liền trở về như cũ.

Nàng đứng dậy, Tiến ba bước về phía trước rồi hoá thành tàn ảnh biến mất.

Tử Hà Nhai, nơi Tông chủ Hạo Thiên Tông bế quan.

Trên đỉnh núi có một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ lim, bề ngoài được trang trí đơn sơ ưu nhã.

Dạ Nguyệt vô thanh vô tức xuất hiện trước nhà gỗ. Nhẹ đẩy cánh cửa tiến vào, nàng nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đang cầm lược ngọc chải nhẹ trên mái tóc.

Dung mạo Y xinh đẹp tuyệt sắc, khí chất trên người mang theo một loại diễm lệ trưởng thành khiến người khác vừa nhìn liền không thể rời mắt.

"Sư phụ" âm thanh êm dịu như tiếng nước chảy truyền vào tai nữ nhân kia.

Cổ ngọc trắng tinh xảo nhẹ ngẩng đầu nhìn Dạ Nguyệt "Đến rồi, liền giúp vi sư làm tóc đi". Nàng mỉm cười nói.

Dạ Nguyệt ưng thuận tiến đến ngồi bên cạnh Thanh Tuyết, bắt đầu giúp sư phụ nàng chải tóc.

"Sư phụ, người đột phá Chí Tôn rồi sao?" Dạ Nguyệt vừa xoã tóc cho Y vừa tò mò hỏi.

"Chí tôn đâu có dễ bước vào đến như vậy, có lẽ liền cần vài trăm năm nữa hẳn là mới có cơ hội đạt tới đi" Thanh Tuyết nhẹ giọng cảm khái, kỳ thực nàng đã là Hợp đạo viên mãn, chỉ còn cách Chí tôn một bước nhỏ, nhưng một bước này lại khiến rất nhiều người cả đời đều không thể bước qua a.

"Sư phụ không cần lo lắng, người là thiên tài hiếm có của Hạo Thiên Tông chúng ta, chắc chắn sẽ thành công bước vào cảnh giới Chí Tôn mà" Dạ Nguyệt mỉm cười nói.

"Nha đầu này..."

Hai người cứ như vậy nói chuyện vui vẻ, không ai nhắc tới chuyện Tiên cốt trong người Dạ Nguyệt hay chuyện liên quan tới Bạch Vân.

Nói chuyện thật lâu sau, Thanh Tuyết mới nhìn trời đêm bên ngoài cửa sổ nhẹ giọng nói "Đêm cũng muộn rồi, con về nghỉ ngơi đi. Chuẩn bị tốt cho trận chiến bảy ngày sau với Tiểu Ma nữ kia, nghe nói nàng cũng đã đột phá Hóa Thần kỳ rồi.

"Ân, con biết rồi" Dạ Nguyệt ưng thuận gật đầu đáp.

Kỳ thực Tiểu Ma nữ kia đã gửi thư khiêu chiến cho nàng từ một tháng trước rồi a, bất quá vì sợ Bạch Vân bị phát hiện nên nàng không có tiếp chiến. Nhưng ngày tại hôm qua Ma nữ kìa không ngờ dám bắt cóc đám đệ tử mới của Hạo Thiên Tông, lấy tính mạng bọn chúng để uy hiếp Dạ Nguyệt phải đánh với nàng.

Tuy chỉ là vài đệ tử tư chất có chút tốt mất đi cũng không ảnh hưởng gì, nhưng nếu Ma nữ kia đã làm tới bước này mà Dạ Nguyệt còn không ứng chiến vậy thì không phải nói nàng sợ Ma nữ kia sao?

Lúc sau, nàng chào tạm biệt sư phụ rồi rời khỏi Tử Hà Nhai. Đợi nàng rời đi về sau, sau lưng Thanh Tuyết xuất hiện một thân ảnh mờ ảo không rõ ràng, Y dung mạo tuyệt sắc, lại mang thêm trền thân một loại thành thục ý vị khiến bất cứ ai nhìn thấy đều phải nuốt nước bọt một cái.

"Tiểu đồ đệ này của ngươi không tệ, tuổi còn nhỏ liền đạt tới Hóa thần, hơn nữa còn sở hữu trong người hai loại Tiên cốt, không biết là phúc hay họa đây" Thân ảnh hư ảo sau lưng Thanh Tuyết không ngừng nhận xét nói.

"Là phúc hay họa không cần tiền bối quan tâm, ta tự nhiên có cách của bản thân" Thanh Tuyết lạnh lùng đáp trả.

"Ha ha, vậy cũng tùy ngươi, chỉ cần giao dịch của chúng ta thành công là được" không đợi nàng nói lại, nữ tử mờ ảo kia liền hóa thành điểm điểm tinh quang biến mất.

Thanh Tuyết nhìn Nguyệt Thiên qua cửa sổ, hai mắt thâm thúy tựa như tinh không vô tận.

Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Vân Thiên sáng tác bởi Tue_Nguyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tue_Nguyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.