Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ nhất nhân chiến trường thượng cổ

Tiểu thuyết gốc · 1988 chữ

Nửa ngày sau, khi sắc trời dần điểm tối.

Hàn Minh đang ngồi xếp bằng bỗng mở mắt ra, hắn hiện tại đã hoàn toàn khôi phục trạng thái đỉnh cao, thậm chí thực lực còn có chút tinh tiến.

Hắn đứng dậy, nhanh chóng tiến về nơi tập chung ở bên trong.

Đấu trường được chia làm hai khu vực là ngoại và nội. Ngoại khu có bốn chỗ ở bốn hướng khác nhau, chỉ có người đứng đầu ở bốn ngoại khu mới được tiến vào nội khu.

Đi vào nội khu đấu trường lúc sau, Hàn Minh nhìn thấy ở đó đã có sẵn ba thân ảnh đang đợi, dường như hắn là kẻ tới muộn nhất.

Cảm giác có người tới gần, ba người kia đồng loạt nhìn về phía hắn. Hàn Minh cũng nhìn lại ba người.

Trong đó có một người vừa nhìn là Hàn Minh đã nhận ra, đương nhiên chính là huynh đệ của hắn Hàn Khinh Thiên.

Hai người còn lại gồm một nam một nữ, nam nhân trông không có gì đặc biệt, còn nữ nhân thì tương đối xinh đẹp.

Bọn hắn nhìn Hàn Minh đi tới vẻ mặt không có biểu hiện gì, cũng không nói lời nào, liền nhìn một chút rồi lại quay đầu đi chỗ khác.

"Ha ha, Hàn Minh ta biết ngươi sẽ tới mà. Hy vọng ngươi đừng thua người khác trước khi gặp ta đó"

Hàn Khinh Thiên cười nói tiến lên đấm nhẹ một cái vào ngực Hàn Minh.

"Ân, đương nhiên là vậy" Hàn Minh chịu một đấm cũng không ngần ngại đấm trả lại hắn một cái, cười đáp.

"Đầy đủ rồi?"

Đang lúc hai người đang hàn huyên, liền có một đạo âm thanh uy nghiêm truyền vào tai bọn hắn.

Cả bốn người cấp tốc phản ứng, cúi đầu hành lễ dùng với tiền bối.

Từ hư không đi ra một trung niên nam nhân, khuôn mặt hắn nghiêm nghị, hai mắt có thần nhìn lướt qua bốn người nói

"Bốn người các ngươi đều người có nghị lực và thiên phú thượng đẳng trong vô số người tham gia chiến trường thượng cổ. Hiện tại cho dù có thua cũng sẽ được một siêu cấp thế lực thu nhận"

Ngừng lại một chút, giọng nói hắn lại có phần trở nên áp lực đối với bốn người.

"Nhưng cho dù như vậy, ta vẫn hi vọng các ngươi trong vòng cuối này sẽ đánh hết sức mà không giữ lại chút gì. Chỉ có khi ngươi chứng mình được bản thân có giá trị thì các ngươi sẽ được hưởng tài nguyên càng lớn."

"Có thể ở đây các ngươi là thiên tài vạn người có một, nhưng ở trong các siêu cấp thế lực, kẻ như các ngươi có nhiều vô số kể. Nên hãy luôn nhớ kỹ không được kiêu ngạo tự cao, nếu không có một ngày ngươi chết cũng không biết mình chết như thế nào!"

Tới khi hắn nói xong, áp lực đè lên bốn người bọn hắn mới biến mất, cả bọn thở ra một hơi, cung kính đáp

"Tiểu bối thụ giáo"

Trung niên nhân phất tay một cái, bốn đạo ánh sáng bay ra lơ lửng trên không.

"Các ngươi mỗi người chọn một cái"

Hàn Minh chậm rãi chọn bừa một khoả, ánh sáng tan ra ở trong tay hắn có một tờ giấy nhỏ viết hai chữ "Tinh Ngấn"

"Phù, cũng may không phải Hàn Khinh Thiên" Hàn Minh vui mừng thở ra một hắn, hắn thật sự không muốn ở đây đánh với Hàn Khinh Thiên, mà muốn đợi tới lúc quyết chiến cuối cùng cơ.

Lúc sau, khi mọi người đã chọn xong, trung niên nam nhân kia lại nói "bốn người chia làm hai đội đánh cùng lúc, đánh xong trận đầu mỗi người có một canh giờ nghỉ ngơi, xong hai người thắng và thua sẽ lại đánh với nhau để quyết định thứ hạng"

"Hiểu rồi chứ?"

"Hiểu rồi!"

Trung niên nhân phất tay một cái, âm thanh cuồn cuộn vạng vọng tứ phương "Vậy liền bắt đi"

Trận đầu tiên Hàn Minh đánh với Tinh Ngấn, Hàn Khinh Thiên đánh với Lâm Trần

Bước lên đài, Hàn Minh rút kiếm, nhìn chằm chằm vào đối thủ.

Vũ khí của nàng là một cây roi, sợi dây đen tuyền, trên thân còn dính vài vết máu đã khô.

"Bắt đầu" Trung niên nhân hô lên

Vút! Sợi dây màu đen kia lấy tốc độ sấm chớp kêu một tiếng gió liền bay tới trước mặt Hàn Minh, khiến hắn vội vàng thủ thế chống đỡ.

Mới bắt đầu mà đã khiến Hàn Minh chật vật chống trả, nàng ta thật sự rất mạnh a!

Cũng không phủ nhận danh hiệu đệ nhị danh bài chiến trường thượng cổ. Còn người đứng đầu kia chính là Lâm Trần đang đánh với Hàn khinh Thiên.

Nghe nói cả ba người đều có tu vi Trúc cơ hậu kỳ, hơn nữa chiến lực đều còn cực kỳ mạnh.

"Haiz, đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân" Thầm cảm thán trong lòng, Hàn Minh biết tiên lộ của hắn còn con đường rất dài để đi.

Loại bỏ tạp niệm trong đầu, hắn bắt đầu tập trung đánh trả.

Giằng co nửa canh giờ sau, Hàn Minh mới tìm được điểm sơ hở của nàng ta, lại sử dụng thêm Lưu Tinh Thức chém bay cây roi rồi giành được chiến thắng.

Hàn Minh xuống sân đài, nhìn bên kia Hàn Khinh Thiên có vẻ như cũng vừa mới đánh xong, hắn ngồi xếp bằng thổ nạp để khôi phục tu vi.

Nghỉ ngơi nửa canh giờ, hiện tại đã là buổi tối nhưng đối với tu tiên giả mà nói là ngày hay đêm cũng không có gì khác nhau là mấy.

Các trưởng lão của các tông môn vẫn đang chờ đợi trận quyết chiến của Hàn Minh và Hàn Khinh Thiên. Đối với bọn hắn một lần nhập định có thể dài tới trăm năm, chỉ là vài canh giờ căn bản không thấm thoát vào đâu.

Hàn Minh đứng dậy, hai mắt tràn đầy chiến ý tiến về phía chiến đài nơi Hàn Khinh Thiên đã đợi hắn từ lâu.

Hàn Minh bước lên đài, tay nắm chặt trường kiếm, giọng nói phát ra

"Hàn Khinh Thiên, hi vọng huynh đừng làm ta thất vọng"

"Ha ha ha, Hàn Minh huynh cũng như vậy" Hàn Khinh Thiên không nói lời thừa thãi, tay cùng nắm kiếm, khí thế hão đãng phát ra đáp trả.

Nam tử trung niên nhìn hai người đã sẵn sàng, nâng cao giọng hô "Bắt Đầu"

Chân đạp bộ pháp, trường kiếm tung bay, chiêu chiêu kiếm thức được hai người vận dụng tới cực hạn không giữ lại chút gì.

Cả hai đều là Trúc cơ trung kỳ, đều tu kiếm đạo, nhưng kiếm pháp lại khác nhau, một người thanh thoát tùy ý, một người lại chuyên về biến hoá, kiếm chiêu khó đoán.

Cứ như vậy hai người không chỉ đơn thuần so kiếm thuật mà còn so cả tu vi, kỹ xảo.

"Hàn Minh, xem chiêu "Xuyên Phá Thạch"

Hàn Khinh Thiên hét một tiếng, trường kiếm phiêu động loé lên hướng thẳng tới cổ Hàn Minh.

Hàn Minh thấy vậy cũng không chậm trễ sử dụng Lưu Tinh thức cấp tốc đỡ lấy, hai kiếm va chạm, kình khí phát đẩy hai người lùi lại vài bước.

Hoà Chiêu!

"Tới!!" Bọn hắn hưng phấn hét lên phi thân lao

về phía đối thủ.

Cả hai như quên đi thời gian, say mê chìm đắm vào trong cuộc chiến này, hoàn toàn không để ý các trưởng lão khác đang quan sát.

Dạ Nguyệt mắt phượng xem bọn chúng chìm đắm vào trong chiến đấu, nàng nhìn ra bọn hắn rơi vào "Ngộ đạo" rồi.

"Đúng là không tệ, có thể trong khi chiến đấu mà lâm vào trạng thái ngộ đạo, hai người này đều là mầm giống tốt" Huyết Tông trưởng lão cười cười tán thưởng.

Lần này Thanh Dương Tông trưởng lão cũng không có phản bác hắn, tựa như có cùng ý nghĩ này.

Những trưởng lão khác cũng gật gù đồng tình. Bọn hắn nhìn rất thuận mắt hai tiểu gia hoả này.

Còn hai tên dưới kia càng đánh càng hăng, cuối cùng ra khỏi trạng thái ngộ đạo, Hàn Minh đã ngộ ra thức thứ hai trong Cửu Thiên Huyền Kiếm Pháp - Bạo Vũ.

Bên kia Hàn Kinh Thiên cũng ngộ ra thức thứ hai của Thủy Lưu Kiếm pháp - Loạn Vũ

Quyết định một chiêu phân thắng thua, cả hai đều dồn toàn bộ linh lực bản thân vào một chiêu này.

"Bạo vũ thức!"

"Loạn vũ thức!!"

Ầm ầm!

Trường kiếm tan thành mảnh vụn vì chịu lực xung kích lớn, nơi va chạm tạo ra từng cơn chấn động đánh bay bọn hắn về đằng sau.

Phun ra một ngụm máu lớn, Hàn Minh vô lực đứng dậy, bên kia Hàn Khinh Thiên cũng là như vậy.

Khói bụi mờ mịt dần tan đi, xung quanh ngoại trừ các trưởng lão đang quan sát thì còn có hai người mới vừa thua kia đang xem chiến.

Nhìn thấy uy lực của một chiêu này, bọn hắn hít một hơi khí lãnh, nếu vừa này người bị đánh là bọn hắn có lẽ bọn hắn không chết cũng là bị tàn phế đi.

"Thật mạnh" Tinh Ngấn cảm khái

Dù là người cùng độ tuổi nhưng thực lực lại có khoảng cách quá xa so với hai người kia.

Đợi một lúc sau, nhìn thấy Hàn Minh và Hành Khinh Thiên không có đứng lên, nam tử trung niên cau mày không biết nên tuyên bố ai thắng.

Trong hai người bọn hắn ít nhất phải có một người đứng lên trước thì mới tính là chiến thắng, nhưng nhìn bọn hắn đều đã hôn mê, nam tử trung niên lại không biết phân xử thế nào.

Hắn Đang suy tính nên làm thế nào bỗng có một âm thanh cắt ngang suy nghĩ vang lên trong đầu hắn.

Truyền âm thuật.

Hiển nhiên là các trưởng lão đang dùng thức hải của nam tử trung niên làm nơi bàn bạc để xem ai là người chiến thắng, cho dù bị như vậy rất khó chịu nhưng nam tử trung niên vẫn không dám có ý kiến gì.

Dạ Nguyệt không có tham gia vào, nàng vẫn yên lặng quan sát hết thảy mọi thứ.

Cuối cùng, sau một hồi tranh cãi bọn hắn đưa ra quyết định bởi vì cả hai cùng gục xuống nên trận này hoà, cả hai đều giành chiến thắng.

Nam tử trung niên gật đầu, tiến lên chữa thương cho Hàn Minh và Hàn Khinh Thiên.

Chỉ vài phút sau, cả hai đều tỉnh lại, nhìn thấy nam tử trung niên liền không dám chậm trễ chấp tay bái kiến.

Trung niên nam tử gật gật đầu âm thanh có chút tán thưởng nói " Các ngươi dù là thiên phú hay tâm tính đều rất khá, các trưởng lão rất xem trọng hai ngươi, bởi vì lý do trận này không có người thắng cho nên bọn hắn quyết định cả hai ngươi đều giành được thắng lợi và có được tư cách tự chọn môn phái cho mình"

"Đa tạ tiền bối" cả hai đều rất vui mừng, cúi đầu cảm kích trả lời.

Bọn hắn đương nhiên không hề tự cao nghĩ rằng bọn hắn đã vào được Siêu cấp thế lực liền có thể trở thành phượng thành long.

Thế gian người tài rất nhiều, cho nên hai bọn hắn cũng chỉ đơn thuần là vui mừng mà thôi.

Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Vân Thiên sáng tác bởi Tue_Nguyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tue_Nguyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.