Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trương Bách Phong!

Tiểu thuyết gốc · 1843 chữ

Ba kiện bảo vật mỗi cái đều là chí bảo đỉnh cấp ở thượng giới, có thể khiến các cự đầu điên cuồng tranh đoạt, nay lại đồng thời nằm trong tay một tu sĩ Hoá Thần, thật là mỉa mai mà.

Bất quá Bạch Vân lại chẳng có cảm giác vui mừng vì bảo vật đến tay chút nào. Hắn không tin một Hoá Thần sơ kỳ lại may mắn sở hữu cả ba món chí bảo như thế, đặc biệt là hiện giờ đối phương lại muốn tặng không cho hắn nữa chứ?

Nếu xét theo lẽ thường thì việc này cũng không phải khó hiểu. Bởi vì Thu Thủy kiếm hiện tại bị phong ấn, ngoài sắc bén và ko thể phá hủy thì chẳng có gì đặc biệt, nên coi nó là đồ bỏ đi cũng không quá.

Còn với bia đá kia thì lại khá đặc biệt, bởi vì thông thường chân ý chỉ có thể lĩnh ngộ, không thể viết ra dưới dạng văn tự, Bạch Vân cũng không biết rằng chân ý có thể viết ra, càng không thể nhận ra bia đá kia.

Nhưng không hiểu sao ngay khi nhìn thấy nó hắn liền liên tưởng tới văn tự trên mảnh giấy kia rồi trong não hắn đột nhiên xuất hiện bốn từ "Thời Không Chân Ý"

Cho nên Bạch Vân suy đoán có khả năng chỉ có một mình hắn biết được nó là chân ý và cũng chỉ mình hắn đọc được.

Còn viên tiểu thạch có hình thù kỳ quái kia, nếu hắn đoán không nhầm thì nó là "Trái Tim của Chúng Thần"

Đây vốn là vật phẩm sẽ xuất hiện ở cuối cốt truyện, tại sao bây giờ lại nằm trong tay của một Hoá Thần kỳ?

Từ dữ kiện trên Bạch Vân khẳng định đối phương đang che giấu tu vi, hơn nữa còn là cố ý đem đồ vật ra cho hắn xem.

Không nói hai thứ trên, chỉ tính riêng viên Tiểu Thạch kia thì cho dù là Hợp đạo cường giả cũng không thể lấy được, chứ đừng nói tới một Hoá thần nhỏ bé.

"Tiểu bối, ngươi mau chọn đi" Lão nhân thần sắc kiên nhẫn nhìn chằm chằm Bạch Vân.

Thu lại ánh mắt trên ba kiện bảo vật, Bạch Vân ngẩng đầu nhìn lão nhân, hai tay hoàn lễ.

"Tiền bối, ngài muốn ta làm gì xin hãy cứ nói, nếu có thể làm được vãn bối tuyệt không từ chối"

"Ha ha ha, tiểu tử ngươi sao lại nói như vậy, không lẽ ngươi cho rằng ta lừa ngươi sao?" Lão nhân cười hiền từ nói.

"Vãn bối không dám đoán tâm tư của ngài, chỉ là ta không tin vào chuyện sẽ có bảo vật rơi từ trên đầu xuống"

Lão nhân nghe vậy cũng thu lại nụ cười, khí chất hoàn toàn thay đổi giống như biến thành một người khác.

"Tiểu tử thông minh, không hổ là người được hắn chọn trúng"

"Bất quá ngươi đoán sai rồi, bởi vì nếu ngươi thật sự chọn ta cũng sẽ tặng cho ngươi mà không cần bất cứ điều kiện gì"

Bạch vân trong lòng tâm tư không ngừng xoay chuyển, bề ngoài vẫn là một bộ dáng ngoan ngoãn lắng nghe.

Lão nhân dường như nhìn thấu được tâm tư của hắn, vừa bước vừa nói.

"Nhưng ngươi cũng không cần hối tiếc, bởi vì nếu ngươi thật sự chọn thì cũng chỉ có thể nhận một món mà thôi" lão phất nhẹ tay, ba kiện bảo vật lập tức rơi vào trong tay Bạch Vân.

"Hiện tại ta cho ngươi ba bảo vật này, nhiệm vụ duy nhất của ngươi chính là trong năm trăm năm phải tìm được Thông Thiên Tháp, nếu không tìm được sẽ phải tự gánh lấy nhân quả này."

Lão nhân nói xong cũng theo thanh âm tan biến vào hư vô, giống như chưa từng xuất hiện vậy. Bất quá ba kiện bảo vật trong tay Bạch Vân đang không ngừng nhắc nhở hắn về cái nhiệm vụ bị ép phải nhận kia.

"Haiz! Tuy ba món đồ này rất tốt nhưng ta chỉ muốn một cuộc sống an nhàn với Dạ Nguyệt thôi mà, sao phải thêm nhiều phiền phức vậy chứ"

Thở dài một hơi, hắn đành cất ba kiện bảo vật kia vào túi trữ vật, nếu có thể thì hắn thật muốn từ chối nhiệm vụ này a.

Tuy đã đọc Vân Thiên Truyện nhưng Thông Thiên Tháp là vật gì Bạch Vân căn bản chưa từng nghe nói, chứ đừng nói tới việc không biết nó ở đâu mà đi tìm.

Bạch Vân hạ người ngồi xuống, ngón tay điểm nhẹ vào hư không liền xuất hiện đạo đạo quang mang cùng vô số nguyên văn.

"Ảnh vệ, hộ pháp cho ta"

"Vâng"

Tới thế giới này nhiều năm, Bạch Vân đương nhiên không chỉ định dựa vào ký ức của kiếp trước, ngoài tu luyện bình thường ra thì hắn cũng đã thử luyện tập qua thư pháp, hay trà đạo. Cho nên nói hắn văn võ tinh thông cũng không quá, bởi vì tư chất thông minh bẩm sinh cộng với khả năng ghi nhớ của tu tiên giả thì việc học tập mấy thứ này cũng không có gì khó.

Dù sao vạn đạo tương thông, kiểu tu luyện như này vừa giúp thư giãn, vừa giúp bản thân tôi luyện đạo tâm.

Hơn nữa thế giới này còn có luyện đan sư, luyện khí sư và trận pháp sư rất có danh tiếng, đây có thể xem như là ba loại nghề nghiệp phổ biến nhất ở Thiên Nguyên giới, cùng song hành với tu luyện giả.

Bạch Vân tuy không có thiên phú trên đan đạo nhưng trên trận pháp đạo lại là thiên tài hiếm có. Dưới sự dạy bảo của các tiền bối trong tông môn hắn đã có thể coi như là đạt tới cấp độ tông sư rồi.

Đây cũng là lý do tại sao dù chỉ cần một mình Bạch Vân vẫn có thể bày ra Tế Thiên Trận trên đỉnh tuyết sơn kia.

Theo nguyên văn không ngừng xuất hiện, chúng theo dẫn dắt của Bạch Vân lan rộng ra trăm mét rồi liên kết lại với nhau, ánh sáng kim sắc loé lên một chút rồi lập tức ẩn vào hư không.

Bạch Vân cũng ngừng kết ấn, một giọt mồ hôi từ cằm hắn "tách" một cái rơi xuống đất.

"Tu vi quá thấp, chỉ dựng lên Tiểu Phong Thiên trận lại tốn nhiều sức như vậy."

Nhanh chóng ổn định lại khí tức, Bạch Vân lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên tiểu thạch màu đen.

Hắn phải thay đổi kế hoạch một chút, tạm hoãn lại thời gian đi tới trung tâm bí cảnh.

"Trái tim của chúng thần", đây là bảo vật được ngưng luyện dưới tâm huyết của thần. Bên trong nó bao hàm toàn bộ huyết mạch của chín đại thần tộc thời sơ khai.

Viên thần thạch này chính là kết tinh của các vị thần truyền lại cho đời sau với mong muốn không để huyết mạch của bọn hắn biến mất.

Quang Ám Linh Thần thuộc Linh Thần tộc, đương nhiên huyết mạch của Linh thần tộc cũng bao hàm trong này.

Còn lý do hắn cần huyết mạch của Linh Thần tộc chính là vì để khống chế bí cảnh này yêu cầu người đó cần phải sở hữu máu của thần.

Đúng vậy, ý tưởng của Bạch Vân là khống chế bí cảnh này rồi sẽ chiếm lấy truyền thừa cho Dạ Nguyệt, nhưng lý do chính vẫn là để ngăn cản Quang Ám Linh Thần hồi sinh.

Ban đầu của Bạch Vân định là dưới sự trợ giúp của Dạ Nguyệt chỉ cần lấy được một ít máu của Quang Ám Linh Thần là đủ, dù sao bí cảnh này cũng không có ai tranh giành quyền khống chế với bọn hắn.

Nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy tính, hắn định nếu không thể thành công thì sẽ dùng trận pháp cưỡng ép khống chế bí cảnh này, làm như vậy dù không hoàn toàn khống chế được bí cảnh nhưng cũng không khác là bao.

Nhưng mà dùng trận pháp cuối cùng cũng chỉ là hạ sách, Bạch Vân vẫn hi vọng lấy được máu của Thần hơn.

...

Cùng lúc này, bên phía bên phía của Dạ Nguyệt, nàng đã theo lời nói của Bạch Vân đi tới trung tâm bí cảnh trước.

Nơi đây quả thực giống như chốn bồng lai tiên cảnh, chỉ nhìn sơ qua nàng đã thấy được vô số kỳ hoa dị thảo đã tuyệt tích từ lâu, thậm chí còn có một số loại nàng còn chưa từng nghe nói đến.

Nhưng điều khiến cô kinh ngạc nhất vẫn là linh thủy chảy thành thác đổ xuống.

Linh thủy này không những ẩn chưa linh khí vô cùng nồng đậm mà bên trong còn ẩn ẩn xuất hiện sinh cơ.

Nếu như cho Linh thủy này thời gian tích lũy trăm năm nữa có lẽ nó sẽ hoá thành Sinh mệnh nguyên thủy, đến lúc đó giá trị của nó còn gấp trăm lần bây giờ.

Thu lại tâm tư đối với linh thủy, Dạ Nguyệt chú ý tới một đình viện nhỏ bên cạnh.

Bên trong đình có một bộ bàn ghế với một bàn cờ đang chơi dở.

Ngay lúc nàng tính đi lại đình viện thì chợt từ trên trời bay xuống một thiếu niên bí ẩn. Hắn trông khá thư sinh, ngũ quan tinh tế, nhất là đôi mắt kia giống như ẩn chứ cả thiên địa này.

Nhưng điều khiến nàng cảnh giác chính là trên thân thể hắn ẩn chứa một loại khí tức đặc biệt, cơ thể hắn như thực như ảo, như có như không, giống như thể hắn là thiên địa còn thiên địa là hắn vậy.

Nhanh chóng, thiếu niên liền hạ xuống mặt đất, ánh mắt đối diện với Dạ Nguyệt.

Với tình trạng thân thể hiện tại, nàng vẫn muốn hạn chế chiến đấu nhất có thể, nếu không phải là tình thế bắt buộc cô hoàn toàn không muốn động thủ.

Giữa không gian tĩnh lặng lại tựa ồn ào này, Dạ Nguyệt là người lên tiếng trước.

"Các hạ hẳn là Trương Bách Phong, Thánh tử của Thương Thiên Cung nhỉ"

Y không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.

Dạ Nguyệt cũng không hối thúc mà im lặng đợi đối phương trả lời.

Chỉ thấy hắn đột nhiên nhấc tay lên, chậm rãi hiện chỉ vào mảnh không gian bên cạnh niệm một chữ "Diệt"

Mảnh hư không vốn trống rỗng kia lập tức nhiều thêm một thân ảnh, bất quá thân ảnh kia vừa hiện thân liền "Bùm!" Một tiếng hoá thành bãi máu.

Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Vân Thiên sáng tác bởi Tue_Nguyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tue_Nguyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.