Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tất sát lệnh!

Tiểu thuyết gốc · 1885 chữ

Dạ Nguyệt bị rung động trước lời nói của Bạch Vân. Nàng muốn từ trong ánh mắt hắn tìm thấy một tia ý niệm lung lay, nhưng mà nàng liền không có tìm được.

Nghĩ kỹ lại, kể từ khi quen biết nhau, hai người đã đánh rất nhiều trận. Nhưng dù là dương mưu hay âm mưu hắn đều sẽ thua nàng ở phút cuối.

Giống như cố ý thua vậy?

Rõ ràng bản thân sở hữu Tiên cốt. Thực lực so ra không hề kém nàng, nhưng lần nào cũng chỉ đánh ngang tay với nàng, rất nhiều lần cơ hội có thể đánh trọng thương hoặc thậm chí là hạ tử thủ với nàng.

Nhưng đến cuối cùng nếu không phải là kịp thời có người tới cứu thì cũng là hắn bỗng dưng thổ huyết rồi dừng tay?

Một hai lần liền là trùng hợp vậy lần nào cũng thế gọi là gì đây, sẽ không phải cho rằng nàng ngu ngốc tới mức không nhận ra đi.

Dạ Nguyệt cũng từng cân nhắc qua việc hắn và nàng có thể làm bằng hữu.

Bất quá chưa nói tới việc hai người nằm ở hai bên đối địch. Nàng cũng là không tin tưởng vào lời nói của Bạch Vân.

Người khác có lẽ không rõ, nhưng Dạ Nguyệt đương nhiên hiểu rõ, nàng thân là trời sinh Tiên Cốt hiếm có. Nếu không gặp phải trở ngại thì nàng chính là chưởng môn đời tiếp theo của Hạo Nhiên Tông.

Mà Hỗn Nguyên Tông và Hạo Nhiên Tông có thù oán cực kỳ sâu đậm, có thể nói là không chết không ngừng!

Thân là chưởng môn đời kế tiếp của Hạo Nhiên Tông, nàng không thể có quan hệ với Thánh tử Hỗn Nguyên Tông được.

Một lý do nữa là tại sư phụ của nàng. Sư phụ nàng chính là Thanh Tuyết Tiên Tử, đạo lữ của người chính là bị Hỗn Nguyên Tông tông chủ chém chết nên người rất hận Hỗn Nguyên Tông. Mà sư phụ đối với nàng có ân trọng như núi, hơn nữa người còn yêu thương nàng như con cái.

Ơn dưỡng dục, yêu thương thử hỏi làm sao Dạ Nguyệt sao có thể làm người thất vọng chứ?

Không thể phủ nhận tình cảm bản thân. Dạ Nguyệt không chỉ không có ác cảm đối với Bạch Vân mà thậm chí ngược lại còn có rất nhiều hảo cảm từ cách làm người tới việc nhiều lần hắn trợ giúp nàng.

Nhưng mà vì đủ loại lý do tới cuối cùng nàng vẫn không thể nói rõ với Bạch Vân, Dạ Nguyệt chủ sợ bản thân nàng bước lầm một bước liền chính là lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Chỉ là... Lần này nhìn thấy Bạch Vân tự sát trước mặt nàng. Dạ Nguyệt đã hiểu được phần nào cảm xúc trong lòng mình.

Dạ Nguyệt chấp nhận tin tưởng hắn một lần, đối với một nam nhân đã vì nàng làm nhiều chuyện như vậy. Nàng không thể vô tình tới mức ngay cả một câu giải thích cũng không có đi.

Quyết định về sau, nàng liền thu hồi suy nghĩ dư thừa, giọng nói mềm mại phát ra.

"Bạch Vân, chuyện ngươi thích ta thứ cho ta không thể đáp lại"

"Nhưng là... Chúng ta có thể làm bằng hữu, còn chuyện khác về sau lại tính" Dạ Nguyệt cắn môi nhỏ ngập ngừng nói

Bạch Vân nghe vậy trong lòng không khỏi hụt hẫng một nhịp, nhưng ngay khi nghe câu tiếp theo lập tức khiến hắn trở nên vui mừng cực độ

Ý tứ trong câu nói của Dạ Nguyệt rất rõ ràng. Nàng không những không có ghét bỏ hắn mà thậm chí cái nàng cần chính là thời gian tìm hiểu lẫn nhau.

Bạch Vân dù trong lòng cực kỳ vui sướng nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để không làm bản thân thất thố.

"Được, vậy trước tiên làm bằng hữu"

Bạch Vân cười nhẹ một cái lập tức khiến mọi vật xung quanh lập tức trở nên ảm đạm, chỉ còn cái cười của hắn là toả sáng.

Dạ Nguyệt có chút thất thần nhìn hắn, nàng tự hỏi tại sao trước đây bản thân lại không nhận thấy hắn đẹp như vậy?

"Nữ nhân đẹp hoạ quốc trăm năm, nam nhân đẹp hoạ quốc ngàn năm quả thực không sai mà"

Dạ Nguyệt thầm nghĩ

Hai người lại nói chuyện phiếm một lúc, dù còn câu nệ nhưng dường như bức tường ngăn cách giữa hai bên đã được xoá bỏ.

Tiếp đến liền bàn bạc về chỗ ở, vì hiện tại Bạch Vân đang bị thương nên không thể rời khỏi Hạo Nhiên Tông liền tạm thời ở lại chỗ Dạ Nguyệt.

Lúc đầu là Bạch Vân muốn xây một ngôi nhà mới để ở nhưng vì Dạ Nguyệt nói rằng như vậy sẽ gây đến sự chú ý.

Nên sau một hồi nàng để cho Bạch Vân ở trong nhà, còn nàng căn bản không dùng đến nó, tối đến liền ở động phủ tu luyện là được

Bạch Vân cũng không từ chối, vì hắn hiện là phàm nhân, vẫn cần phải ngủ để nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Dạ Nguyệt phải đi giải quyết một số việc của tông môn. Trước khi đi nàng còn dặn dò Bạch Vân vạn sự cẩn thận đừng để bị phát hiện.

Bạch Vân cười cười gật đầu ý bảo nàng không cần lo.

...

Lúc này, tại Hỗn Nguyên Tông địa giới.

Bên trong Đại điện, không khí âm trầm nặng nề. Xung quanh rất nhiều người đầu trầm mặc cúi đầu.

Trên vị trí cao nhất một trung niên nam tử đang ngồi.

Hắn một tay chống cằm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phía dưới, chậm rãi nói.

"Mất tích?"

Dù âm thanh không cao nhưng ai cũng biết được Tông chủ đang rất tức giận.

Thánh tử có thiên phú tuyệt đỉnh nhất, thực lực cũng là mạnh mẽ nhất trong nhóm hậu bối ở Hỗn Nguyên Tông đột nhiên mất tích Có thể không tức giận sao?

Lúc này, Một vị trưởng lão mau chóng tiến lên chắp tay cung kính nói:

"Thỉnh Tông chủ bớt giận, Tuy không tìm thấy Thánh tử nhưng mà chúng ta đã tra ra được ba ngày trước Thánh tử đã đến Tuyết sơn ở phụ cận Hạo Nhiên Tông để gặp Hạo Nhiên Tông Thánh nữ"

"Chúng ta nghi vấn việc Thánh tử mất tích có liên quan đến Hạo Nhiên Tông"

Nghe bên dưới báo cáo xong, trung niên nam nhân lâm vào suy tư

"Hạo Nhiên Tông?"

Hắn như nhớ đến chuyện lúc trước bản thân từng giết chết một tên nào đó ở Hạo Nhiên Tông làm hai bên gần như phát động chiến tranh toàn diện, bất quá đến cuối cùng vẫn không có đánh đi.

Thoát khỏi hồi tưởng, hắn lại nghĩ tới Bạch Vân. Bạch Vân chính là con trai của đại ca hắn, trước khi lâm chung đại ca từng giao phó Bạch Vân cho hắn vậy mà hiện giờ hắn lại để Bạch Vân mất tích khiến bản thân hổ thẹn không thôi.

Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn tức giận như vậy.

"Đi, tra cho ta. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác" Dừng lại một chút, hắn suy nghĩ gì đó rồi trầm giọng nói tiếp

"Phát ra tất sát lệnh đối với Thánh nữ Dạ Nguyệt của Hạo Nhiên Tông, thông báo cho toàn thiên hạ ai lấy được thủ cấp của nàng Hỗn Nguyên Tông sẽ đáp ứng một yêu cầu lớn của hắn!"

"Thuộc hạ lĩnh mệnh" tất cả đồng loạt chắp tay trả lời

Không ai dám cãi lại vì tất cả những kẻ đó đều chết rồi, hơn hết bọn là hắn đều hiểu rõ mối quan hệ giữa Tông Chủ và Thánh tử Bạch Vân.

Tất cả nhanh chóng lui ra, trong đại điện chỉ còn mình hắn ngồi trên bảo toạ, âm thanh hắn vang vọng bốn phía.

"Tô Mặc, đến rồi còn không ra sao?"

"Ha ha ha, Vương Lục ngươi vẫn cảnh giác như vậy"

Theo âm thanh xuất hiện không gian bắt đầu méo mó, khi không gian trở lại bình thường bên cạnh hắn liền nhiều thêm một trung niên nam nhân.

Hắn mặt mày sáng sủa, anh tuấn soái khí. Vài nếp nhăn trên mặt như điểm lên sự trải đời của hắn, làm người khác vừa nhìn liền có cảm giác tin cậy đối với hắn.

Hắn, Vương Lục và Bạch Khởi lúc trước chính là huynh đệ tốt của nhau, cùng nhau vào sinh ra tử vô số lần. Nay đến gặp Vương Lục cũng là vì nghe tin Bạch Vân mất tích.

"Ngươi đã đi tìm hắn?" Vương Lục nhẹ giọng hỏi

"Ừm"

"Có tin tức sao?"

Nghe vậy, Tô mặc không còn cười cợt nữa, sắc mặc nghiêm túc âm trầm nói:

"Nó có lẽ bị... đào cốt đi!"

Âm thanh vừa ra, không khí trong đại điện lập tức hạ xuống cực độ.

Răng rắc!

Bảo toạ hắn đang ngồi lập rức xuất hiện vô vàn vết nứt như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

"Đào cốt?" Vương Lục như hỏi lại như tự nói với bản thân

"Còn sống không?"

"Khả năng không cao, kẻ bị đào cốt thường là chết chắc" Tô Mặc lắc đầu

"Hắn có lẽ chưa chết đi" Vương Lục có chút ngập ngừng nói

"Tại sao?"

"Ta có đặt ấn ký trên người Bạch Vân, nhưng hôm đó Bạch Vân đã tự tiêu trừ ấn ký của ta trên người hắn. Hơn nữa còn dùng cách nào đó để ta không phát hiện ra, lúc ta cảm nhận được thì hắn đã mất tích rồi"

"Ngươi nói Bạch Vân cố ý làm như vậy là để cho không ai biết hắn định làm gì" Tô Mặc suy đoán

"Bạch Vân là đứa nhỏ thông minh, hắn có lẽ sẽ không làm chuyện gì liều mạng mà không nắm chắc đâu"

"Haizz, mong là như vậy đi" Tô Mặc thở dài

Bạch Vân là huyết mạch duy nhất của Bạch Khởi còn sót lại, trong khi ba người bọn hắn nếu chỉ xét về tình cảm thì còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt. Bọn hắn còn là người nhìn Bạch Vân lớn lên từ nhỏ, nên từ lâu đã coi hắn như con cháu trong nhà rồi.

Bất cứ ai dám làm hại tới Bạch Vân thì bọn hắn là người đầu tiên không đồng ý

"Có cần đi bắt Thánh nữ của Hạo Nhiên Tông để tra hỏi không?" Tô Mặc bất ngờ kiến nghị

"Tạm thời không cần đi, ta đã phát ra tất sát lệnh rồi, đợi một thời gian nữa xem xét tình hình liền tính sau. Hơn nữa mấy lão quái vật bên kia cũng không dễ chọc!" Vương Lục bác bỏ

"Được, vậy nếu ngươi có tin tức của hắn lập tức cáo tri ta!"

Tô Mặc hoá hư không biến mất, chỉ còn âm thanh hắn vang lên trong đại điện.

Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Vân Thiên sáng tác bởi Tue_Nguyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tue_Nguyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.