Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Ái Mình Nàng!

Tiểu thuyết gốc · 1772 chữ

Bên trái, Thiên Trúc Sơn.

Hơi nước nóng ẩm bốc lên cao, làm cho khung cảnh xung quanh trở nên mờ mịt.

Trong hồ.

Có một thân ảnh mềm mại đang tắm, làn da nàng mịn màng trắng như dương chi bạch ngọc. Ba nghìn sợi tóc tự do bồng bềnh trên nước càng tô thêm một điểm đặc sắc như chốn bồng lai.

Nàng đương nhiên chính là Dạ Nguyệt.

Ngả lưng vào góc hồ về sau, Dạ Nguyệt thư giãn ngâm mình trong nước.

Thiên Hương Hồ, lúc ngâm mình có tác dụng chữa thương rất tốt. Còn có tác dụng điều hoa tâm tình, tĩnh khí ngưng thần..v..v.

Điều tiết cảm xúc về sau, Dạ Nguyệt bắt đầu suy nghĩ về toàn bộ sự việc kia.

Nàng không ngốc, tuy có chút động tâm về việc Bạch Vân làm, nhưng nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng hắn.

Nhưng ít nhất bây giờ có lẽ Dạ Nguyệt cũng không còn quá đề phòng với Bạch Vân.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn là không hiểu tại sao hắn làm vậy.

"Thích nàng ư?" Có chút buồn cười đi.

Lý do này quá miễn cưỡng, nhưng mà đây cũng là lý do duy nhất giải thích được việc Bạch Vân làm.

Nếu nó là kế hoạch, vậy thì cũng không ai điên đến mức lấy mạng bản thân đánh cược Dạ Nguyệt sẽ cứu hắn.

Cho dù là cứu được nhưng bây giờ Bạch Vân cũng là một phế nhân rồi, gần như không thể tu luyện tiếp.

Đây là điều mà nàng chắc chắn.

Mất đi Tiên cốt, kinh mạch đan điền dù khôi phục nhưng đều bị thoái hoá, rất khó tu luyện lại.

"Hừ, không nghĩ nữa"

Dạ Nguyệt có chút khó chịu, nàng nghĩ tới tức giận vẫn là nghĩ không ra.

"Vẫn là hỏi hắn nhanh hơn!"

Mau chóng loại bỏ tạp niệm, Dạ Nguyệt bắt đầu chữa thương. Trong cơ thể nàng từng đạo bạch khí ôn nhu ấm áp đi khắp các kinh mạch để trị thương, nguyên khí tiêu hao đã bắt đầu khôi phục.

Nửa ngày sau, cảm giác cơ thể khôi phục được tương đối, Dạ Nguyệt mới đi ra khỏi hồ.

Nàng mặc một bộ Bạch y tiên váy, chân bước bộ pháp hóa thành tàn ảnh biến mất.

Ba ngày sau.

Từ trong mơ màng tỉnh lại, Bạch Vân cố gắng mở mắt nhìn xung quanh.

"Ta còn sống?"

Gắng gượng ngồi dậy, Bạch Vân nhớ lại mọi chuyện trước khi bản thân bất tỉnh. Hắn lại thử kêu gọi hệ thống nhưng không nhận được trả lời liền xác định hệ thống thật sự đã vứt bỏ hắn.

Chỉ là...

Tại sao lại như vậy?

"Khí tức... Thiên đạo"

Bạch Vân khó hiểu ngẫm nghĩ lại. Hắn chỉ mơ màng nhớ được bốn chữ này mà hệ thống nói, còn lại đều là mơ hồ đi.

Lại suy nghĩ thêm, Bạch Vân vẫn không nghĩ ra tại sao bản thân vẫn còn sống, là ai cứu hắn?

Theo lý mà nói với vết thương nghiêm trọng như vậy, ta hẳn là nên chết rồi?

Nhìn xung quanh ngôi nhà được trang trí đơn sơ thanh nhã, hắn nhẹ nhàng bước xuống giường đi ra ngoài.

Một mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng bay vào mũi hắn. Nơi đây linh khí nồng đậm, đối với một người mất hết tu vi như hắn có tác dụng tẩm bổ thân thể rất tốt.

Tiếng gió vi vu như dương cầm, hai hàng trúc ngay ngắn lộ rõ một lối đi được lát một lớp đá ngọc. Lại nhìn chung quanh một hồi, Bạch Vân không nhanh không chậm đi tham quan xung quanh, nhưng cũng không dám đi quá xa vì sợ có cấm chế ẩn giấu.

Hắn đang đợi chủ nhân nơi này trở về, dù sao bản thân đã mất hết tu vi muốn chạy trốn cũng là không có khả năng.

Sợ hãi sao?

Căn bản là không có lắm. Trái tim hắn đã chết khi bị Dạ Nguyệt từ chối rồi, lý do muốn trở về trái đất cũng chỉ là một chút mong muốn nhìn lại cố hương mà thôi.

Kiếp trước hắn không có cha, mẹ hắn một mình khổ cực nuôi lớn hắn.

Chỉ tiếc là, sau khi hắn vừa tròn mười tám tuổi mẹ hắn qua đời vì bạo bệnh, chỉ còn lại một mình trên thế gian này.

Hắn cô độc, không có bạn bè. Trong một lần chán nản lên mạng, Bạch Vân tìm được một bộ truyện tiên hiệp đầu tiên giúp hắn bước vào thế giới đày kỳ ảo này.

Đó chính là "Vân Thiên Truyện"

Kể từ đó Bạch Vân lần đầu tiên gặp được Dạ Nguyệt, cũng là lần đầu tiên hắn có người mình thích.

Nói hắn lập dị cũng không sai, ai lại đi yêu một nhân vật ảo chứ?

Nhưng hắn thật sự thích và yêu nàng đi.

Dạ Nguyệt xinh đẹp mạnh mẽ, thông minh, lạnh lùng, phong hoa tuyệt.

Nhưng... Hết lần này tới lần khác nam chính làm tổn thương nàng, khiến nàng chịu rất nhiều đau đớn về tinh thần lẫn thể xác. Đến cuối cùng nàng còn chấp nhận vì hắn chịu đựng Hắc Ám Thần Hoả tra tấn ở luyện vực hơn 200 vạn năm chỉ vì một câu hứa hẹn của hắn.

Bạch Vân dù tức giận, không cam lòng cũng là không thể thay đổi được gì.

Ngưỡng mộ nàng xinh đẹp, yêu thích nàng thông minh mạnh mẽ. Cứ như vậy Bạch Vân yêu nàng tới năm ba mươi tuổi.

Cứ ngỡ cả đời hắn sẽ chết già vì cô độc, nào ngờ vào lần đọc lại Vân Thiên lần thứ 1000 nghìn, Bạch Vân thu được hệ thống xuyên không.

"Ting, ký chủ thức tỉnh hệ thống xuyên không, phát hiện ký chủ mong muốn giết chết nam chính, cướp nữ chính. Thích hợp làm phản phái nhân vật, ký chủ có muốn làm không?"

"Muốn"

Từ giây phút đó, Bạch Vân xuyên không vào một phản diện cùng tên với hắn. Là Thánh tử của Hỗn Nguyên Tông, sau này bị nam chính giết chết trong trận chiến ở Tiên Mộ, rồi bị đoạt cốt đưa cho nữ chính.

Hệ thống giao cho hắn nhiệm vụ trong 20 năm phải cảm hoá được nữ chính khiến nàng yêu hắn.

Tiếc là hắn thất bại rồi!

Bạch Vân thất thần nghĩ về chuyền lúc trước, hồi lâu hắn lắc đầu cười khổ.

"Vẫn là buông bỏ không được"

"Không được cái gì?"

Theo âm thanh êm dịu vang lên, một thân ảnh trắng xoá từ thiên không hạ xuống.

Bạch Vân theo phản xạ quay người nhìn về phía bạch y nữ tử.

Hắn ngơ ngác nhìn nữ nhân kia. Bạch Vân vạn lần cũng không nghĩ tới người cứu hắn lại là nàng đi!

Dạ Nguyệt!!

Trong nhất thời Bạch Vân khó bình tĩnh nổi, tâm tình vốn đang bình thản bỗng nổi gợn sóng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không gian trở lên yên tĩnh dị thường, chỉ còn nghe tiếng gió thổi bên tai.

Hồi lâu, Bạch Vân mới cố gắng bình tĩnh lại, mở miệng nói:

"Là Nàng cứu ta?"

"Ừm"

"Tại sao?" Bạch Vân có chút cao hứng hỏi

Dạ Nguyệt im lặng, nhẹ nhàng đi về phía ghế đá ngồi xuống, nàng thành thạo pha trà.

Bạch Vân cũng chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện nàng.

Hương trà thơm ngát thấm đẫm lòng người, Dạ Nguyệt rót một chén cho hắn rồi lại rót cho mình.

Bạch Vân thuận theo nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nước trà thơm dịu làm tâm tình hắn bình tĩnh lại, có vài chuyện hắn đã thấu hiểu được.

Ví dụ như tại sao Dạ Nguyệt cứu hắn?

Lúc sau, Dạ Nguyệt như đã nghĩ kỹ mắt đẹp nhìn hắn hỏi.

"Tại sao?"

Bạch Vân hiểu nàng là đang hỏi tại sao hắn lại hiến cốt cho nàng đi, nhưng cái khó chính là hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Nói vì hắn thích nàng chắc chắn Dạ Nguyệt sẽ không tin đi.

Nghĩ đi nghĩ lại Bạch Vân vẫn là nghĩ nói thật.

"Vì ta thích nàng"

"Ta không tin"

Bạch Vân:"..."

Bạch Vân thật sự cạn lời rồi, nói thật không ai tin hắn còn có thể nói gì được nữa đây.

Nhìn Bạch Vân rơi vào bế tắc không biết nói gì, Dạ Nguyệt âm thanh dịu dàng vang lên:

"Tu tiên chi lộ dài đằng đẵng, dù ngươi có thích ta thật thì qua nghìn năm nữa thì việc đó cũng chỉ còn là ký ức mà thôi"

"Sẽ không"

Bạch Vân khẳng định đáp, nhưng lập tức bị Dạ Nguyệt cắt ngang.

"Đạo lữ dù có yêu nhau đến mấy, tình cảm nồng đậm bao nhiêu, theo thời gian trôi qua vẫn là sẽ trở thành một loại ký ức đẹp trong đời người vậy"

"Cảnh dù đẹp như nào, nhìn hơn vạn lần sẽ làm ngươi thấy được thật ra nó cũng không có gì đặc biệt cả"

"Cảnh là như vậy, người càng là như thế"

Bạch Vân trầm lặng.

Lặng nghe tiếng lá xào xạc trong không gian yên tĩnh.

Ánh mắt vốn đang tĩnh lặng lập tức trở nên sắc bén, Bạch Vân nhìn Dạ Nguyệt bình tĩnh nói.

"Nàng nói không sai, xác thực cảnh đẹp đến mấy nhìn nhiều cũng chán. Nhưng mỗi lần nhìn tâm ngươi đều sẽ có một loại biến động khác nhau, chỉ là do lần đầu tiên ngươi nhìn khiến nó trở thành ký ức đẹp đẽ nên lần sau nhìn lại ta mới cảm thấy nó không đẹp như tưởng tượng"

"Thực chất cái chúng ta mong muốn khi nhìn lại khung cảnh đó là vẻ đẹp trong ký ức chứ không phải vẻ đẹp của hiện tại, không phải tâm trạng của ngươi bây giờ. Đó là lý do tại sao khi ngươi nhìn lại lại cảm thấy thất vọng"

Bạch Vân ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

"Một đời tiên nhân thật sự rất dài. Ta không thể hứa với nàng việc sau này tình cảm của ta với nàng sau này có thay đổi hay không. Nhưng ít nhất bây giờ ta biết bản thân chỉ yêu một nữ tử duy nhất tên là Dạ Nguyệt. Ta có thể vì nàng từ bỏ mọi thứ, thậm chí là cả sinh mệnh này!"

Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Vân Thiên sáng tác bởi Tue_Nguyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tue_Nguyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.