Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàn Minh Rung Động

Tiểu thuyết gốc · 2359 chữ

Hạo Thiên Tông thân là một trong những siêu cấp môn phái ở Đông, phương thức thu nhận đệ tử tự nhiên cũng rất đa dạng.

Nhưng muốn trở thành đệ tử nội môn liền chỉ có ba cách.

Một là sở hữu thiên phú tuyệt đỉnh có thể trực tiếp tiến vào nội môn, hai là được tuyển chọn từ chiến trường thượng cổ.

Chiến trường thượng cổ là nơi mà các môn phái như Hạo Thiên Tông, Hỗn Nguyên Tông, Huyết Tông,... Cùng nhau tổ chức để chọn ra đệ tử thiên tài cho môn phái.

Ở nơi đó các thanh niên trẻ tuổi có chí hướng cao, tin tưởng vào bản thân có thể đến tham gia, nếu may mắn thì sẽ được siêu cấp môn phái nhìn trúng.

Nhưng một khi đi vào nơi đó đồng nghĩa với việc đánh cược mạng sống bản thân.

Người vào 10 phần thì hết 8 9 phần chết ở trong, chỉ có một số ít là còn có thể sống sót ra ngoài.

Cách thức tuy tàn nhẫn nhưng lại rất hiệu quả, toàn bộ những người sống sót trừ vài người là ẩn nấp đợi lúc cuộc thi kết thúc mới chạy ra thì đa số chính là tinh anh đã được rèn luyện ở giữa sinh tử.

Ngoài ra ở chiến trường thượng cổ còn có thể tồn tại truyền thừa do các cường giả trước khi chết không muốn để sở học cả đời mình biến mất mà lưu lại.

Cho nên kẻ sống sót đi ra khỏi chiến trường thượng cổ bất cứ kẻ nào cũng đều rất tàn nhẫn ác độc.

Còn cách thứ ba là đơn giản nhất, cũng là khó khăn nhất. Chính là đỡ ba chiêu toàn lực của người trên bản thân một đại cảnh giới.

Giả như ngươi có tu vi Kim đan sơ kỳ, vậy liền phải đỡ ba chiêu của cường giả Nguyên anh sơ kỳ. Chỉ cần ngươi không chết như vậy liền có thể trở thành nội môn đệ tử.

Nhưng cách thức như vậy rất ít người có gan làm, bởi vì trong quá trình khảo nghiệm không cẩn thận một chút liền mất mạng, mà nếu ngươi chết vậy thì là do ngươi thực lực không đủ, sẽ không ai nói gì.

Bất quá trong lịch sử Hạo Thiên Tông, chỉ cần là người thông qua loại khảo nghiệm này thì sau này chắc chắn sẽ trở thành cường giả đỉnh phong ở Thiên Nguyên giới.

Tỷ như Vấn Thiên lão tổ hiện tại của Hạo Thiên tông chính là nhân vật từng thông qua khảo nghiệm này.

Còn có Viêm Hạo một thiên tài đời trước của Hạo Thiên Tông. Viên Hạo giống như một ngọn lửa trong đêm tuyết lạnh lẽo, dù cháy rất ấm áp nhưng lại nhanh tàn.

Trong thời đại của hắn, Viêm Hạo một mình trấn áp toàn bộ cường giả trẻ tuổi Tứ vực, được xưng tụng là thế hệ trẻ đệ nhất nhân.

Đáng tiếc trời đố kỵ người tài, Viêm Hạo trong một lần truy đuổi một phản đồ của Hạo Thiên Tông đột nhiên mất tích.

Giống như hắn bị bốc hơi khỏi thế gian vậy, có rất nhiều người suy đoán Viêm Hạo đã vô tình bước vào một khu vực cổ xưa nào đó rồi phi thăng tiên giới, chuyện như vậy không hề hiếm có trong lịch sử dài đằng đẵng của Thiên Nguyên giới.

Cứ như vậy câu truyện này đã trở thành đề tài nóng hổi cho tu tiên giả nói chuyện phiếm.

Tuy cũng có một vài tin tức như Viêm Hạo đã chết hay bị kẹt trong một bí cảnh nào đó nhưng căn bản không có ai quan tâm.

Đa số tất cả đều cho rằng hắn đã phi thăng.

Cho tới vài năm sau khi Hạo Thiên Tông không tiếc trả giá lớn để nhìn trộm thiên cơ của Viêm Hạo tất cả mới hoảng sợ khi phát hiện hắn đã chết.

Hạo Thiên Tông trở nên điên cuồng tìm kiếm dấu vết của Viêm Hạo để tìm hiểu tại sao hắn chết, nhưng tất cả đều vô ích.

Sau đó không biết ai đã tung ra tin tức Viêm Hạo đã chết khiến cả tu tiên giới bùng nổ.

Lần này cái tên Viêm Hạo được gần như cả Thiên Nguyên giới tu tiên giả biết đến, nhưng là với tin tức không được tốt lắm.

Tới hơn mười năm sau Hạo Thiên Tông mới dần dần từ bỏ, tuy còn ngầm tìm kiếm nhưng không còn điên cuồng như trước.

Cứ như vậy tin tức này lắng xuống, lý do Viêm Hạo chết vẫn là một bí ẩn không lời giải.

Quay lại hiện tại.

Dạ Nguyệt lần này là người đại diện cho Hạo Thiên Tông tham gia lựa chọn đệ tử từ chiến trường thượng cổ.

Đi theo nàng còn có Nhị trưởng lão của Hạo Thiên Tông, người biết bí mật giữa nàng và Bạch Vân.

Ngồi trên bảo toạ dành cho trưởng lão Hạo Thiên Tông, Dạ Nguyệt mắt phượng nhìn những chiến đài đang có trận đấu.

Nàng đặc biệt chú ý một cái nam nhân tên Hàn Minh. Dạ Nguyệt cảm thấy trên người kẻ này giấu khá nhiều bí mật.

Bất quá lý do chính khiến nàng chú ý đến hắn là vì trước khi rời đi Bạch Vân có nói một câu

"Cẩn thận Hàn Minh, không nên quá thân cận với hắn"

Ban đầu nàng cũng không nghĩ nhiều, bất quá theo lời Bạch Vân nàng vẫn chú ý tới tên này.

Nhưng khi gặp được hắn, Dạ Nguyệt lại xuất hiện một cảm giác quỷ dị.

Trực giác của nàng cho biết kẻ này không hề tầm thường chút nào.

Tuy hắn hiện mới chỉ là Trúc cơ kỳ, nhưng lại khiến nàng cảm thấy giống như gặp phải đối thủ cùng cấp bậc vậy.

Dạ Nguyệt cực kỳ tin tưởng vào trực giác của mình, hơn nữa nàng cũng tin Bạch Vân có lẽ vì biết được gì đó nên mới kêu nàng chú ý tới hắn.

Bất quá nghĩ tới Bạch Vân, Dạ Nguyệt trong lòng lại xuất hiện chút nộ hoả.

Trước khi đi, hắn kêu nàng nhắm mắt, ai ngờ được Bạch Vân sẽ to gan tới mức ôm nàng chứ.

Rõ ràng nàng có tu vi Hoá thần, chỉ cần một ý niệm liền có thể đẩy Bạch Vân ra.

Nhưng lúc đó giống như có một cỗ lực lượng vô hình giam cầm nàng lại, căn bản không thể cử động chút nào.

Nhất là mỗi khĩ nghĩ đến, trái tim nàng dường như lại đập nhanh hơn bình thường một chút.

"Không được, không nên nghĩ về nó nữa"

Nhanh chóng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Dạ Nguyệt nhìn xuống bên dưới đấu trường một chút, có hai thân ảnh đang không ngừng lao vào nhau tấn công.

Hai bên thế công mãnh liệt, thực lực ngang nhau. Thanh niên trông có vẻ soái khí là Hàn Minh, hắn cầm trường kiếm, mặc chiến y màu đen, từng đạo kiếm khí đều mạnh mẽ hùng hồn.

Bên kia là một thanh niên gọi Tôn Lâm, vũ khí của hắn là trường thương, lực lượng bạo phát không hề thua kém Hàn Minh

Hai bên đánh nhau khiến nhiều người chú ý đến, lực lượng cuồng bạo chấn nứt cả sàn đấu dưới chân.

Tuy Hàn Minh chỉ là Trúc cơ sơ kỳ nhưng lại có thể đánh ngang ngửa với Tôn Lâm có tu vi Trúc cơ trung kỳ.

Điều này khiến bọn hắn chỉ là trúc cơ sơ kỳ cảm thấy lạnh sống lưng, đừng nói bọn hắn, kể cả những người có đã đạt tới trúc cơ trung kỳ cũng phải cảm thấy áp lực không thôi.

E rằng chỉ có ba vị cường giả đứng đầu bảng mới có thể nhẹ nhàng không chút áp lực quan chiến.

Theo thời gian trôi qua, Hàn Minh và thanh niên kia đều bị thương nặng, huyết dịch theo chiến đấu mà bay bắn tứ tung.

Trong khoảng khắc, Hàn Minh một kiếm chém bay trường thương Tôn Lâm rồi lại đem mũi kiếm đâm về phía hắn.

"Ta nhận thua!" Tôn Lâm thấy kiếm bay tới liền sợ hãi gào lên

Mũi kiếm dừng lại ngay trước trán hắn vài phân, chỉ cần Hàn Minh muốn liền có thể nhất kiếm xuyên qua đầu hắn.

Hắn cũng không đuổi cùng giết tận, hắn nhẹ nhàng thu kiếm rồi rời khỏi đấu trường, để lại Tôn Lâm vẫn còn đang sợ hãi khi vừa thoát khỏi cái chết.

Hàn Minh liền mau chóng tìm một chỗ yên tĩnh để trị thương, hắn cần phải nhanh chóng giúp trạng thái bản thân trở lại đỉnh phong để còn đợi cuộc chiến tiếp theo.

Cũng may mỗi người khi đánh xong một trận đều có một canh giờ để nghỉ ngơi, để ai cũng có thể chiến đấu ở trạng thái tốt nhất.

Nửa canh giờ sau, thương thế của Hàn Minh đã hoàn toàn khôi phục.

Đứng dậy, nhìn về phía khán đài, Hàn Minh nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần tựa như không có thật trên thế gian. Khuôn mặt điềm tĩnh như ánh trăng, tóc dài đen xõa tới eo nhỏ, toàn thân mặc tử y quần áo như một viên pha lê mỹ lệ.

Hắn thất thần tự hỏi tại sao thế gian có một nữ tử xinh đẹp như vậy tồn tại.

Bị choáng ngập bởi vẻ đẹp của nàng, bất giác từ sâu thẳm trong lòng Hàn Minh xuất hiện một ý nghĩ viển vông mà cả đời này hắn chưa từng có, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra loại ý niệm này trong lòng mình.

Hắn muốn nàng!

Cảm giác được có người nhìn mình, chiếc cổ nhỏ trắng nhẹ nhàng chuyển động, bất chợt ánh mắt hai người va chạm giữa không trung.

Dạ Nguyệt nhíu mày nhẹ, hai mắt đẹp lóe lên tinh quang rồi nhanh chóng biến mất.

Cùng lúc, một tiếng âm thanh to lớn vang lên khắp quảng trường

"Chiến đài thứ tư, Hàn Minh đấu với Phù Nam"

Nghe được người chủ trì gọi tên mình, Hàn Minh nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Trong lòng chiến ý hừng hực bước lên đài.

Phía đối diện hắn là một nam tử cường tráng, trên người phát ra một loại khí thế hoang dã mà chỉ những kẻ từ nhỏ đã chung sống với yêu thú mới có được

Hàn Minh tay phải cầm kiếm, lại nhìn đối phương không định lấy ra vũ khí nghi hoặc hỏi:

"Ngươi không lấy vũ khí ra sao?"

"Không cần" Phù Nam trầm giọng trả lời

Nghe được câu trả lời Hàn Minh cũng không nói nhiều, yên lặng nhìn đối thủ.

Bắt đầu!

Hàn Minh hóa thành hư ảnh, chớp mắt liền tiếp cận đằng sau đối phương, một kiếm chém ra ý định nhất kích trọng thương đối thủ.

Phù Nam xoay người lại, tay trái hắn hóa thành trảo mang theo lực lượng cuồn cuộn đánh về lưỡi kiếm kia.

Keng!

Âm thanh chói tai vang lên, hai người đều lùi lại ba bước.

Lực lượng ngang nhau!

Những người xem chiến không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, nếu hồi nãy đổi lại là bọn hắn đỡ chiêu của hai người đó thì có lẽ bây giờ bọn hắn đã chết rồi.

Tiếp tục!

Hàn Minh chân đạp bộ pháp lập tức lao lên, Bạch kiếm hóa tàn ảnh nhìn không rõ.

Phù Nam cũng hét một tiếng, giẫm một cái khiến sàn đấu dưới chân nứt ra lấy lực lao về phía trước.

Chớp mắt hai người liền đánh hơn chục chiêu.

"Cơ thể thật mạnh mẽ, không thể chính diện đối đầu" Hàn Minh trong đầu suy nghĩ muốn tìm ra cách khắc chế đối phương

Phù Nam lại giống như một võ si thực thụ, hắn càng đánh càng mạnh một thế chẻ trẻ đánh lên khiến Hàn Minh cảm giác hai tay tê rần.

Nếu cứ đánh tiếp như này xuống hắn hẳn thua là cái chắc.

"Chết đi!" Phù Nam gầm lên, một quyền khí thế hạo đãng giáng xuống. Hàn Minh không kịp né tránh chỉ đành chống đỡ trực diện.

Ầm!

Bị một quyền mạnh mẽ đánh trúng, Hàn Minh miệng thổ huyết, thân thể như diều đứt dây bay nhanh đập vào kết giới trận pháp sau lưng.

Khục khục!

Lại ho ra một bãi máu Hàn Minh mới chậm rãi đứng dậy, lau đi vết máu khóe miệng, ánh mắt hắn chiến ý hừng hực không chút sợ hãi nhìn đối thủ.

"Ài, vẫn là Phù Nam lợi hại hơn một chút, Hàn Minh thua rồi"

"Đúng vậy, Phù Nam dù sao cũng là Trúc cơ trung kỳ, hơn nữa lại còn là luyện thể giả, Hàn Minh lại có thể đánh được với hắn lâu như vậy coi như đã là cực hạn rồi"

Rất nhiều người đều thở dài tiếc nuối, nếu như cùng tu vi có lẽ Hàn Minh còn có thể có một nửa cơ hội thắng a, nhưng mà trên thế giới này không có nhiều nếu như như vậy, thua chính là thua thôi.

Phù Nam cũng không thừa cơ xông lên, hắn nhìn Hàn Minh, âm thanh trầm trầm nói

"Ngươi thua rồi, đầu hàng đi"

"Ai nói ta thua chứ, ta sẽ là người chiến thắng cuối cùng, Kiếm tới!" Hàn Minh hét lớn, cách không điều khiển linh kiếm bay trở về trong tay hắn

"Được! vậy thì ta sẽ đánh bại ngươi" Phù Nam lập tức xông lên, tay phải hắn tích súc lực lượng khiến cả cánh tay nổi đầy gân xanh, khí thế áp đảo tiến về phía Hàn Minh.

"Tới, một chiêu quyết định thắng thua" Hàn Minh cười rộ lên.

Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Vân Thiên sáng tác bởi Tue_Nguyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tue_Nguyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.