Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa tang

Phiên bản Dịch · 2695 chữ

Chương 3:

Giao phó xong hậu sự của mình, trên giường, vị thám tử nhắm mắt lại, Shade mím môi chờ đợi một lúc, đưa tay ra, hơi dò xét một chút hơi thở và mạch đập.

“Chết?”

Hắn không thể tin được đối phương chết dễ dàng như vậy, hơn nữa thật sự vừa đúng 10 phút.

Còn chưa kịp phản ứng, một đường ánh sáng đen xoẹt qua trên mặt thi thể. Shade căng thẳng trong lòng, trong nháy mắt cảm xúc kinh khủng tột cùng nhấn chìm hắn.

Nhưng lúc lấy lại tinh thần, ánh đen đã tán vào không trung, biến mất không thấy gì nữa.

Sau khi ánh sáng này biến mất, thi thể gầy nhom giống như bị chết đói, thế mà dùng tốc độ mà mắt thường cũng thấy rõ, dần dần trở nên đầy đặn, giống như có người đang thổi phồng từ bên trong, mãi đến khi biến thành một bộ thi thể bình thường.

“Thế này thì bình thường ở chỗ nào? Bây giờ đến cùng là tình huống gì?”

Trong căn phòng tĩnh lặng, Shade có hơi bất an mà quan sát xung quanh, bất an cũng không phải vì chung một phòng với người chết, mà là bất an vì hoàn cảnh xa lạ. Nơi này không phải thế giới trước, hắn đã nhìn thấy được một góc của thế giới thần bí và nguy hiểm này.

m thanh nữ nhân trong đầu vang lên lần nữa, giống như là đang nhắc nhở Shade, thứ đó cũng không phải là một “người”:

【 Ngươi tiếp xúc ‘Nói nhỏ ’.】

“Cái gì tiếp xúc? Cái gì nói nhỏ? Có thể giải thích chi tiết hơn không?”

Thế nhưng âm thanh vẫn như cũ, không đưa ra trả lời.

【 Nói nhỏ 】 là một trong “bốn yếu tố thần bí” mà thám tử đã nhắc đến, rõ ràng thứ gọi là 【 Di vật 】, 【 Nói nhỏ 】 chính là chân tướng dẫn đến cái chết của hắn.

Mặc dù sự thật đè nén và không hiểu này làm Shade không biết giải quyết thế nào, nhưng nhìn xem thi thể trên giường, hắn bất ngờ không hoảng sợ quá nhiều.

“Nếu như mọi thứ là trò đùa của ai đó, vậy thì quá tốt.”

Hắn bây giờ chỉ hi vọng mọi thứ là đang diễn trò, nhưng lý trí lại biết không thể nào là diễn kịch.

Trầm mặc đứng tại bên giường một lúc, tận lực giữ yên lặng rồi đi vòng qua tứ trụ giường tới bên cửa sổ, cẩn thận và lạnh lùng kéo ra màn cửa vừa dầy vừa nặng, lập tức, ánh mặt trời yếu ớt buổi sáng sớm, chiếu vào, xuyên thấu qua sương mù xám trên đường phố và pha lê trên cửa sổ.

Quang mang này dường như cũng tạm thời xua tan bất an trong lòng.

“Bây giờ là sáng sớm?”

Bởi vì màn cửa vải bố vừa dầy vừa nặng, hắn còn tưởng rằng là ban đêm.

Phanh phanh phanh

Bỗng nhiên lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, làm Shade sợ hết hồn, theo bản năng hắn buông màn cửa ra, nhưng lập tức lại nắm chặt sau đó kéo ra toàn bộ. Híp mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài chính là đường đi, không rảnh dò xét phong cảnh kỳ dị của thời đại hơi nước ẩn hiện trong sương mù, đầu tiên là nhìn xuống phía dưới, xác định là người chuyên chở xác gõ cửa, có thể nhìn thấy xe ngựa kéo thi thể, lúc này mới xoay người đi mở cửa.

“Có thể biết chính xác thời gian chết của mình, cho nên mới có thể gọi người chuyên chở tới đúng lúc như vậy.”

Hắn tự nhủ trong lòng, đẩy cửa phòng ngủ ra. Bên ngoài là phòng khách, bên trên vách tường cũng leo trèo đầy đường ống khí ga của thời đại hơi nước, đồ gia dụng thủ công bằng gỗ cùng đủ loại sách vở văn kiện với văn tự là chữ latin rải rác khắp nơi.

Bảng đen treo trên vách tường, bàn trà rất chính thức tổ hợp với sofa vải bố, rất giống với phong cách của một văn phòng thám tử.

Phòng khách không có kéo màn cửa, để cho nắng sớm ảm đạm bên trong sương mù chiếu vào, tia sáng chiếu lên sàn nhà xéo qua chân trước Shade.

Bên trong tia sáng, bụi bặm yên tĩnh trôi nổi, giống như những sinh vật quỷ dị li ti đang di động. Cảm giác chân thực này, làm Shade hơi rùng mình.

Mở then cài lạnh lẽo và xích phòng trộm trên cửa phòng ra, đối diện chính là, cầu thang xoay tròn đen ngòm hướng xuống dưới, sát vách còn có một cánh cửa, theo lý thuyết, tầng này hết thảy hai cái chỗ ở, có chút giống với lầu trọ trong tiểu thuyết Holmes

Không có tìm được đèn, chỉ có thể lần mò đi xuống từ cái cầu thang tối tăm đè nén ấy, trái tim dường như cũng rung động điên cuồng theo mỗi lần dậm chân . Trong hoàn cảnh tối tăm, Shade, người đang có tư duy quá phát tán, có cảm giác, một tồn tại đáng sợ nào đó đang dòm ngó chính mình.

Từ lầu hai đến lầu một, cầu thang thẳng tới cửa phòng. Một bên cửa phòng, con đường nối với lầu một bị tấm ván gỗ hoàn toàn đóng kín, tựa như quan tài bị đóng lại, làm cả lầu một chỉ còn cửa phòng là có thể dùng.

Một màn này làm người xứ khác vốn là thần kinh đã có chút khẩn trương, càng thêm nghi ngờ vô cùng:

“Tại sao muốn đóng lại lầu một? Ở đây đến cùng xảy ra chuyện gì?”

Hắn đi qua tủ giày, tiện tay dựng dù che mưa đã ngã xuống đất lên, liếc mắt nhìn đèn khí ga trên vách tường phía trên tủ giày. Cẩn thận bật lên, ánh đèn để nội tâm trở nên bình ổn.

Hít sâu một hơi, mở cửa phòng ra.

Một người già mặc áo khoác đen đã trầm mặc đứng ở cửa, trước ngực mang theo tiêu chí hình dạng một chồng lá cây, sau lưng thì là bầu trời âm trầm cùng sương mù dày đặc. người già liếc mắt nhìn Shade, âm thanh trầm thấp tựa như lá cây rơi rụng xuống mặt đất ướt lạnh.

“Shade · Hamilton?”

Ngôn ngữ hắn sử dụng giống với vị thám tử đã chết, cũng là cái ngôn ngữ gọi là Delarion ngữ.

“Đúng vậy.”

Shade hơi thận trọng gật đầu, ra hiệu cho người già nhìn như cây khô chết lặng này đi theo hắn lên lầu.

Thế là người già nhẹ giọng nói gì đó với người trung niên suy sụp tinh thần đang trấn an con ngựa ở sau lưng, sắc mặt người đó âm trầm, giống như khí trời lúc này vậy.

3 người cùng nhau đi lên cầu thang. Shade không biết phải nói gì, nên chỉ trầm mặc dẫn bọn hắn, đi tới phòng ngủ mang bảng số “ phòng 1” ở lầu hai.

Toàn bộ quá trình gần như không một người nào nói chuyện, trên thân người già và người trung niên đều có mùi của thi thể, đầu tiên bọn hắn đeo bao tay vào, xác nhận thi thể thám tử trên giường đã thực sự tử vong, sau đó đưa một phần văn kiện cho Shade, bảo hắn ký tên.

Đó là đơn xác nhận giao xác cho nghĩa trang công cộng thành phố quản lý, bên dưới còn có 2 con dấu của khu quản lý nghĩa trang công cộng thành phố cùng ủy ban mai táng thành phố. Dưới cùng là lời cầu nguyện cho người chết, ý nghĩa sau khi phiên dịch làm người sống là Shade hết sức khó chịu.

Người già và người trung niên xem xét tình huống của thi tể, Shade thì ngồi trên bàn sách trước phòng ngủ, cầm lên chiếc bút máy lạnh như băng.

Trong đầu hắn bây giờ có hơi hỗn loạn, nhưng cũng có thể ý thực được chính mình là có thể nghe hiểu, nhìn hiểu, nhưng không biết viết. May mà mới vừa rồi đã tiếp nhận phần tri thức kia, nên ngoại trừ khả năng nói, cũng có khả năng viết. Phiên âm tên thành chữ gần giống trong “tiếng thông dụng của nhân loại phương bắc, ngôn ngữ Delarion”, hắn cũng coi như là ký tên xong.

Trên trang giấy lạnh băng, nội dung không có gì đáng giá chú ý, đại khái là xác nhận chuyển giao thi thể, cùng với đã thanh toán tiền ủy thác mai táng.

“Nhưng theo như ký tên của ủy ban trưởng bí thư, tên ở thế giới này rất giống với phương tây ở kiếp trước, chia làm 3 bộ phận, trên văn thư chính thức phải ghi thêm chữ lót, Tên là “Shade”, họ có thể lấy theo “ Hamilton”, nhưng chữ lót thì…..”

Người xứ khác hỗn loạn và bất an, tạm thời không biết vị Hamilton tiên sinh đã chết kia, phải chăng có lấy tên lót cho nguyên chủ hay không. Nhưng bây giờ không phải lúc để tìm kiếm gian phòng, ngay lập tức nhất thiết phải tạm thời nghĩ ra một cái tên đi ứng phó.

【 Suellen (Suellen).】

Trong đầu âm thanh thì thầm vang lên lần nữa, tiếng nói nhỏ tí nữa đã khiến Shade nhảy dựng lên. Thanh âm kia đưa ra một từ đơn, bên trong ngôn ngữ cổ đại mà nữ nhân sử dụng và tiếng thông dụng phương bắc hay vương quốc tiếng thông dụng đều tồn tại từ đơn này, hàm nghĩa của nó là 【 Trăng sáng màu bạc 】.

“Ta có thể sử dụng cái này xem như tên lót của ta, nhưng ngươi phải đưa ra giải thích.”

Một lần nữa, Shade dự tính câu thông, trong lòng khẩn trương phi thường, âm thanh lẩm bẩm của nữ nhân này cũng thật sự vang lên:

【 Đây là vận mệnh, người xứ khác, trăng sáng màu bạc là vận mệnh của ngươi. Khi ngươi tập hợp đủ bốn yếu tố, đẩy ra siêu phàm chi môn, trông thấy cái thế giới kinh khủng này, ý nghĩa tự nhiên sẽ hiện ra.】

Nhíu mày một cái, Shade đè xuống khủng hoảng trong nội tâm, nghĩ nghĩ, dùng sức ký xuống tên của mình:

Shade · Suellen · Hamilton (Shade·Suellen·Hamilton).

Người chở xác không yêu cầu Shade đưa ra giấy xác nhận tử vong, hay là đơn báo cáo nguyên nhân cái chết, càng không hề có ý tứ thông tri cảnh sát nghiệm thi. Thật giống như tử vong của thám tử, bình thường như sự rời đi của một con chó hoang bên đường.

Sau khi từ chỗ Shade thu hồi “Thư cho phép chuyển giao thi thể” , liền viết biên nhận có ghi vị trí mộ huyệt, xong rồi mới trầm mặc mà dọn đi thi thể đang mặc đồ ngủ của Hamilton tiên sinh.

Shade tiễn bọn hắn đến cửa ra vào lầu dưới, chính hắn cũng không ra ngoài. Nhìn xem thi thể bị để lên linh cữu hẹp hòi trong xe ngựa, linh cữu phủ lên vải vóc màu hạt, nhìn giống như dính máu.

Người trung niên đánh xe ngựa, chở theo linh cữu cùng người già, tất cả cùng nhau đi sâu vào con đường kéo dài xa xa trong sương mù dày đặc.

“Như vậy là được, tạm biệt, Sparrow · Hamilton tiên sinh.”

Trong lòng yên lặng suy nghĩ, đóng cửa lại, Dưới ngọn đèn ở cửa phòng mờ tối Shade đứng một lúc, rồi mới bước lên lầu dọc theo cầu thang lờ mờ làm người sợ hãi. Bước chân của người xứ khác có chút trầm trọng, nhưng khi không có ai ở bên cạnh, trong không khí khẩn trương lại có cảm giác ung dung kỳ lạ.

“Đơn giản hơn ta nghĩ, không có hỏi thăm nguyên nhân cái chết của Hamilton tiên sinh, thậm chí không hề để ý ta có phải Shade · Hamilton thật hay không, liền tiền boa vận chuyển thi thể đều không muốn, thám tử Hamilton quả nhiên thu xếp xong mọi việc.”

Thi thể mang theo rất nhiều bí mật rời khỏi nơi này, để lại cho Shade, người xứ khác hèn hạ chiếm cứ thân thể người khác này, vô số bí ẩn. Hắn kỳ thực còn rất nhiều vấn đề, muốn hỏi thăm Hamilton tiên sinh, còn có vô số nghi vấn chờ đợi giải đáp.

Nhưng người chết không thể sống lại, hắn nhất thiết phải tiếp nhận sự thật là đối phương tử vong, hơn nữa cố gắng trụ vững tại cái thế giới nhìn vô cùng không bình thường này.

Tin tức tốt duy nhất là, căn nhà có hai lầu trước đó thuộc về Sparrow · Hamilton tiên sinh, bây giờ đã thuộc về Shade, chỉ một lúc hắn liền tại cái dị thế giới cực giống giữa thế kỷ mười chín trung kỳ thời đại Victoria này, trở thành người có nhà.

Lầu một bị tấm ván gỗ đóng lại, gian phòng “phòng 2” sát vách ở lầu 2 bị khóa từ bên ngoài, cầu thang đi lên lầu 3 thì hoàn toàn đứt gãy. Bởi vậy, trong căn phòng trống rỗng của căn nhà này, bây giờ chỉ còn lại một mình Shade.

Hắn về tới căn phòng “1” ở lầu hai, tắt đèn, kiểm tra cẩn thận phòng sách, phòng khách, phòng tắm cùng phòng ngủ mỗi một góc, xác nhận trong những góc tối kia thật sự không có người xong, mới thở dài một hơi, ngồi trên ghế sô pha phòng khách, yên tâm ngoẹo đầu nhìn sương sớm ngoài cửa sổ.

Cuối cùng, Shade cũng có thời gian chỉnh lý tình trạng trước mắt:

“Ta xuyên việt , kế thừa một văn phòng thám tử. Đầu của nguyên chủ nhiều khả năng là có vấn đề, được thám tử tiền nhiệm bồi dưỡng, để giúp hắn sau khi hắn chết, hoàn thành một vài nhiệm vụ nhìn có vẻ đơn giản, thám tử Sparrow · Hamilton có bí mật, thế giới này tồn tại lực lượng thần bí, cái chết của thám tử cùng âm thanh trong đầu ta đều chứng minh điểm này, mà việc ta cần làm bây giờ là tụ tập bốn yếu tố, cái chết của thám tử đã để ta tiếp xúc ‘Nói nhỏ ’.”

Chà xát khuôn mặt, mặc dù lo nghĩ, nhưng tình trạng trước mắt ít nhất cũng không tệ. Mặc dù quý ngài Sparrow · Hamilton chết rất đột ngột, nhưng ít ra, Shade tại thế giới hoàn toàn mới đã có điểm dừng chân.

Cái này đã đủ để chèo chống cho sinh hoạt của hắn, tìm tòi nghiên cứu bí mật cái thế giới này, cũng có thể tìm được cách để về nhà.

Shade cũng không phải là người thích mọi việc tùy theo hoàn cảnh, nhưng càng không phải là người thích phàn nàn tất cả mọi thứ. Không hiểu vì sao đột ngột phải rời bỏ cố hương mà đến nơi này thì chắc chắn là một việc bất hạnh, nhưng tạm thời, việc hắn có thể làm chính là tiếp nhận, đồng thời sống sót thật tốt, đồng thời cố gắng sống tốt hơn.

“Nếu thuận tiện, có thể đi xem cái thế giới có sức mạnh siêu phàm này, thời đại hơi nước thần bí và những chú thuật cùng những nghi thức bí mật kia, nếu đã tới đây thì sao lại cam tâm chỉ là người bình thường chứ?”

Shane nhỏ giọng cảm thán, trong đầu vang lên tiếng cười của nữ nhân, tiếng cười thoải mái như thế, tựa như ngọn gió thổi nhẹ qua vườn hoa Oải Hương.

Bạn đang đọc Bài thơ thì thầm (Nỉ non bài thơ) (Bản dịch) của Hàm Ngư Phi Hành Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RailiaR
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.