Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ ủy thác của thám tử

Phiên bản Dịch · 2750 chữ

“Đã có mục tiêu ngắn hạn, như vậy kế hoạch hiện tại là, kiểm tra cặn kẽ gian phòng, tìm kiếm tiền tệ, tìm kiếm bản đồ thành phố, điều tra thông tin trên sách báo. Hiểu rõ thế giới qua văn tự, điều tra bối cảnh thời đại, phong tục, tông giáo, thận trọng thích ứng nơi này.

Còn việc có nên ở lại 3 tháng, trợ giúp thám tử làm xong sự kiện kia hay không, phải biết hết thì mới quyết định.”

Shade tổng kết lại tình huống hiện tại, đón nhận sự thật là thám tử đã chết. Trước mắt, tình huống bết bát nhất không phải là thế giới này tồn tại thần bí, mà là không có bất kỳ ký ức nào của nguyên chủ, bởi vậy không có hiểu rõ tí gì về thế giới này. Trừ việc đó ra thì hiện tại mọi việc đều không tệ.

Đứng lên, Shade đi về hướng phòng tắm.

Đèn khí gas trong phòng tắm có chút vấn đề, dù cho điều chỉnh đến công suất lớn nhất, cũng chỉ có thể phát ra ánh sáng yếu ớt.

Dưới ánh sáng này, hướng về phía gương mà quan sát, là một người với mái tóc vàng ảm đạm, cặp mắt màu nâu đen, khuôn mặt điển hình của người phương Tây, tuổi khoảng tầm 20 tuổi, biểu lộ tựa như đang khẩn trương, chiều cao khoảng tầm 1m8.

Dù sao trước đó là kẻ lang thang, cho nên tướng mạo cũng không thể nói là quá xuất chúng, nhưng với thẩm mỹ của bản thân Shade, cũng có thể xem như không tệ.

“Đây chính là ta, về sau đừng bị người xa lạ trong gương hù dọa.”

Ở trong lòng, hắn tự căn dặn chính mình, sau đó không có lập tức rời khỏi gương, mà là cẩn thận nhìn chung quanh một chút sau, rồi mới nhỏ giọng kêu:

“Uy, xin chào, ngươi vẫn còn đó chứ?”

Một lần nữa, hắn dự định câu thông với thanh âm nữ nhân thì thầm kia, để xác định đối phương rốt cuộc là thứ gì. Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy hồi đáp, chỉ có thể tiếp nhận thực tế mà tạm thời từ bỏ

Kế tiếp chính là tìm kiếm tiền tệ, lúc nãy tìm kiếm trong phòng bếp cũng không phát hiện được miếng thức ăn nào, mà cỗ thân thể này hiển nhiên là đang đói bụng, cho nên cần quên những phiền não khác, trước tiên kiếm tiền ăn cơm.

Nhưng ngoài ý muốn lại tiếp tục phát sinh, đại khái là sau nửa tiếng, lúc Shane lại lần nữa ngồi lên chiếc ghế sa lon nằm trong ánh sáng vàng ấm, biểu tình trên mặt lại kinh hoảng khó nói thành lời.

Trong tay hắn cầm một tấm tiền giấy có viết số 10, trên tiền giấy có rất nhiều nếp gấp và vết nhơ, nếu so với thẻ bài trong quyển nhật ký thì còn nhỏ hơn. Mặt chứa con số hình ảnh chân dung, mặt ngược lại là phù hiệu của hoàng gia vương quốc Delarion.

Lục soát khắp văn phòng, lục soát toàn bộ sách vở và văn kiện, kiểm tra tất cả túi trong tủ treo quần áo, Shade thế mà chỉ tại khe hở đằng sau giá sách, tìm được một tờ tiền giấy, giống như là tại vô ý mà trượt vào.

“Chẳng lẽ, giá hàng ở thế giới này rất đặc biệt, chỉ cần một tờ tiền giấy này ta liền có thể sống sót 3 tháng?”

Dù cho dùng trò đùa như thế để tự an ủi mình, nhưng nghĩ kiểu gì cũng thấy điều này là không thể nào.

“Lần này thì nguy rồi”

Hắn hơi nghiêng người về sau, để chính mình tựa vào chỗ dựa lưng trên sô pha, ngửa đầu, con mắt hết nhắm lại mở, nhìn xem trần nhà màu trắng trên đầu:

“Quý ngài Hamilton, ngươi đến tột cùng đã giấu tiền đi nơi nào? Ta đồng ý lưu lại, ngươi không đến mức không để lại cho ta chút tài chính nào a.”

Dù cho vẫn cảm thấy ghê rợn, nhưng thật sự, hắn bây giờ rất muốn đuổi theo chiếc xe ngựa lôi kéo quan tài kia, lay tỉnh thi thể trong quan tài rồi chất vấn hắn.

Nếu như không thông ngôn ngữ, lanh lẹ một chút cũng có thể sống tiếp; Nếu như thân thể tàn tật, chỉ cần dũng cảm không từ bỏ, sinh tồn cũng không phải là vấn đề. Nhưng tiền, thì không thể không có.

Quý ngài Sparrow · Hamilton trong quá khứ rõ ràng là không nấu cơm ở nhà, trong phòng bếp không có thứ gì, dù chỉ là miếng rau củ, tuy cũng nhờ vậy mà không có xác con chuột nào. Lần gần nhất mà cổ thân thể này ăn cơm là lúc nào, Shade cũng không biết, nhưng lúc này hắn rõ ràng là cần phải ăn uống.

Cân nhắc đến giới hạn để sống sót của con người, Shade nhất thiết phải nghĩ cách tìm được tiền ngay lập tức, hoặc là biện pháp để kiếm tiền, bằng không hắn rất có thể tại lúc mặt trời lặn, bị buộc phải kiếm một nhà hàng từ bản đồ, rồi đi đến thùng rác trong ngõ hẻm cạnh quán ăn để tìm vận may.

“Không, sẽ không”

Hắn dùng biểu lộ vô cùng đáng sợ nhìn về hướng tờ tiền duy nhất trong tay, sắc mặt âm trầm giống như bầu trời bên ngoài:

“Mặc dù không biết giá trị là bao nhiêu, nhưng ít ra cũng là tiền. Còn có thẻ bài【 Thái Dương 3】trong quyển nhật ký, những thứ này đều có thể giúp ta sống tiếp. Bất quá, tất nhiên là tạm thời tìm không thấy tiền, thế thì phải cân nhắc con đường kiếm tiền lâu dài.”

Tri thức của người xuyên việt có thể rất đáng tiền, nhưng đem tri thức hiển lộ ở nơi xa lạ, không chỉ phiền phức còn nguy hiểm, chứ đừng nói chi là thế giới này còn tồn tại sức mạnh quỷ bí.

Hắn đã nghĩ tới đây là văn phòng thám tử, mà quý ngài Hamilton trước khi chết tựa như đã nói qua, hắn để lại một vài nhiệm vụ tương đối an toàn, để Shade “đầu khó dùng” có thể duy trì thân phận thám tử, duy trì văn phòng thám tử.

Tất nhiên là tạm thời tìm không được tiền của vị thám tử đã chết, như vậy thì phải chuẩn bị cho dự tính xấu nhất, phải tự suy xét rõ ràng cách mưu sinh sau này.

“Nếu nói như vậy, quý ngài Hamilton biết Shade — Shade nguyên bản, trí tuệ không cao, cho nên nhiệm vụ để lại nhất định phải đơn giản, dùng những cái này để duy trì trạng thái hoạt động của văn phòng thám tử. Cho nên, nói không chừng hắn đã giải quyết xong những vụ án kia, mà ta thì chỉ cần đến lấy tiền! Mặc dù thế giới này tồn tại thần bí, nhưng ít ra, có lẽ cuộc sống của người bình thường mới là dòng chính.”

Shade đột nhiên có linh cảm, đứng dậy cầm lấy quyển nhật ký từ trên tủ đầu giường, từ thư phòng tìm được sổ sách có thể xem là di vật của thám tử, sổ ghi nhớ cùng với lịch làm việc. Mặc dù vừa rồi không tìm được tiền, nhưng những vật này thì đều tìm thấy.

Thám tử Sparrow· Hamilton là một người vô cùng trật tự và nghiêm cẩn, dù là Shade chưa học qua kế toán hay quản trị kinh doanh, đều cho là ghi chép của hắn đối với hoạt động của văn phòng, cặn kẽ đến mức làm người xúc động. Đương nhiên, Shade xúc động chủ yếu là vì những vụ án văn phòng chưa giải quyết thật sự vô cùng đơn giản, hơn nữa đã được hoàn thành hơn phân nửa.

“Tìm kiếm em gái bỏ nhà ra đi của tiểu thư White, theo dõi tình nhân của quý ngài Lawrence, tìm kiếm chú mèo vàng đi lạc Mia, nghe ngóng tin tức của một vị bác sĩ chuyên điều trị bệnh mắt. Nhìn qua đều rất đơn giản, cũng không thấy có gì nguy hiểm. A, quý ngài Hamilton đã xử lý hơn phân nửa. Nếu ta thật sự muốn lưu lại đây kinh doanh, hai ba tuần giải quyết một việc, cũng đủ để văn phòng tiếp tục hoạt động”

Shade một bên vừa lật nhìn báo cáo viết tay của quý ngài Hamilton, một bên tổng kết. Nhưng bây giờ thứ hắn cần không phải là văn phòng thám tử hoạt động lâu dài, mà trước tiên chỉ là lấy được một khoản tiền để duy trì kế hoạch sinh hoạt ngắn hạn.

So sánh một chút độ khó của bốn chuyện còn lại, phương thức chi trả thù lao cùng thù lao nhiều ít, Shade quyết định trước tiên giải quyết ủy thác “Theo dõi tình nhân của quý ngài Lawrence”.

Từ báo cáo vụ án có thể thấy thám tử Hamilton đã theo dõi vài tháng, chỉ có điều gần đây cơ thể không tốt mới ngừng theo dõi. Kỳ thực, đơn báo cáo trước mặt hoàn toàn có thể giao luôn cho cố chủ, yêu cầu thanh toán khoản tiền còn lại. Nhưng bên trong đơn báo cáo, quý ngài Hamilton còn để lại tờ giấy, vì chiếu cố việc Shade biết chữ không nhiều, trên đó đều là những từ đơn giản.

Tờ giấy bên trong nói, nếu định hoàn thành ủy thác này, tốt nhất là có ghi chép gần đây rồi hãy đưa ra, như vậy thì thù lao có lẽ là có thể cao hơn một chút, cũng bớt đi hoài nghi của cố chủ.

Theo lý thuyết, Shade chỉ cần theo dõi thêm một lần liền có thể hoàn thành ủy thác. Hoàn thành như vậy mặc dù không tính là hoàn mỹ, nhưng ít ra cũng phù hợp với yêu cầu của cố chủ - cũng chính là vợ của quý ngài Lawrence, đủ để cầm tới phần còn lại của phần tiền ủy thác được bút đánh dấu là “1 bảng 7 đồng” kia, hay nói cách khác là 1 bảng 4 đồng còn lại.

Từ giọng điệu trong bút ký của thám tử, thì khoản thù lao này tương đối khả quan.

Lựa chọn ủy thác này ngoài trừ nguyên nhân là thù lao, còn bởi vì loại ủy thác giúp thê tử bắt gian tình nhân này, thám tử Hamilton đã giải quyết rất nhiều lần, là ủy thác đơn giản nhất, sẽ không ở lúc bàn giao cuối cùng xảy ra rắc rối gì. Sparrow · Hamilton cũng không phải là đại thám tử nổi tiếng gì, nhưng ở phương diện điều tra ngoại tình vô cùng lành nghề.

Shade cũng không muốn ở lại căn phòng đáng sợ vừa có người chết này uống nước lạnh ăn giấy cho đỡ đói, thế nên liền chuẩn bị khởi hành đi điều tra, tranh thủ đem đơn báo cáo đưa cho cố chủ trước lúc hoàng hôn.

“Không có vấn đề, trước tiên làm xong cái ủy thác này, cầm tới khoản tiền đầu tiên, tiếp đó chậm rãi tìm tòi bí mật của thám tử đã chết, tìm hiểu âm thanh trong đầu bắt nguồn từ đâu, hết thảy rồi sẽ tốt lên!”

Ở trong lòng, hắn tự khích lệ chính mình. Đầu tiên tìm được bản đồ thành phố, căn cứ vào di vật đơn báo cáo của thám tử Hamilton, kết hợp lịch ngày trên tường, suy đoán ra địa điểm có thể xuất hiện của vị tình nhân tên là “phu nhân Lasoya” kia. Đây đều là việc đơn giản, phần khó khăn nhất, lại là xác định xem tại trong “địa đồ thành phố Tobesk” vị trí hiện tại là ở đâu.

Trên bản đồ, văn phòng thành phố thành phố Tobesk có rất nhiều chú giải, do thám tử tiền nhiệm để lại, thậm chí còn đánh dấu quán rượu hắn thường tới để thám thính tin tức, vị trí chợ đen để giao dịch “đồ nhạy cảm”.

Nhưng quý ngài thám tử nguyên bản, cũng không có thói quen đánh dấu nhà mình trên địa đồ. Cũng may lúc Shade tìm kiếm tư liệu, phát hiện một phần ghi chép theo dõi, trên đó có ghi con đường hành động của lần hành động đó, chỗ nhà này nằm ở thành phố Tobesk, trung tâm thành phố, số 6 quảng trường Saint Teresa.

“Cảm tạ thói quen ghi chép của thám tử Sparrow · Hamilton. Vậy là nhà này nằm tại quảng trường ngay cạnh trung tâm thành phố, loại nhà này phải có giá bao nhiêu a?”

Shade ngoài ý muốn nói, đồng thời cách quảng trường Saint Teresa mà hắn đang ở vẻn vẹn 2 con đường, là một mảnh khu kiến trúc cung điện được xưng là “điện Yodel”

Mà từ phần báo chí nhăn nhúm đến xem, tin tức thứ hai, nằm ở giữa tin đầu tiên “Tiến hành cải tạo đường ống hơi nước toàn thành lần thứ 3” và tin thứ ba “Báo cáo điều tra sự sụp đổ của tháp cổ núi Callas”, có nhắc đến “Điện Yodel” là nơi ở của hoàng gia vương quốc Delarion.

Shade, người tại thế giới cũ chưa có nhà riêng, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh, cảm giác khủng hoảng cùng cảm giác khẩn trương, trong nháy mắt bị cảm giác kinh ngạc vui mừng đẩy ra.

Hắn vừa nhìn văn kiện trong tay vừa tự lẩm bẩm:

“Theo lý thuyết, vị trí ta đang ở, là một trong hai vương quốc lớn thế giới, thành phố thủ đô của vương quốc Delarion, nhà ở nằm tại bên cạnh quảng trường trung tâm thành phố. Ta có ngôi nhà như vậy, còn đi lo lắng bị chết đói?”

Tâm tình đè nén từ vừa rồi đột nhiên buông lòng, nhưng lợi ích của phòng ở cũng không thể biểu hiện ngay lập tức, thế nên ủy thác trong 3 tháng của quý ngài Hamilton, Shade cũng không thật sự dự định từ bỏ. Ít nhất phải trụ lại được, rồi mới lo lắng việc sau này.

Nhưng ít ra trên mặt đã xuất hiện nụ cười chân thành, thay thế cho biểu lộ khẩn trường. Sau đó, loại nụ cười trong tay có phòng, không có lo lắng về sau này từ từ tiêu thất, Shade ý thức được, vừa rồi ngay cả di chúc đều lộn ngược, nhưng hắn không lật thấy mấy thứ như khế đất hay khế nhà.

“Căn nhà này chắc không phải là mướn đâu ha?”

Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, nếu như có thể mua được loại nhà thế này, cần gì phải mở văn phòng thám tử, chỉ cần cho thuê đã đủ tự nuôi sống mình. Cho dù coi như nguyên bản kinh doanh văn phòng thám tử không phải vì tiền, thì từ cách trang trí trong phòng, cũng thấy phòng ốc không giống như là thuộc về thám tử Hamilton.

“Theo lý thuyết, vô cùng có khả năng mỗi tháng ta phải thanh toán một khoản tiền thuê nhà không biết là bao nhiêu?”

Shade không thể tin được mà cho ra kết luận này, đồng thời một lần nữa nhìn về lịch ngày treo trên tường phòng khách.

Bây giờ là Dương Quang chi nguyệt (tháng của ánh dương) năm 1853, cũng chính là thứ bảy tuần thứ 3 tháng 6. Nếu như thật sự phải trả tiền thuê phòng, khả năng rất lớn là phải trả vào đầu tháng.

“Thế giới này một năm cũng là mười hai tháng, số ngày mỗi tháng cũng giống như trước. Nếu không thì ta vẫn là bỏ chạy a, đóng gói quần áo, kéo theo hành lý, xách theo thùng nước chạy trốn, bắt đầu hành trình ở thế giới quỷ bí này bằng thân phận kẻ lang thang?

Sống ở đây không chỉ không có thu vào, nói không chừng quý ngài Hamilton còn lưu lại khoảng nợ nào đó mà ta không biết.”

Bạn đang đọc Bài thơ thì thầm (Nỉ non bài thơ) (Bản dịch) của Hàm Ngư Phi Hành Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RailiaR
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.