Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời muốn nói

Phiên bản Dịch · 2141 chữ

Trời ở đâu?

Không gian trong bầu trời là trời.

Cuối tầm nhìn cũng là trời.

Mà số mệnh, nhân quả cũng là trời.

Người tu hành chúng ta, sinh mệnh chung quy là theo ý trời. Quyết định tạo hóa ý trời, cùng vận mệnh trời đất, thay đổi âm dương, đi ngược lại sinh tử, tồn tại cùng trời đất, chỉ có thần tiên mới làm được.

Hỗn loạn vô cùng, hỗn độn hư không, đầy trời sấm sét.

Ánh chớp lập lòe lóe lên, vô số tia chớp đan vào nhau, hóa thành ngàn vạn con rắn, cuồn cuộn trong biển sét kéo dài mãi. Mỗi một lần sấm sét nổ lên là một lần đi kèm lực hủy diệt xé toạc hư không, mạnh mẽ như vị thần. Cũng tại đây trong tiếng sấm cuồn cuộn, nguyên thần mất đi, chết chẳng còn xác.

Hôm nay biển sét tàn khốc vô cùng ấy lại đột nhiên im lặng, hình như bị một lực lượng mạnh mẽ hơn nào đó chặn đứng, những đợt sét đang bốc lên bị ngừng lại. Nhưng nó giống như hồng hoang mãnh thú đang ngủ đông, một khi bị kiềm chế, chắc chắn sẽ bùng nổ với sức mạnh hủy diệt trời đất.

Trung tâm biển sét ấy là ngọn nguồn của tất cả những tia sét phẫn nộ chẳng chịt, có một quầng sáng tròn tỏa ra, đem tất cả biển sét hướng thẳng thành hàng lên khoảng không, từ trung tâm xẹt qua nghìn trượng tới tận hư không.

Có một điểm sáng bé nhỏ trong quầng sáng đó, như một chiếc thuyền con trong biển cả bao la, lập lòe khi sáng khi tối giữa ánh chớp, mong manh như đóm đóm tưởng chừng lúc nào cũng có thể lụi tắt. Một bóng dáng mảnh khảnh đứng nhẹ nhàng giữa quầng sáng, bao quanh bởi một vầng sáng bạc, ngăn cách nàng với năng lượng nóng rực bên ngoài.

Mái tóc đen tuyền dài như thác nước xõa ra bay tán loạn theo không khí. Bộ quần áo đen trên người nàng đã rách nát lắm rồi, những vết thương mờ mờ lộ ra da thịt đang chảy máu đỏ tươi.

Nàng ngửa đầu, nhìn về phía biển sét phía trên không trung, trên mặt không có cảm xúc nào, chỉ có một cặp mắt đen không thể chứa nổi oán giận và thù hận vô biên. Những thù hận này dần dần tăng lên, một khi bùng nổ, sẽ hủy diệt không chỉ biển sét này mà còn cả linh hồn cô đơn đang cố gắng chống trọi của nàng.

“Lương Cẩm, nhà ngươi đã biết tội chưa?”

Từ trong hư vô vang lên một giọng nam giới như sấm rền từ bốn phương tám hướng. Âm thành ấy chỉ vang lên trong nhát mắt mà khiến cả biển sét sôi sục, vố số tia sét chằng chịt phóng ra, đánh tới một người cô độc trong quầng sáng kia.

Nhưng mà mặc kệ chúng mạnh mẽ thế nào, vẫn không thể phá vỡ quầng sáng ấy. Trong vầng sáng, Lương Cẩm nhếch môi, mặt ngạo mạn, vô lễ, thù oán không dứt, khinh miệt hỏi:

“A, xin hỏi Đế Quân, ta có tội gì nhỉ?”

“Nhà ngươi nhiều lần vi phạm thiên quy, bây giờ lại còn sát hại sinh linh, giết cả ba môn phái Thiên Hỏa, Hắc Sa và Vân Đỉnh, tổng cộng năm nghìn hai trăm mười tám vạn mạng người. Tội ác như thế, phải bị trừng phạt.”

Tiếng sấm ầm ầm, mỗi một tiếng mang theo sức mạnh kinh hồn giáng xuống người Lương Cẩm lúc đó tinh thần đã gần kiệt quệ. Nhưng nàng chỉ có một suy nghĩ, kể cả thân thể có tan tành, vẫn không chịu buông.

Đấy là Đế Quân của thiên giới, vị thần mạnh nhất thế gian, không ai dám xúc phạm. Nhưng dù thế nào đi nữa nàng cũng không thừa nhận như thế, không chịu thỏa hiệp cho dù phải trả giá bằng việc ngàn năm tiêu tan không thể trở lại.

Nàng đưa tay lau sạch vết máu từ khóe miệng chảy xuống, mỉa mai:

“Sương Nhi bị người hãm hại, là vua của các vị thần, nhưng ngươi không có bất cứ động thái nào. Nhà ngươi luôn mồm nói về nhân nghĩa, đạo đức, rõ ràng có khả năng ngăn cản chuyện này, nhưng lại kệ nó xảy ra, làm hại ngàn vạn sinh linh. Đầu sỏ gây nên tất cả không phải là ta, mà chính là ngươi. Chính là loại Đế Quân thiên giới luôn ra cái vẻ đạo mạo nhà ngươi! Ta giết vài người báo thù cho Sương Nhi thì đã là gì? Chẳng qua cũng để đem lại yên ổn cho muôn dân! Nếu hôm nay ta còn sống, đừng nói là năm nghìn vạn người, mà kể cả ngươi cũng không đủ tư cách đền mạng cho ta. Dù Lương Cẩm ta đây tiêu tan không thể trở lại, có chết hồn vía lên mây cũng phải dùng kiếm chém chết tên Đế Quân giả nhân nghĩa nhà ngươi, báo thù cho Sương Nhi!”

Ngay từ ban đầu nàng còn có thể bình tĩnh mà chịu đựng, lúc nói xong lời cuối cùng này cũng là lúc người nàng run rẩy vì tức giận và đau khổ. Nàng không chỉ căm thù người của ba môn phái đã chết trong tay nàng, không chỉ là tên Đế Quân trước mắt nàng vừa nói muốn chém chết hắn, mà còn chính bản thân mình.

Nàng căm ghét chính mình tại sao không nhìn ra được tình yêu của người kia sớm hơn. Đến lúc mất đi rồi, không tìm lại được, mới hối tiếc thì đã không kịp nữa.

Nàng vi phạm thiên quy, bị Đế Quân giáng xuống làm người trần.

Bản thân nàng là hoa tình thiên giới, được vây quanh bởi tinh tú, hấp thu rất nhiều linh khí trời đất hơn mười vạn năm mới thành, hoàn toàn xứng đáng là của quý trên thiên giới, có thể vô tư đi đây đó.

Người kia lại tự hủy tiên cơ, giáng xuống trần gian, lấy tên là Tình Sương, chỉ vì muốn tu hành cùng nàng. Người ấy chỉ vì nàng mà cố gắng tách một đóa hoa sinh mạng của mình dấu trong người nàng, chữa lại toàn bộ gốc linh hồn bị Đế Quân làm tổn hại.

Nhưng từ đầu đến cuối nàng lại chẳng thèm để ý đến người ấy.

Trong lúc nàng ở Cứu Giao Lôi Trì chịu hình phạt thiên lôi, đối mặt với cái chết là lúc đóa hoa sinh mạng của Tình Sương cứu lấy nàng. Nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, mới xuống hạ giới đi tìm, lại biết được Sương Nhi trong lúc đang suy yếu sau trận chiến với thiên lôi bị ba môn phái hạ giới bắt lại, nhốt vào lò luyện thành đan.

Nàng phát điên, bèn giết sạch ba môn phái, lưng mang tội giết năm nghìn vạn mạng người, cuối cùng chọc giận Đế Quân. Nàng chạy trốn Đế Quân đuổi giết bảy ngày bảy đêm, giẫm lên hỗn độn hư không, đi vào biển sét vô tận, rơi vào tuyệt cảnh trăm tử vô sinh.

Kể cả hôm nay có biến mất không thể quay lại, nàng cũng không hề hối hận, chỉ tiếc một điều rằng với sức của nàng, không thể giết chết người trước mặt. Tính mạng của năm nghìn vạn người, đều không mảy may bằng được Sương Nhi của nàng. Nếu giết hết chúng sinh có thể khiến Sương Nhi sống lại, kể cả có rơi vào ma đạo, không bao giờ được siêu sinh, nàng sẽ quyết ngay mà không do dự.

Phải rồi, hai trăm năm đã mất không thể lấy lại. Cho dù nàng có không cam lòng, có khổ đau hay hối hận thế nào đi nữa thì Sương Nhi cũng vẫn không trở về! Nàng không bao giờ nữa có cơ hội bù đắp lại món nợ này, không bao giờ nữa có cơ hội đáp lại tình cảm hai trăm năm của người ấy.

Chuyện gặp lại đã thành chuyện xa vời.

Suốt đời nàng tìm kiếm con đường tu hành rộng lớn cùng sức mạnh vô song, bây giờ những thứ ấy trở nên tức cười biết bao. Nàng không đạt được trường thọ cùng uy lực tuyệt đỉnh, cùng không thể đổi lại được tính mạng của Sương Nhi.

“Buồn cười! Bản thân đã là hoa linh chi của thiên giới, nhưng chỉ vì che chở một bông hoa nhỏ mà tự bỏ đi tiên cơ của mình. Tất cả đều do nàng ta gieo gió gặt bão!”

“Gieo gió gặt bão… A ha ha ha ha!”

Lương Cẩm ngửa mặt lên trời mà cười dài, âm thanh thật buồn thật đau. Nước mắt chạy xuôi từ khóe mắt. Trong tay nàng xuất hiện một quầng sáng màu xanh dương. Trong quầng sáng là một viên đan dược.

Ánh mắt của nàng rơi vào viên đan dược, tất cả lạnh lùng đều trở thành dịu dàng. Nàng đem viên đan dược nâng niu trong tay, giống như đang cầm một của quý giá trị nhất. Nàng khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng và chậm rãi nói:

“Sương Nhi có thấy được không?”

“Đấy là Đế Quân mà ngươi kính trọng nhất đấy. Ta hận không thể ăn thịt, uống máu hắn trả thù cho ngươi!”

Nàng nói chuẩn từng từ, nghiến răng nghiến lợi, như thể đây là chuyện cuối cùng chưa thể làm. Cuối cùng, nảng chỉ có thể cười khổ, nhắm đôi mắt lại, lắc đầu. Lúc mở mắt ra lần nữa, trong mắt đã trở lại dịu dàng như lúc trước:

“Sương Nhi, nếu hồn của ngươi còn tồn tại, hãy dẫn ta đi tìm. Ta...không bao giờ bội bạc với ngươi nữa.”

Nói xong, nàng cầm viên đan màu xanh lam, chợt vỗ ngược lại. Đan dược xoay tròn, không dừng lại, chui vào tim, hòa cùng mạch máu trong người nàng.

Nàng mở miệng phun ra một ngụm máu, run rẩy vì đau, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng cười như thế giờ khắc này, nàng có thể bù đắp lại người thương của mình như ý nguyện, không bao giờ rời xa.

Một con rồng bạc rít gào lao ra từ cơ thể, vờn quanh người nàng. Hiện tại, mắt Lương Cẩm sáng ngời. Kể cả Đế Quân cao quý cũng không thể ngăn được xúc động.

“Lương Cẩm! Ngươi dám!”

Giọng Đế Quân gào thét như sấm sét bên tai, Lương Cẩm cũng không thèm để ý. Nàng hơi nhướng đôi mắt, nhìn chân trời bỗng hiện ra một thân hình nam giới, lạnh lùng và châm biếm cười:

“Ngươi thật sự nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ gì à?”

Lương Cẩm vừa nói ra lời ấy liền khiến người nam giới kia sửng sốt. Ngay sau đó, một tia sét bạc từ người nàng xông ra, tiếng rồng phẫn nộ nổ ra ầm ầm. Khoảng khắc rồng bạc lao ra, bọc lại Lương Cẩm cùng tiến tới phía chân trời. Biển sét vạn trượng trên tầng hư không đột nhiên nứt toạc thành vô số ánh lửa, thật lâu cũng không tan đi.

Đế Quân tái mét mặt. Gần như cùng lúc rồng bạc tự nổ, Đế Quân ra tay ngăn lại, nhưng chỉ vì một chớp mắt sững sờ mà chậm một bước.

Sức mạnh hủy diệt của Cửu Dao Lôi Long khiến không gian bị phá tan thành từng mảnh. Mạnh mẽ như Đế Quân cũng chỉ có thể cố gắng tự bảo vệ mình, nhưng không thể tìm được chút nào hồn phách của Lương Cẩm cùng Tình Sương đã biến thành đan.

Đế Quân mặt cứng ngắc, những gì Lương Cẩm đã nói trước khi chết vẫn còn vang trong tai, làm khuôn mặt cứng ngắc nay u ám đến đáng sợ.

“Đến đây mà bắt này. Nhưng mà muốn cướp viên đan này, cho dù ngươi là Đế Quân của Thiên Giới, thế mà cũng sợ hãi! Thế mà cũng sợ hãi! Ha ha ha ha…”

Nàng còn chưa nói ra hắn sợ cái gì. Trong trời đất này, cũng chỉ có một mình Đế Quân nghe được lời nàng nói, và biết rằng những lời ấy không phải nói đùa.

“Hừ, người chết rồi còn có thể gây ra sóng gió gì chứ!”

Cửu Dao Lôi Long tự hủy, Lương Cẩm chết mất xác, hồn phi phách tán, tuyệt đối không sống nổi. Hắn tạm nghỉ chân ở biển sét, một lúc lâu sau mới phẩy tay áo bỏ đi.

Bạn đang đọc (Bản dịch) Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình của Khinh Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi JasperMurcielago_999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.