Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa tới môn phái

Phiên bản Dịch · 2719 chữ

Dãy núi Đông Dương kéo dài hơn tám trăm dặm, đến tận một nửa của thành cổ Lâm Phong, là nơi đón ánh nắng đầu tiên khi mặt trời mọc. Đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, rất nhiều thuốc và kim châm cứu, có lúc còn cả các kiểu của quý trong Trái Đất.

Trong núi quanh năm mây trắng phủ, cây cối xanh tốt, đầy chim chóc hoa cỏ, có thể nói là một chốn tiên cảnh ở trần gian.

Phái Lăng Vân nằm ở phía Nam của dãy núi Đông Dương. Đó là một chỗ dựa vững chắc vào dãy núi. Đệ tử môn phái hưởng linh khí của núi rừng, theo con đường tu tiên, tiếp nối ngàn năm không lụi tàn.

Tới giữa trưa, ngay ở một chiếc lều trà trước cửa phái Lăng Vân nằm ở ngoài núi Đông Dương, mười cô gái chụm lại cùng một chỗ, phần lớn đều trông lo lắng khẩn trương nhưng trong mắt lại tỏa sáng lấp lánh. Nhiều người có chút gì đó kính nể, lại có vài người đang đánh giá dãy núi Đông Dương nằm phía xa. Có một thanh niên mặc áo đạo sỹ ngồi bên cạnh.

Trong khi các cô gái ở đó trông khá lo lắng, thì người thanh niên có vẻ ung dung, dửng dưng. Mặc dù hắn ăn mặc chẳng khác gì người bình thường, nhưng lại toát ra một vẻ khác thường. Hắn chỉ ngồi uống trà thôi, vẫn làm mọi người phải liếc mắt nhìn, biết ngay là không phải người bình thường.

Hai chiếc bát trà đặt trên bàn hắn, hình như là đang đợi ai đó. Lúc sau, có một người đi từ dưới thềm đá dưới chân núi lên. Người ấy vừa tới, người thanh niên mặc áo đạo sỹ lập tức đứng dậy bước ra ngoài bàn trà đón.

Các cô gái ngồi đó cũng quay lại nhìn, lập tức ngạc nhiên. Chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo đạo sỹ màu trắng chầm chậm đi tới, tay áo bay bay như thần tiên, xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Mấy cô gái chưa bao giờ gặp ai đẹp như tiên nữ đến vậy nên tự nhiên đỏ mặt, vội vàng cúi đầu không dám nhìn vì sợ xúc phạm đến tiên nhân hạ phàm.

Ngay cả thanh niên mặc áo đạo sỹ lúc trước có vẻ ung dung bây giờ cũng thật thận trọng. Hắn hướng tới người kia làm lễ kính cẩn rồi nói:

“Trần sư thúc, đây là những đệ tử mới được tuyển chọn vào núi. Trong số này có một người tư chất cũng không tệ lắm, hi vọng tương lai có thể trở thành đệ tử chính thức.”

Nói xong, hắn xoay người vẫy một cô gái trong bọn tới. Đầu tiên, cô gái ngạc nhiên, sau đó bừng tỉnh bèn vội vàng đi tới đứng cạnh người thanh niên. Cô gái cũng bắt chước người thanh niên kia, làm lễ với người phụ nữ mặc áo đạo sỹ trắng, chủ động nói:

“Đệ tử tên là Mục Đồng.”

Những người bình thường nếu có chút bản lĩnh an cư lạc nghiệp thì đều muốn con cháu có thể vào tu luyện trong các môn phái. Tổ tiên mà tích được đức, con cháu ngày sau có thể tu thành tiên, đó chính là đem lại vinh quang, phúc đức cho cả trăm năm sau.

Phái Lăng Vân mấy năm nay mỗi năm đều tuyển đệ tử mới. Lần này đợt tuyển chọn là do người phụ nữ áo trắng và thanh niên mặc áo đạo sỹ này phụ trách, tuyển chọn lấy người có tố chất gia nhập môn phái.

Người phụ nữ áo trắng kia nhìn cô gái mới tới một cái, gật đầu sau đó lại bảo người thanh niên:

“Lương Hạo, ta mới cứu được một cô bé dưới chân núi. Bố mẹ cô bé đã chết rồi, không có nơi nào để đi nên lần này đem cả cô bé ấy vào núi cùng các đệ tử mới đi.”

Nghe vậy, Lương Hạo ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện ra trên vai Trần Du cõng một người còn đang nhắm mắt, hình như là hôn mê. Hắn bước lên phía trước giúp đưa bé gái đặt xuống dưới chiếu của quán trà. Lúc này, hắn mới thấy rõ mặt mũi của cô bé.

Đứa bé mặt mày thanh tú, mặc dù chưa phát triển hết cũng có thể tưởng tượng được lúc lớn lên sẽ thế nào, quần áo dù không đến mức quý giá nhưng cũng không phải nhà nghèo, chắc là gia cảnh cũng giàu có.

Đáng tiếc gia đình gặp biến cố, bố mẹ đều chết cả. Chứ không trông mặt mũi cùng gia thế, chắc chắn gả cho gia đình tốt đều có thể giúp chồng, dạy con, cả đời không lo lắng.

Cũng may là Trần sư thúc gặp rồi cứu được, đem lên môn phái. Nếu cô bé này cố gắng tu luyện, còn có tuệ căn, được thần tiên chỉ dẫn thì cũng chẳng đáng tiếc chút nào.

Lương Cẩm đang im lặng bỗng nhiên có cảm giác, bên tai dần dần nghe thấy âm thanh rất chói tai, hình như là có nhiều người bên cạnh đang nói chuyện. Nàng hơi hơi mở mắt ra, ánh sáng làm đôi mắt đau đớn, không thể mở ra ngay lập tức.

Hành động đó đánh động người đứng bên cạnh:

“Nàng tỉnh rồi.”

Có tiếng phụ nữ. Tiếng nói này rất là quen thuộc. Dù hai gần trăm năm đã trôi qua, nàng vẫn có thể nhận ra.

…Trần Du?

Tại sao lại là Trần Du?

Lương Cẩm kinh ngạc, cố gắng mở hai mắt ra. Cảnh tượng trước mắt ập tới: đường cổ quen thuộc, lều trà cũ quen thuộc, cả người mặc áo đạo sỹ trắng ngồi phía xa kia, tay cầm chén trà như lơ đãng nhưng thực ra lại chăm chú nhìn mình…

Nàng há miệng thở dốc, lại không thể phát ra tiếng động nào.

Một thanh niên mặc áo đạo bào bên người mang tới một bát trà, kề vào miệng. Mặt nàng dại ra, theo bản năng nhấp môi uống một ngụm, lại nghe thấy tiếng nữ đạo sỹ nói:

“Nhà ngươi xảy ra biến cố, ta đi ngang qua bèn cứu nhưng chỉ có mình ngươi thoát nạn. Hiện giờ chẳng có nơi nào để đi nên cùng ta lên núi đi.”

Lương Cẩm trợn mắt, miệng há hốc. Những lời nói quen thuộc, âm thanh quen thuộc này dù có trải qua hai trăm năm nàng vẫn nhớ rõ. Cũng là hai trăm năm trước, nhà nàng đột nhiên bị cháy lớn, cha mẹ đều chết cả, duy chỉ có nàng được Trần Du cứu, sau đó gia nhập phái Lăng Vân…

Nơi này chính là đường vào môn phái Lăng Vân!

Rõ ràng là nàng đã tự nổ tung, tại sao lúc sau tỉnh lại lại gặp được Trần Du? Lại còn ở trước của môn phái Lăng Vân? Nàng nâng tay lên, bỗng phát hiện kinh mạch trong cơ thể bế tắc bèn đảo mắt nhìn người mình, cổ tay nhỏ bé, năm ngón tay còn chưa phát triển hết…

Ta…trọng sinh ư?

Có khi nào hai trăm năm dài kia chỉ là một giấc mơ trong lúc hôn mê?

Vừa nghi ngờ như vậy, nàng lại bắt đầu sửng sốt vì trong ngực nhè nhẹ đau. Nàng cho rằng thân thể không có tu vi nên có thể dễ dàng khảo sát gân cốt cơ thể bèn phát hiện một viên đan màu xanh rất tròn trong tim.

Sương Nhi…

Viên đan mà Tình Sương biến thành vẫn còn, chứng minh rằng duyên phận kiếp trước không phải huyễn hoặc. Vậy thì chỉ còn một cách giải thích là nhiều khả năng viên tiên đan này khiến nàng trọng sinh.

Là người từng trải, Lương Cẩm nhanh chóng tỉnh táo lại, đưa ra một suy đoán tuy hoang đường nhưng lại có khả năng chính xác nhất.

Kết quả này làm Lương Cẩm nhớ tới lời nói trước khi tự nổ:

Sương Nhi.

Nếu hồn ngươi còn ở đây, hãy đưa ta đi tìm.

Đây là Sương Nhi chỉ dẫn cho nàng sao, cho nàng cơ hội hối cải để làm người một lần nữa?

Trong lều trà bỗng phát ra một trận cười điên cuồng. Tất cả các khách khứa trong quán trà đều kinh ngạc, quay lại nơi phát ra tiếng động xem bèn thấy một cô gái khoảng ba, bốn tuổi ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt giàn dụa.

Lương Hạo thấy vậy, mặt bỗng bối rối. Các đệ tử khác bên cạnh tất cả đều lo lắng nhìn nhau, không biết cô gái vừa mới được cứu này phát điên cái gì mà lại không để ý hình tượng cười lớn.

Trần Du nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Lương Cẩm một cái, ánh mắt thâm sâu, khiến người khác không nhìn rõ nội tâm.

Một lúc lâu sau, Lương Cẩm cười xong rồi, thanh âm dần dần nhỏ lại. Nàng nâng tay áo lau hai má, và nước mắt, chẳng thèm để ý đến ai, sụt sịt mũi, chỉnh lại biểu cảm trên mặt. Lúc này nàng mới đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Trần Du, cúi đầu nói:

“Tạ ơn cứu mạng của tiên tử!”

Tiếc nuối trong lòng nàng rốt cục cũng có cơ hội bù lại, nợ tình với Sương Nhi cũng có cơ hội đền đáp, nàng nói không vui sao được, không điên sao được?

Nếu như không cười điên cuồng để xả cơn buồn vui này chắc nàng phát điên thật mất.

Trần Du nhìn nàng chăm chú một cái rồi nói:

“Ngươi không cần cảm ơn ta. Ngươi may mắn thoát được, cũng là số mệnh của ngươi.”

Nói xong, nàng đứng lên phất nhẹ ống tay áo, để lại bát trà trên bàn sau đó nói với Lương Hạo cùng những cô gái bên cạnh:

“Mọi người lên núi cùng ta thôi.”

Mọi người đều theo Trần Du đi ra quán trà, cô gái tên Mục Đồng ban nãy tò mò nhìn Lương Cẩm. Thấy nàng cảm giác được mình đang nhìn, bèn mỉm cười, nói nhỏ:

“Ta là Mục Đồng.”

Lương Cẩm gật đầu, không để ý lắm:

“Lương Cẩm.”

Trần Du mang theo các đệ tử đi đến thềm đá trước cửa phái Lăng Vân sau đó đi vào.

Chỉ thấy cửa vào rộng hơn mười trượng, hai phía bên sườn đều có các thanh cột màu xanh kéo dài lên trên không thấy điểm cuối như thang trên trời. Mỗi năm mươi bước trên đất đều có một đệ tử mặc áo xanh canh giữ. Bọn họ ngồi khoanh chân, tu luyện linh khí trời đất một cách chăm chỉ.

Trần Du mang đoàn người đi qua, các đệ tử áo xanh đều cảm giác được bèn đứng lên làm lễ cung kính.

Đệ tử phái Lăng Vân không có ai không biết Trần Du lúc ba mươi hai tuổi năm ấy đã là tu sỹ Trúc Cơ đại viên mãn, lúc nào cũng có thể đột phá đến cấp độ Luyện Thể Chi Cảnh, có thể sánh vai cùng thế hệ thiên tài nhất. Sau khi lên được Luyện Thể nàng đã là trưởng lão nội phái, mà sư phụ của nàng còn là phái chủ nội phái. Những đệ tử bình thường canh giữ cửa vào môn phái làm sao không kính nể, ngưỡng mộ được chứ!

Đi được khoảng nửa giờ mới hết cầu thang. Tiếp đến là một bãi đất trống rộng lớn, trong đó có không ít đệ tử mặc áo đen đang tập luyện. Ở góc đông nam có một người nam giới mặc áo xanh đứng chắp tay, trông thấy Trần Du và đám người đi sau liền vẫy tay.

Trần Du dẫn mọi người đi về phía người mặc áo xanh kia. Tất cả mọi người đều tò mò đánh giá xung quanh. Đến khi đứng trước đạo sỹ kia, Trần Du bèn chắp tay làm lễ:

“Dư sư thúc, hôm nay là ngày chiêu nạp đệ tử, nhờ sư thúc phân công những đệ tử mới này làm việc.”

Dư Tử Tuân gật đầu, nhìn về phía mười người phía sau Trần Du, vuốt râu rồi nói:

“Đây là nhóm đệ tử mới cuối cùng của năm nay rồi.”

Nói xong, ông ta chầm chậm đi đến bên cạnh Mục Đồng, đưa tay đặt lên đỉnh đầu nàng ấn một chút. Sau khi thở ra một cái, ông gật đầu rồi cười nói:

“Không tệ. Cuối cùng năm nay cũng có đệ tử mới mười lăm tuổi đã đạt được Luyện Khí tầng một. Ngươi có phải là nhà đó không?”

Tất cả các đệ tử xung quanh đều nhìn nàng hâm mộ. Trên mặt Mục Đồng vẫn còn nét trẻ con, vui sướng nhưng không thể hiện rõ ra mặt, chỉ gật đầu trả lời:

“Cha được tiên nhân chỉ dạy, nhưng vì tố chất chỉ có thể đạt được Luyện Khí tầng bốn, nên dạy ta Luyện Khí tâm pháp, cho phép ta đến đây tìm con đường tu tiên.”

Dư Tử Tuân nhìn nàng tán thưởng:

“Cha ngươi có ngươi có người con như vậy cũng là không uổng phí rồi. Ngươi cố gắng luyện tập ở ngoại phái, đăng ký làm đệ tử. Nếu trong vòng một năm tới luyện lên được Luyện Khí tầng ba, thì sẽ được làm đệ tử ngoại phái.”

Đệ tử bên cạnh đều hâm mộ nàng. Mục Đồng siết chặt tay, hạ quyết tâm nhất định phải tu luyện thật tốt.

Sau khi nói chuyện với Mục Đồng xong, Dư Tử Tuân đi tới trước mặt một thiếu niên làm hắn hi vọng chờ mong. Nhưng Dư Tử Tuân mặt không thay đổi, nói:

“Ngươi có tư chất kém, làm việc vặt, nhận Luyện Khí tầng một tâm pháp. Nếu một năm nữa có thể tu luyện được thì sẽ được làm Ký Danh Đệ Tử, còn không được thì sẽ xuống núi về nhà.”

Thiếu niên kia vốn dĩ thất vọng, nhưng lại thấy mình có cơ hội trở thành Ký Danh Đệ Tử lại ôm hi vọng, bái lạy Dư Tử Tuân.

Không bao lâu sau, những người khác cũng đều được đánh giá xong. Bao gồm cả Mục Đồng, có năm người được làm Ký Danh Đệ Tử, một người khác tư chất quá kém, nhận tâm pháp rồi bị phân đến làm việc ở nhà bếp. Các đệ tử còn lại đều được phân công tới làm việc vặt đồng thời tu luyện.

Cuối cùng mới đến lượt Lương Cẩm vì nàng nhỏ tuổi nhất, lại đi ở cuối cùng nhóm người. Dư Tử Tuân đặt tay lên đỉnh đầu nàng một lúc, lắc đầu thất vọng:

“Tư chất quá kém, nhận tâm pháp Luyện Khí tầng một. Đi nhà bếp.”

Ông cũng không nói trong một năm nếu không thể tu luyện thì sẽ thế nào, nhưng nàng cũng đã biết. Thấy thế, Trần Du khẽ nhếch miệng như muốn nói gì lại thôi. Cuối cùng thở dài một tiếng, không nói gì cả.

Lương Hạo nhìn Lương Cẩm ngạc nhiên, âm thầm thở dài. Đúng là tạo hóa trêu ngươi.

Nhân vật chính Lương Cẩm lại không quan tâm đến những điều này. Nếu mọi thứ tất cả đều lặp lại, nàng đã đoán trước được mọi thứ là như vậy.

Gốc linh hồn của nàng đã bị hủy. Đế Quân muốn nàng chỉ có thể làm người thường mà nàng vẫn kiên trì muốn thay đổi ý trời, không chịu khuất phục.

Nàng tạ ơn Dư Tử Tuân, không quan tâm đến ánh mắt thương hại cùng châm biếm của các đệ tử khác, chậm rãi đi cạnh thanh niên bị phân công vào nhà bếp.

Dư Tử Tuân híp mắt lại, con ngươi nghiêm túc một lúc, sau đó than nhẹ:

Cô gái này tính cách cũng được. Nếu nỗ lực, cũng có thể tu luyện.

Bạn đang đọc (Bản dịch) Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình của Khinh Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi JasperMurcielago_999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.