Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ có lão quái 3

Phiên bản Dịch · 1183 chữ

Chương 33: Hồ có lão quái 3

Nhóm Dịch: 1 0 2

Trên con đê được đặt tên là Sắc Tử có không ít chim oanh yến lướt qua Từ Phượng Niên, bọn họ cũng nhanh trí như quản sự, chỉ cần Từ Phượng Niên liếc mắt một cái, họ liền biết điện hạ thế tử lại bắt đầu trêu chọc một cô nương mới vào phủ rồi.

Vương phủ Bắc Lương không chỉ có rất nhiều nô bộc, mà những mưu sĩ, danh sĩ được hưởng ơn của đại trụ quốc cũng không ít, mỗi người đều ở trong biệt viện của vương phủ, bày mưu tính kế cho Bắc Lương vương, Từ Phượng Niên ở Ngô Đồng viện có bốn loại nha hoàn, loại nhất là hai nha hoàn lớn, một trong số đó trời sinh có mùi thơm, chuyên sưởi ấm cho điện hạ thế tử, người còn lại nuôi chim ưng trắng như tuyết cho Từ Phượng Niên. Loại hai có bốn nha hoàn, một trong số đó rất giỏi thơ từ, thư họa, đặc biệt là viết chữ đẹp, phụ trách thêm hương vào tay áo cho điện hạ thế tử, ba người còn lại cũng được dạy dỗ nghiêm khắc về âm luật, ca múa từ nhỏ. Loại ba chỉ làm những việc tao nhã như tưới hoa, nhóm lò than, loại tư thì làm những việc thô bỉ như quét dọn sân, những người phụ nữ này, ngoại trừ nha hoàn lớn sưởi ấm là yêu kiều, quyến rũ bậc nhất, những người còn lại cũng có nhan sắc ở mức bảy mươi văn, nếu Từ Phượng Niên muốn ăn son phấn, thì lúc nào cũng có thể ăn no nê.

Có vẻ như thấy buồn chán, cô nương họ Phạm nhẹ nhàng hỏi: "Công tử dùng đao?"

Từ Phượng Niên vô sỉ cười nói: "Luỵ đao pháp mười năm, đao thuật chỉ đạt tiểu thành mà thôi."

Để chứng minh mình luyện đao nhiều năm, Từ Phượng Niên làm một thế ngang tảo thiên quân oai phong lẫm liệt, kết quả không cẩn thận làm rơi mất Xuân Lôi, suýt nữa rơi xuống hồ. Phạm Tiểu Thư mỉm cười, khéo léo nghiêng đầu nhìn xa xăm, Từ Phượng Niên nhặt thanh đao thánh phẩm gặp phải số phận bất hạnh đó lên, cười ha hả, cũng không thấy mất mặt, giải thích là do sơ ý. Đến nền Đình Thính Triều, Phạm Tiểu Thư nhìn ba tấm biển dưới mái hiên, lần lượt là "Kỳ vĩ hùng tuyệt" do tiên đế đề: "Hữu phượng lai nghi" và "Khí xung đấu ngưu" do các bậc danh gia viết, nàng lại không mấy động lòng trước cảnh tượng rực rỡ của cá chép hoa nhảy lên đớp mồi, không giống với những tiểu thư khuê các mà Từ Phượng Niên trước giờ dùng cả cứng rắn lẫn mềm dẻo để đưa đón.

Từ Phượng Niên thầm nghĩ không giống mới tốt, suốt ngày ăn vi cá yến sào cũng ngán, thỉnh thoảng đổi sang cá thu đông trúc mới có thể kích thích vị giác.

Ngay lúc Từ Phượng Niên đang thầm thưởng thức dung nhan thanh tú của cô gái bên cạnh thì dị tượng đột nhiên xuất hiện, mặt hồ sôi trào dữ dội, giống hệt như ngày tuyết lớn kia, Từ Phượng Niên mừng thầm, vẫy tay cho gia nhân đưa Phạm Muội Muội đang sắc mặt kinh hoàng đi đến Phượng Nghi Quán, đồng thời ra lệnh cho tất cả mọi người bên hồ lui ra, làm xong những việc này, Từ Phượng Niên vội vã chạy đến bến đò nhỏ có thuyền ô, xách theo Xuân Lôi đao có thể chém sắt như chém bùn nhảy lên thuyền, vừa định cầm mái chèo thì thấy Lão Hoàng lắc lư thân hình gầy như que củi chạy đến, thậm chí còn đeo theo cái bao vải dài từng khiến Từ Phượng Niên khổ sở, bên trong đựng một chiếc hộp gỗ đàn hương dài gần bốn thước, Từ Phượng Niên trợn mắt, Lão Hoàng chen chân vào làm gì, lỡ như lão quái dưới hồ trở mặt không nhận người thì chủ tớ hai người lại bắt đầu so xem ai chạy nhanh hơn sao?

Đợi đến khi Lão Hoàng lên thuyền, Từ Phượng Niên chèo thuyền hướng về giữa hồ, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Vận may của Thế tử điện hạ vẫn luôn không tệ, lần này cược một ván lớn!

Nói rằng Từ Phượng Niên không sợ chút nào thì chính là tự lừa mình dối người.

Chỉ là Từ Phượng Niên tin vào trực giác, lão quái bị nhốt dưới đáy hồ mười mấy năm hẳn sẽ không gây khó dễ với hắn, dù sao cũng đã qua lại kỳ quặc nhiều năm, đùi gà, thịt nướng mà Từ Phượng Niên ném xuống không biết bao nhiêu mà kể, cứ cách ba bốn tháng vào mùa xuân hè lại lặn xuống làm quen, thế nào cũng coi như có chút giao tình.

Việc này, Từ Phượng Niên không nói với phụ thân Từ Kiêu, tin rằng cha con hai người kỳ thực đều ngầm hiểu, Từ Phượng Niên nhiều nhất là mang ơn cứu mạng năm xưa, cho dù thả quái thú hồ này ra khỏi lồng giam, lỡ như bị Từ Đại Trụ quốc nổi giận, thì cũng chỉ chịu một trận đòn roi, huống chi Từ Phượng Niên cũng tò mò không biết năng lực thực sự của những kỳ nhân dị sĩ phủ Bắc Lương như thế nào, càng muốn biết một lão quái có thể thai tức hàng chục năm có phải là cao thủ đứng hàng mười cao thủ thiên hạ hay không.

Từ Phượng Niên giả vờ bình tĩnh nói: "Lão Hoàng, biết ta đi làm gì không? Sao lại đi theo ta? Ông biết bơi chứ? Đừng có chết đuối!"

Lão gia nhân mỉm cười ngượng ngùng, không nói gì. Dường như cảm thấy hành lý nặng nề, ông ta lắc lư thân mình nhỏ bé, nhấc hộp gỗ lên vài tấc.

Đến giữa hồ, Từ Phượng Niên rút Xuân Lôi tím ra khỏi vỏ đao thô kệch kém xa Tú Đông, hít một hơi thật sâu, mũi đao hướng xuống, dùng sức ném xuống.

Một lúc sau, không có động tĩnh gì.

Từ Phượng Niên suýt nữa thì buột miệng chửi thề, thầm nghĩ không phải lại công cốc rồi chứ, còn phải tự mình nhảy xuống vớt đao sao?

Lão Hoàng chậm rãi bước đến, đứng ở mũi thuyền, không nhúc nhích.

Từ Phượng Niên bất lực nói: "Lão Hoàng, đừng có giả bộ cao thủ với ta, ông có cao bao nhiêu, ta còn không biết rõ sao?"

Lão Hoàng quay đầu cười khà khà.

Từ Phượng Niên trừng mắt nói: "Cười cái gì, không có răng thì ghê gớm lắm sao?!"

Trong nháy mắt.

Mặt hồ gợn sóng dữ dội kinh hoàng hơn bất kỳ lần nào trước đây, thế như muốn lật trời lật đất.

Bạn đang đọc [Bản Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trang1256
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.