Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ có lão quái 2

Phiên bản Dịch · 1112 chữ

Chương 32: Hồ có lão quái 2

Nhóm Dịch: 1 0 2

Điện hạ thế tử hào hứng bừng bừng đi rồi lại thất vọng trở về, xách theo Xuân Lôi lên bờ, rút đao chặt bốn năm cành liễu vừa nhú mầm vàng, vây quanh một vòng, đội lên đầu, vừa đi vừa vung vẩy thanh Xuân Lôi đã được tra vào vỏ, thong dong tự tại.

Ngoài vương phủ, một công tử đẹp như hoa

đào ném vào một tấm danh thiếp, người giữ cửa vương phủ đã sớm luyện được đôi

mắt tinh tường, lập tức cân nhắc được giá trị của tấm danh thiếp bằng ngọc lam

Điền Hoa tinh xảo trên tay, cúi đầu nhìn kỹ, là tiểu công tử nhà họ Lâm ở Hà

Đông, gia tộc này trong triều không phải là dòng dõi danh giá hàng đầu, nhưng

có chút liên quan đến vương phủ.

Vốn dĩ công tử cả nhà họ Lâm có cơ hội cưới được quận chúa Trưởng, nên người giữ cửa không dám chậm trễ, thu lại vẻ lạnh nhạt ban đầu, mỉm cười, bảo vị tiểu công tử này chờ một lát, lập tức đi vào bẩm báo.

Trải qua nhiều tầng, cuối cùng đến tay quản gia thứ hai Tống Ngư, suy tính một chút rồi quyết định tiếp đón theo nghi thức ngang hàng với tổng đốc, tuần phủ, rất nhanh đã có người ân cần dẫn công tử họ Lâm và một tiểu thư yếu đuối vào phủ, dọc đường đi, cô gái vô tình trở thành một cảnh đẹp, thân hình mềm mại, không tính là quá xinh đẹp, nhưng khí chất trên người lại là phong thái hiếm thấy ở vùng đất lạnh giá có dân phong cường hãn. Không biết là do sức yếu hay người dẫn đường đi quá nhanh, trên trán láng mịn lấm tấm mồ hôi.

Công tử họ Lâm thấy thương, nhưng thực sự không có can đảm nhắc đến với quản gia trong phủ.

Họ Lâm ở Hà Đông, một quận cũng không thể nổi trội, so với một con quái vật khổng lồ như vương phủ Bắc Lương thì chẳng đáng nhắc tới. Câu tục ngữ "thầy thông phòng của tể tướng là quan tam phẩm, mưu sĩ của vương phủ ngang tổng đốc", mặc dù năm ngoái chàng ta thi đỗ thám hoa, cùng trạng nguyên, bảng nhãn từng cưỡi ngựa đi khắp kinh thành ngắm hoa một ngày, nhưng đến vương phủ Bắc Lương rồi, sao dám tự cao tự đại.

Quản sự hạng hai dẫn họ đến Phượng Nghi quán, đi dọc theo con đường nhỏ ven hồ, kết quả là thám hoa lang nhìn thấy một tên mà mình tuyệt đối không muốn nhìn thấy, chỉ thấy tên đó từ từ đi tới, mặc áo gấm đội mũ hồ, trông rất giàu có, nhưng lại đội vòng liễu, lêu lổng, nghịch một con dao găm cổ.

Trong vương phủ Bắc Lương đẳng cấp sâm nghiêm, kẻ có thể ung dung đi lại như vậy, tất nhiên là điện hạ thế tử cả ngày chỉ biết chơi chim ưng, chọi chó và đọc sách cấm.

Từ Phượng Niên vừa nhìn thấy thám hoa lang Lâm bị mình ném vào hố phân, liền đưa cho quản sự một ánh mắt ra hiệu im lặng, tăng tốc bước chân, cười tủm tỉm nói: "Thám hoa lang, đến phủ ăn son phấn à? Tết Nguyên tiêu chưa ăn no bụng à?"

Lâm thám hoa không biết lai lịch của Từ Phượng Niên, lắp bắp hỏi: "Ngươi là?"

Từ Phượng Niên cố ý làm ra vẻ kênh kiệu, giả vờ ngây ngô nói: "Ta là bạn đọc của điện hạ thế tử!"

Lâm thám hoa vốn tưởng rằng Tết Nguyên tiêu đụng độ với con cháu nhà quyền quý địa phương nên vừa mừng vừa lo, vẻ mặt ngượng ngùng, tên khốn trước mắt tuy không phải là con cháu của dòng dõi danh giá, nhưng lại thân thiết với điện hạ thế tử, Lâm thám hoa dù không hiểu chuyện đời cũng biết được phần nào lợi hại trong đó.

Chưa kịp phản ứng, tên "bạn đọc" mượn gió bẻ măng, ỷ thế hiếp người kia đã tiến lên vài bước, đến gần nhìn thẳng vào cô nương họ Phạm, hoàn toàn phớt lờ Lâm thám hoa, nhẹ giọng nói: "Cô nương họ Phạm, duyên phận đã đưa đẩy, để Dung ca ca dẫn cô đi tham quan vương phủ, bên Đình Thính Triều có thể nhìn thấy cảnh hàng vạn con cá chép vượt vũ môn."

Nói xong lời khách sáo, Từ Phượng Niên liền đưa tay ra nắm lấy tay nhỏ của cô nương họ Phạm, Lâm thám hoa vốn có khí chất bảo vệ hoa cỏ vội vàng đứng chắn giữa hai người, trừng mắt nhìn Từ Phượng Niên.

Từ Phượng Niên cười nhẹ, nhỏ giọng đe dọa: "Tên ăn son phấn kia, đừng có không biết điều, bản công tử đã là bạn đọc của điện hạ thế tử, thì việc cho ngươi ăn sáu bảy hộp son phấn không phải là chuyện khó, hoặc nếu cố gắng thêm chút nữa, để ngươi ăn một quả bế môn canh(*) cũng có khả năng, ngươi cân nhắc đi!"

(*) bế môn canh là từ chối không cho khách vào nhà.

Thám hoa lang mặt trắng bệch, nhưng hiếm khi tỏ ra nam tính như vậy, chính là không chịu nhường bước, ngược lại khiến Từ Phượng Niên có chút cạo mắt nhìn.

Cô nương họ Phạm có dáng vẻ yểu điệu nhẹ nhàng thở dài, cố nặn ra một nụ cười an ủi: "Ca ca họ Lâm, không sao đâu, ta đã sớm muốn xem phong cảnh Đình Thính Triều rồi."

Trước khi Từ Phượng Niên cùng người đẹp đi, hắn còn lén lút ngoắc ngoắc ngón tay, gọi quản sự hạng hai kia đến bên mình, dặn dò: "Bảo Từ Kiêu đừng ló mặt ra, đợi ba bốn ngày nữa hãy nói."

Quản sự quay lưng lại với đôi nam nữ, nịnh nọt nói nhỏ: "Biết rồi, biết rồi, tuyệt đối sẽ không làm lỡ việc lớn của điện hạ thế tử."

Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Lát nữa sẽ thưởng cho ngươi."

Quản sự cười toe toét: "Tạ ơn điện hạ ban thưởng."

Từ Phượng Niên vỗ vai quản sự, một mình dẫn cô nương họ Phạm như cừu vào miệng hổ đi lên con đê bắc qua hồ, còn tự ý đội vòng liễu lên đầu cô ấy, liếc mắt ra uy với Lâm thám hoa đang đau lòng như cắt.

Bạn đang đọc [Bản Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trang1256
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.