Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo dục của gia đình sinh ra thiên tài

Phiên bản Dịch · 4482 chữ

Edit: Hà Hố

Lâm Tri Hạ cùng Giang Du Bạch đã làm bạn ngồi cùng bàn một tuần.

Ở trong một tuần này, bọn họ đối với đối phương đều hiểu biết nhau thêm một chút.

Nhớ trước kia, lúc Giang Du Bạch học tiểu học ở Singapore, cả lớp không có ai hơn được cậu. Hiện tại, cậu về nước, không thể luôn đứng thứ nhất giống như trước. Mỗi buổi sáng, cậu thậm chí có chút không dám rời giường, sợ hãi việc đến trường.

Tiếp tục như vậy, tuyệt đối không được!

Vì lấy lại lòng tự trọng, Giang Du Bạch chính thức đem Lâm Tri Hạ trở thành đối thủ cạnh tranh. Cậu còn hướng ba mẹ đưa ra một yêu cầu: "Con muốn học vật lý."

Vào giờ phút này, người một nhà bọn họ đang ăn bữa tối.

Phòng ăn có cửa sổ sát đất. Ngoài cửa sổ, bóng đêm nhuộm dần sân cỏ, bên trong chiếc đèn chùm biệt thự treo chính giữa nhà, Giang Du Bạch nâng lên một ly thủy tinh, trong ly nước óng ánh ánh đèn soi sáng rạng ngời rực rỡ.

Giang Du Bạch uống vào một ngụm nước lạnh, nhắc lại một lần nữa: "Con muốn học vật lý."

Mẹ để đũa xuống, hỏi cậu: "Con tại sao đột nhiên có ý nghĩ này?"

Mẹ Giang Du Bạch được bảo dưỡng vô cùng tốt, khiến người ta đoán không ra bà bao nhiêu tuổi. Khuôn mặt bà rất đẹp, ngữ khí nói chuyện cũng như khuôn mặt, rất ôn nhu: "Con vẫn còn nhỏ, Giang Du Bạch, muốn học nhiều môn như vậy, quá cực khổ."

"Không khổ cực," Giang Du Bạch nâng bát cơm lên, "Con yêu thích vật lý."

"Thật sao?" Ba cậu ngữ khí nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Giang Du Bạch gật đầu: "Đúng thế."

Ba hỏi cậu: "Con mỗi tuần ngoại trừ đi trường học, còn học võ thuật, Piano, tiếng Anh, tiếng Pháp, con thực sự có thể học được?"

Vấn đề này, làm khó Giang Du Bạch.

Ba còn nói: "Ba và mẹ của con đều muốn để con có một tuổi nhơ nhẹ nhàng vui vẻ. Nếu như con đối vật lý cảm thấy rất hứng thú, chúng ta đương nhiên đồng ý cho con học. Nhưng con trước đây đều không đề cập tới, cũng không cùng chúng ta nói đến, ngày hôm nay đột nhiên thay đổi, nhất định muốn học vật lý, chuyện này là vì sao?"

Ba Giang mới từ công ty trở về, vẫn còn mặc một thân áo sơmi cùng âu phục. Lúc ông cùng Giang Du Bạch nói chuyện, vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng trong ánh mắt nhìn con trai tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.

Giang Du Bạch nhận ra được thâm ý của ba Giang. Cha mẹ tựa hồ cũng không muốn để cậu đi theo con đường trở thành một nhà nghiên cứu vật lý.

Cậu rơi vào trầm tư: "Để con suy nghĩ thêm."

Ba Giang giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vai Giang Du Bạch: "Toán học là biểu đạt hiện thực của vật lý. Con muốn học vật lý, không bằng đi học toán học. Ba mẹ chỉ có một đứa con trai, chờ tương lai con lớn rồi, con nhất định phải đến công ty của chúng ta..."

Mẹ Giang liếc ba Giang một cái, ba Giang vội sửa lời nói: "Đương nhiên, chúng ta cũng không muốn để cho con có áp lực."

Giang Du Bạch vùi đầu vào bát cơm.

Cậu không khỏi thầm nghĩ: ba mẹ Lâm Tri Hạ đối xử với cô như thế nào? Bất luận Lâm Tri Hạ làm cái gì, học cái gì, ba mẹ cô đều ủng hộ sao?

Để giải quyết sự nghi ngờ này, Giang Du Bạch khai triển một loạt hành động.

*

Giang Du Bạch ở lớp học có một người bạn. Vị bạn học này tên là Đinh Nham.

Đinh Nham từ tiểu học tập Taekwondo, mà Giang Du Bạch thường thường luyện tập võ thuật. Hai người bọn họ vì đề tài " võ thuật Trung Quốc cùng Taekwondo Hàn Quốc cái nào càng mạnh hơn" mà tranh luận không ngớt, thẳng tới khi hai cậu ở trên thao trường của trường học đánh một trận —— tình bạn của nam sinh thật kỳ lạ. Đánh xong một trận này, bọn họ lại thưởng thức lẫn nhau, nói về các loại khổ cực khi luyện võ, cùng nhau giải quyết vấn đề, cũng dần trở thành bạn tốt.

Giang Du Bạch đem kế hoạch của chính mình nói cho Đinh Nham: "Tớ muốn theo dõi Lâm Tri Hạ."

Đinh Nham ngẩn ra: "Cái gì?"

Giang Du Bạch giải thích cặn kẽ: "Lâm Tri Hạ đã nói, nhà cậu ấy cách trường học rất gần. Chúng ta cùng theo dõi cậu ấy, mất 15 phút là có thể đi tới nhà Lâm Chi Hạ."

"Cậu ấy... Cậu ấy không dễ trêu. Lúc cậu chưa chuyển đến, không ai nguyện ý cùng cậu ấy làm bạn ngồi cùng bàn." Đinh Nham nhắc nhở.

Giang Du Bạch căn bản không đem cảnh cáo của Đinh Nham để ở trong lòng. Cậu kiên nhẫn đợi được đến năm giờ chiều hôm đó. Tới gần lúc hoàng hôn, mặt trời ngả về tây, ánh đỏ cam phủ kín bầu trời, bên trong phòng học chỉ học sinh phụ trách trực nhật. Ánh chiều tà ấm áp xuyên qua cánh cửa sổ, như những hạt vàng nhảy nhót trên mặt bàn.

Lâm Tri Hạ kê lại bàn, quét sàn nhà xong, lại chào hỏi ủy viên lao động, vác túi sách lên đi ra khỏi phòng học.

Giang Du Bạch đi theo phía sau Lâm Tri Hạ, nghiêm ngặt chấp hành "kế hoạch theo dõi" . Cậu còn mang theo Đinh Nham, hi vọng Đinh Nham có thể giúp cậu cung cấp tình báo của Lâm Tri Hạ.

Đinh Nham thở dài một hơi: "Bị cậu ấy phát hiện, cậu phải chết chắc."

Giang Du Bạch thản nhiên trả lời: "Cậu ấy đánh chết tớ, liền không còn bạn ngồi cùng bàn."

Đinh Nham lắc đầu: "Không, cậu sai rồi, Lâm Tri Hạ không đánh người. Thế nhưng, đắc tội cậu ấy..."

Giang Du Bạch nhỏ giọng hỏi: "Đắc tội Lâm Tri Hạ, sẽ như thế nào?"

Đinh Nham do dự chốc lát, mới nói: "Đắc tội Lâm Tri Hạ, đều sẽ trở nên xui xẻo. Chu Bộ Phong ngồi ở phía trước cậu, cậu ta đặc biệt thích lấy đồ của người khác. Cậu ta lấy bút máy, lấy tiền. Chu Bộ Phong cũng lấy của Lâm Tri Hạ... Sau đó trong tiết thể dục, có một đám ong vò vẽ đuổi theo đốt cậu ta. Chu Bộ Phong nói với mọi người trong lớp, Lâm Tri Hạ là quái vật."

Giang Du Bạch lạnh giọng cười nhạo nói: "Cậu cũng tin?"

Đinh nham lập tức nói: "Tớ, tớ không tin."

Giang Du Bạch không chút khách khí châm chọc nói: "Cậu có phải là cũng sợ Lâm Tri Hạ? Cậu là con trai, lại sợ con gái..."

Đinh Nham hai tay khẩn trương kéo quai cặp: "Ai sợ cậu ấy? Tớ là nam tử hán đại trượng phu!"

Giang Du Bạch bước nhanh chạy về phía trước: "Mau theo tớ!"

Đinh Nham vô cùng bất đắc dĩ. Cậu chỉ có thể theo sát bước chân Giang Du Bạch, cùng tìm kiếm hoàn cảnh gia đình Lâm Tri Hạ. Cậu còn nói cho Giang Du Bạch, thời điểm họp phụ huynh lần trước, cậu gặp qua mẹ của Lâm Tri Hạ. Cậu nói: " mẹ Lâm Tri Hạ rất đẹp."

Giang Du Bạch thuận miệng nói: "Lâm Tri Hạ cũng rất đẹp."

Nói xong này lời, mặt cậu đỏ ửng.

Cậu quả thực không thể tha thứ cho việc mình ở trước mặt bạn học phạm vào sai lầm lớn này.

Lâm Tri Hạ là đối thủ cạnh tranh của cậu, cậu làm sao có thể quan tâm tướng mạo của đối thủ cạnh tranh? Điều cậu quan tâm, chỉ có chân lý và chính nghĩa! Cậu nhất định phải vượt xa Lâm Tri Hạ, làm cho cô rõ ràng đạo lý "Núi cao còn có núi cao hơn"!

Giang Du Bạch lấy lại bình tĩnh, một lần nữa nhắm vào bóng lưng của Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ bước chân dừng lại, quay đầu về phía sau nhìn. Cô nhìn thấy Giang Du Bạch cùng Đinh Nham vội vàng trốn vào cột điện phía sau, không biết rõ hai người bọn họ đang làm gì.

Bọn họ đang theo dõi mình sao? Lâm Tri Hạ suy đoán.

Lập tức, cô nghĩ: Tại sao muốn theo dõi mình?

Lâm Tri Hạ vừa suy nghĩ, vừa đi đường. Trong lúc vô tình, cô đã đi đến cửa nhà.

Nơi này là một tiểu khu kiểu cũ.

Cửa chính tiểu khu chỉ có thể chứa một chiếc xe đi qua, ngoài cửa có hai cái trụ cao chừng ba mét, bốn thanh sắt liên tiếp trên đỉnh trụ, uốn lượn thành một hình vòm, giống như một toà cầu hình vòm. Thanh sắt đầu tiên có gắn tên tiểu khu, viết bốn chữ lớn " tiểu khu An Thành ".

Bên trong tiểu khu An Thành tổng cộng có 27 hộ dân cư lâu năm. Bên ngoài những lầu chung cư gạch men sứ đã ố vàng, những bức tường ximăng cùng hàng dây điện lộn xộn, còn có mấy gia đình ở dưới lầu của chính mình lôi hai đường dây, lén lút dùng điện.

Nhìn sâu vào tiểu khu thấy chất một đống đồ đạc bên ngoài. Nam tử trung niên cưỡi xe ba bánh tay cầm trống trẻ em. Hắn đem xe ba bánh đỗ lại trước đống đồ đạc, khom lưng nhặt lên mấy chai nhựa toán loạn dưới đất.

Cách đó không xa có một con đường, mặt đường như là bị đào hỏng rồi, xuất hiện một cái hố to. Trong hố tích tụ đầy nước, hội tụ thành một “cái ao” nhỏ. Lâm Tri Hạ một bước vượt qua rãnh nước, chạy thật nhanh về phía một siêu thị loại nhỏ, hô: "Ba mẹ! Con đã trở về!"

Mẹ ngồi ở cái ghế bên cạnh quầy thu ngân, cầm trong tay một quyển sổ ghi chép. Bà dùng bút bi gạch hai đường, mắng: "Lão Lâm! Lão Lâm! Ông tới đây cho tôi!"

Ba Lâm lập tức đi tới.

Ba Lâm Tri Hạ năm nay mới ba mươi ba tuổi. Ông còn trẻ, vợ liền gọi yêu là "Lão Lâm", ông cũng không có cách nào. Ông cùng vợ bằng tuổi, năm đó hai người mới vừa tròn hai mươi tuổi, xếp đặt tiệc rượu tại quê nhà, mượn chút tiền, liền tới tỉnh thành làm công, cùng một ít chuyện làm ăn.

Ông cùng vợ tổng cộng có hai đứa bé. Đứa lớn gọi Lâm Trạch Thu, là con trai. Lâm Trạch Thu lúc sinh ra đời trái tim có chút tật, từng làm giải phẫu trái tim hai lần, hiện tại không sao rồi. Mượn lý do Lâm Trạch Thu "Trái tim có vấn đề", ông cùng thê tử thành công được cho phép có con thứ hai, liền sinh ra Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ đứa bé này...

Nói như thế nào đây?

Con bé rất đặc biệt.

Tỷ như hiện tại, con bé ở bên cạnh quầy thu ngân, làm nũng nói: "Mẹ, mẹ, đem sổ sách cho con... con giúp mẹ xem."

Cái gọi là "Quầy thu ngân", chính là một cái tủ kính. Trong ngăn kéo xếp đầy tiền giá trị từ 10 tệ. Trên mặt tủ, có một trụ kẹo mút, cắm đầy một khối hình bán cầu làm bằng nhựa.

Lâm Tri Hạ đưa tay lấy một cái kẹo que. Cô bé quay đầu tiếp tục làm nũng mẹ Lâm: "Mẹ, mẹ, con giúp mẹ xem sổ sách, mẹ cho con một cái kẹo que có được hay không? Con muốn ăn kẹo que vị dâu."

Mẹ nghiêm túc trả lời: "Không được!"

Lâm Tri Hạ im lặng không lên tiếng, ánh mắt ngấn nước. Cô bé có làn da rất trắng, như Bạch Tuyết, hai con ngươi lại rất đen, lông mi thật dài dính giọt nước mắt, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, muốn đáng thương có đáng thương—— Mẹ Lâm căn bản không chống đỡ được, rất nhanh đồng ý.

Mẹ Lâm thanh âm ôn nhu đối con gái nói: "Hạ hạ, mẹ cùng con nói bao nhiêu lần, con không thể luôn ăn kẹo. Mỗi lần ta nhập hàng, mỗi lần nhiều như vậy, đưa hết cho con ăn, chúng ta bán món đồ gì? Lại nói, trẻ con ăn kẹo nhiều sẽ sâu răng nha..."

Ba Lâm đứng ở một bên hòa giải: "Một cái kẹo, sẽ không sao đâu"

"Ai cần ông lo?" Mẹ Lâm không nỡ lòng đối với nữ nhi phát hỏa, tức giận toàn bộ chuyển đến trên người chồng, "Ông ngày hôm qua bán hàng, liền cho ai thiếu? Tôi không tìm thấy trong sổ, còn thiếu 72 tệ..."

Lúc ba mẹ nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có mấy người đến.

Mẹ Lâm lập tức trầm mặc. Bà mở ra tủ kính, đem một loạt đồ đạc xếp đặt đến mức vô cùng chỉnh tề.

Nhóm người này là những người đàn ông trung niên khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi. Người cầm đầu kia, là bác của Lâm Tri Hạ. Bác Lâm Chi Hạn là sinh viên đại học đầu tiên ở nông thôn quê nhà bọn họ, năm đó sau khi tốt nghiệp khoa chính quy, bác cô lại học thạc sĩ, thi đậu " giấy chứng nhận tư cách Luật sư ", từ đây một nhà ở tại quê nhà vang danh, trở thành Luật sư tố tụng tài giỏi nhất.

Nhà bác Lâm Tri Hạ thuộc tầm trung ở tại trung tâm thành phố, trong nhà còn có con trai, cũng chính là anh họ của Lâm Tri Hạ. Anh họ so với Lâm Tri Hạ lớn hơn một tuổi, vừa mới bắt đầu học lớp năm, cũng cùng trường Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ nhìn thấy ông ta, rất lễ phép chào hỏi: "Cháu chào bác."

Bác Lâm mặc âu phục giày da, tay mang một chiếc đồng hồ đắt tiền, hướng về sau lưng giới thiệu mấy người: "Đây là em gái cùng em rể của tôi, còn đây là cháu gái tôi." Nói rồi hướng về phía mẹ Lâm Tri Hạ: "Ở quê chúng ta có 4 người quen lên ở nhờ. Tháng này anh đi công tác, rất bận, tháng sau cũng đi Thượng Hải. Tình hình nhà anh bên này, thím biết đấy, chị dâu của thím, quản rất nghiêm, nhà anh thiếu phòng, căn bản không đủ chỗ cho bốn người..."

Lâm Tri Hạ nói tiếp: "Bác à, nhà cháu cũng không đủ chỗ cho bốn người. Nhà cháu chỉ có ba căn phòng ngủ, ba mẹ ở một gian, cháu một gian, anh trai một gian. Đâu đâu cũng có vỏ thùng carton, phòng khách còn không có chỗ đặt chân. Nhà bác không giống, rất rộng nha."

Bác Lâm Tri Hạ ngẩn ra, sờ sờ đầu Lâm Tri Hạ: "Hạ Hạ, gần đây có chăm chỉ học tập hay không?"

"Không có, " Lâm Tri Hạ trả lời, "Cháu chỉ thích xem TV cùng chơi game."

Cô bé né tránh bàn tay đang chuần bị đưa đến, trốn đến sau lưng ba. Lâm Tri Hạ lôi góc áo của ba Lâm, lén lút hướng mắt ra phía ngoài, Cô bé phát hiện Giang Du Bạch cùng Đinh Nham vẫn đứng ở trên bậc thang ngoài cửa siêu thị như cũ.

Cô bé hướng về phía Giang Du Bạch vẫy tay.

Giang Du Bạch như gặp phải Hồng Thủy Mãnh Thú. Cậu liền lùi lại tứ chi, càng lùi càng xa. Lâm Tri Hạ còn chưa lên tiếng, Giang Du Bạch liền xoay người chạy, càng chạy càng nhanh, bóng lưng từ từ hòa vào ánh chiều tà dương.

Bên trong siêu thị, lại đi vào mấy người. Những người này đều là các gia đình trong tiểu khu, cũng là người quen của cha mẹ Lâm Tri Hạ.

Mẹ đem ông bác cùng bốn vị thân thích bỏ qua tại chỗ. Bà quay sang bắt chuyện với khách xong, mới mở miệng nói: "Anh cả, em mỗi ngày bốn giờ sáng sớm ra ngoài nhập hàng, còn mang theo trẻ con, bận bịu chuyện làm ăn, anh đem người qua chỗ em ở, em cũng không quan tâm được a, đúng hay không?"

Bác Lâm Tri Hạ từ bên trong tủ kính lấy đi một gói thuốc lá, nhưng không có trả tiền. Ông xé hộp thuốc lá, bật lửa điếu thuốc, phun ra một làn sương trắng mỏng manh, tay trái xỏ vào túi quần.

Bên trong những người thân thích kia có người hỏi: "Chúng tôi đến cùng ở chỗ nào?. Người nông thôn, vào thành phố để làm việc, có thể giúp đỡ liền giúp đỡ, không thể giúp đỡ thì chúng tôi còn tính toán!"

Mấy người khác liên thanh phụ họa.

Bác Lâm Tri Hạ vung tay phải lên: "Đi thôi. Không có chuyện gì, để tôi sắp xếp."

Các thân thích đều tán dương ông ta trượng nghĩa, chẳng trách có thể ở lại thành phố lớn làm luật sư.

Lâm Tri Hạ nhìn theo ông ta đi xa.

Cô bé tựa ở cạnh cửa, trong lòng cảm thán.

*

Hoàng hôn dần ảm đạm, đèn thành thị rực rỡ mới được bật lên.

Sắp tới năm giờ rưỡi, anh trai cô về nhà.

Anh trai đã là học sinh trung học năm nhất, mặc một bộ đồng phục trung học. Chiều cao hơn một mét tám, so với Lâm Tri Hạ cao hơn không ít. Lâm Tri Hạ rất thích tên của anh —— Lâm Trạch Thu, Lâm Trạch Thu, hồ nước trong cảnh vật mùa thu, tựa hồ có một phen ý cảnh đặc biệt.

Nhưng với bản thân Lâm Trạch Thu...

Lâm Tri Hạ quan hệ với anh trai không tốt lắm.

Lâm Trạch Thu cưỡi xe đạp về đến cửa nhà. Cậu đem xe đạp tiến vào siêu thị, để ở trong kho hàng phía sau. Mẹ vẫn đang xem sổ, ba làm cơm, gọi con trai và con gái.

Cơm canh đặt trên một chiếc bàn tròn, chỉ đủ ba người ngồi. Trong nhà tổng cộng có bốn người, chung quy phải có một người đi ra ngoài trông tiệm.

Phòng khách không gian nhỏ hẹp, vẻn vẹn đặt được một chiếc sô pha, một cái bàn tròn, còn có một chiếc tủ đựng TV ở trên. TV là loại TV hai mươi tám màu, mặt trước cùng hai bên rất lớn, nhận tín hiệu bằng dây anten bị kéo rất dài.

Lâm Tri Hạ cầm điều khiển ti vi, đổi một kênh, yên tĩnh chờ《 Đại Phong Xa 》phát sóng.Rất nhanh, trong TV truyền ra một điệu nhạc. Lâm Tri Hạ đứng lên, hát ca khúc chủ đề 《 Đại Phong Xa 》.

Lâm Trạch Thu hít sâu một hơi: "Thật ầm ỹ! Lâm Tri Hạ! Em có thể yên tĩnh ăn cơm hay không? Không thể liền lăn bên ngoài đi."

Ba Lâm lấy một chiếc đũa đập vào đầu Lâm Trạch Thu: "Con làm sao cùng em gái nói chuyện như vậy? Có người anh như con sao, hung thần ác sát? Con bé là em gái hay là kẻ thù của con?"

Lâm Trạch Thu hung tợn gắp rau, nhét vào trong bát Lâm Tri Hạ: "Xin lỗi!"Cậu nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ hướng em gái xin lỗi.

Lâm Tri Hạ nhoẻn miệng cười: "Không sao! Anh đừng nóng giận!" Lập tức còn nói: "Bằng trình độ đạo đức của anh, có thể cùng em nói ra hai chữ xin lỗi chính là cách đối nhân xử thế ở mức tối đa của anh rồi!"

Ba Lâm đặt mạnh đũa xuống bàn: "Lâm Tri Hạ!"

Ông dạy dỗ: "Lâm Tri Hạ! Sao con có thể ăn nói như vậy với anh con? Con là con gái của ba mẹ sao? Làm gì có con gái nhà ai giống như vậy, một chút thiệt thòi cũng không thể chịu đựng?"

"Con tại sao muốn chịu thiệt thòi!" Lâm Tri Hạ cao giọng, "Con lại không có ngu ngốc a! Lâm Trạch Thu mới là tên ngốc! Còn hung dữ với con!"

Lâm Trạch Thu đặt bát xuống: "Con không ăn nữa!"

"Lâm Trạch Thu! Con hù dọa ai đó?" Ba Lâm tức giận, "Cho con đói bụng ba ngày, xem còn dám không ăn! Con hiện tại là cái tính khí gì, đợi lát nữa mẹ con vào, ai cũng cứu không được con!"

Nhắc tới "Mẹ", Lâm Trạch Thu có chút sợ sệt. Cậu miễn cưỡng khôi phục trấn tĩnh, từ trong mâm gắp món ăn vào trong bát mình.

Lâm Trạch Thu cúi đầu ăn cơm, sống mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, mặc dù cậu mới mười hai tuổi, cũng có thể nhìn ra cậu sau khi lớn lên sẽ rất đẹp trai.

Lại nhìn Lâm Tri Hạ, cô bé cũng có ngũ quan xinh xắn, mười phần hoàn mỹ, khi lớn lên, chắc chắn sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp.

Ông trời ban cho nhà họ Lâm một đôi nam nữ quý giá, hai đứa bé đều kế thừa gen trội của ba mẹ Lâm, thành tích học tập của bọn họ đều tốt vô cùng —— đặc biệt là Lâm Tri Hạ, từ lâu không thể dùng một từ "tốt" đơn thuần tự để hình dung...

Ba Lâm Tri Hạ đột nhiên cảm thấy, có phải là ông đối với cuộc sống này đòi hỏi quá nhiều không? Có phải là có chút không biết đủ? Có phải là quá nghiêm khắc đối với bọn nhỏ? Lửa giận của ông từ từ biến mất. Như một người bố bình thường lóng lánh hào quang ấm áp, âm thanh cực kỳ ôn hòa khuyên: "Lâm Tri Hạ, Lâm Trạch Thu, các con là anh em ruột. Anh em ruột thì phải trợ giúp lẫn nhau, không được luôn cãi nhau. Nghe lời một chút a."

Lâm Tri Hạ ngậm một cái đùi gà, liên tục gật đầu.

Lâm Trạch Thu cũng nói: "Được thôi."

Ba Lâm hết sức hài lòng. Một lần nữa bưng lên bát cơm, ân cần nói: "Hạ Hạ, ngày hôm nay ở trường học, có thu hoạch mới gì không?"

"Có, " Lâm Tri Hạ nghiền ngẫm xong xuôi, một bên xem phim hoạt hình, một bên kể, "Ngày hôm nay con ở trường học suy nghĩ phương pháp lượng tử Mundt Carlo. Phép tính Mundt Carlo truyền thống là một lớp các thuật toán để giải quyết nhiều bài toán trên máy tính theo kiểu không tất định, thường bằng cách sử dụng các số ngẫu nhiên , ngược lại với các thuật toán tất định. Cách tính toán rất phức tạp. Mọi người biết trạng thái ngưng tụ Ngưng tụ Bose–Einstein không? Ý của con là trạng thái vật chất của khí boson loãng bị làm lạnh đến nhiệt độ rất gần độ không tuyệt đối. Dưới những điều kiện này, một tỷ lệ lớn các boson tồn tại ở trạng thái lượng tử thấp nhất, tại điểm mà các hiệu ứng lượng tử trở lên rõ rệt ở mức vĩ mô..."

"Xin em ngậm miệng lại!" Lâm Trạch Thu ngắt lời.

Lâm Tri Hạ hơi cúi đầu.

Đèn chân không ánh sáng chiếu rọi, Lâm Trạch Thu tay nắm chặt chiếc đũa, nhìn em gái: "Em từ sáng đến tối, luôn nói những này, ở trong trường học sao có thể có bằng hữu."

"Em không có cùng người khác nói, " Lâm Tri Hạ giải thích, "Em ở trong trường học, chỉ cùng bạn ngồi cùng bàn nói."

"Em có bạn ngồi cùng bàn?" Ba Lâm cùng Lâm Trạch Thu trăm miệng một lời dò hỏi.

Lâm Trạch Thu một mặt không thể tin tưởng, ba Lâm một mặt vô cùng vui mừng.

Lâm Tri Hạ lúc mới vừa lên tiểu học, thường xuyên cùng bạn cùng bàn lúc đó của cô bé nói một ít "Kỳ quái", nam sinh nữ sinh đều bị cô bé làm khóc. Chủ nhiệm lớp hỏi những người đã ngồi cùng bàn với Lâm Tri Hạ : Lâm Tri Hạ đến tột cùng đã cùng bọn họ nói cái gì?

Không có một đứa bé nào có thể nói lại rõ ràng.

Thậm chí, bọn họ đều xuất hiện biểu hiện tương đồng —— hai mắt dại ra, hồn vía lên mây, nói chuyện ấp úng, từ ngữ trong miệng phát ra tất cả đều là "Sự tồn tại của hệ ngân hà", "Bản ngã của con người", " định luật. De Broglie " . .. Vân vân thông tin loạn cào cào.

Chủ nhiệm lớp là cô Ngô đối với Lâm Tri Hạ nói: "Lâm Tri Hạ, em xem qua rất nhiều sách sao? Đọc sách là chuyện tốt, nhưng em không thể ảnh hưởng người khác a, có đúng hay không? Em là một bé ngoan, cô Ngô không phê bình em, cô hi vọng em có thể vẫn tiến bộ, cùng các bạn học mang đến tác dụng tích cực, được không?"

Sau đó, bắt đầu từ năm thứ hai tiểu học, Lâm Tri Hạ liền không có bạn ngồi cùng bàn. Cô bé học được cách biểu người bình thường ở trong lớp.

Nhưng là, hiện tại, Giang Du Bạch lại thành bạn ngồi cùng bàn mới của cô bé.

Lâm Tri Hạ thật vui vẻ nói cho ba cùng anh trai: "Bạn cùng bàn mới của con, cậu ấy tên Giang Du Bạch, cậu ấy là người tốt! Giang Du Bạch là bạn ngồi cùng bàn, cũng là bạn tốt của con. Cậu ấy rất thích nghe con nói về vật lý, mỗi ngày con đều có thể cùng cậu ấy nói mấy lần."

Lâm Trạch Thu nghi vấn nói: "Cậu bé nghe hiểu được em?"

Lâm Tri Hạ vô cùng xác định: "Cậu ấy một câu đều nghe không hiểu."

"Vậy em còn nói với người ta, " Lâm Trạch Thu cảm khái nói, "Còn nhỏ tuổi, mà đối với mình thật ác độc a."

———————————————————

Chương sau: ( vượt qua Lâm Tri Hạ! Giang Du Bạch yên lặng chuẩn bị kế hoạch cạnh tranh! )

Bạn đang đọc Bạn gái thiên tài- Edit của Tố Quang Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNguyen1207
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.