Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận đồng phục

Tiểu thuyết gốc · 1536 chữ

Chương 22: Nhận đồng phục

10 phút sau!

Bốn thằng cùng cô Mai Anh quay trở lại lớp. Lúc này, trên tay của đứa nào đứa nấy cũng cầm lấy một túi ni lông to đùng.

Sau khi để cái bịch to hơn cả người hắn xuống nền, Huy mệt rã rời thở không ra hơi bước lảo đảo tới chỗ ngồi của mình.

Vừa đặt cái mông xuống nghỉ ngơi chưa được bao lâu, Kim Hà bước tới và chìa cái điện thoại ra trước mặt hắn.

- Mình không thấy zalo của cậu. Cậu xem lại số điện thoại giúp mình.

Nghe thế, hắn cầm lấy cái điện thoại của Hà và bắt đầu nhập số điện thoại của mình vào thanh tìm kiếm của zalo.

Đúng như nàng ta nói, hắn không tìm thấy zalo của bản thân.

- Cậu đợi xíu. Để mình kiểm tra xem thử.

Hắn vừa nói vừa móc điện thoại của mình ra và nhấn nhấn.

- À sory, quên mất là acc của mình tắt chức năng tìm kiếm.

- Mình kết bạn với cậu rồi đó. Cậu thêm mình vào group zalo của lớp với.

- Ok!

Hà nói dứt câu rồi cũng cầm lấy điện thoại nhấn nhấn.

Vài giây sau, điện thoại của hắn có vài cái thông báo đến.

Một cái là Trần Thị Kim Hà đã đồng ý kết bạn, còn một cái là nàng ta đã thêm hắn vào group Lớp 10a4.

Thấy thế, hắn ngẩng đầu lên nói một tiếng cảm ơn.

- Không có gì. À mà nè.

Nói tới đây, giọng nói nhẹ nhàng của Hà càng ngày càng nhỏ dần, còn sắc mặt thì tỏ vẻ ngưng trọng:

- Hôm bữa nhận lớp, mình nghe Huy nói biết một người đã khuất có gương mặt và họ tên giống mình. Mình muốn viếng thăm mộ của bạn ấy. Cậu dẫn mình đi, được chứ?

Nhìn vào cặp mắt xoe tròn của nàng ta đang nhìn mình chằm chằm để đợi một cái gật đầu, Huy sững sờ trong chốc lát.

Nhưng rất nhanh chóng, một nụ cười xuất hiện trên khóe môi của hắn:

- Hà không hiểu ý của mình sao?

- Không!

Nghe Hà dứt khoát trả lời như vậy, hắn cảm thấy có chút bất ngờ. Nhìn sắc mặt bình thường và ánh mắt ngây thơ trong sáng của nàng ta, hắn không cảm thấy có một tia lừa dối nào ở trên đó.

- Mình đoán nhầm rồi ư? Chỉ là người giống người?

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt thì hắn không nóng không lạnh đáp:

- À! Mình chỉ nghe gia đình bạn ấy báo với trường vậy thôi. Còn mộ của bạn ấy ở đâu thì mình cũng không biết nữa.

Nghe hắn nói tới đây, khuôn mặt của Hà đang tỏ ra nghiêm túc liền dãn ra và niềm nở trở lại.

- Ùm mình hiểu rồi. Cảm ơn Huy nha.

Nhìn cô nàng này rời đi, hắn lâm vào tình trạng suy tư.

- Kệ đi! Nghĩ nhiều làm gì cho mệt óc.

Bỗng màn hình điện thoại bừng sáng. Thấy thế, Huy cầm nó lên và mở ra xem. Thì ra là thời khóa biểu.

- Vãi linh hồn. Học gì học lắm thế. Học cả ngày từ thứ 2 đến 6. Sáng 4 tiết, chiều 4 tiết.

- Trời ơi! Thời gian ở đâu mà chơi game nữa cơ chứ.

Nghĩ tới khoảng thời gian mờ mịt trong tương lai, Huy úp mặt xuống bàn và bắt đầu hối hận.

Hối hận vì sao bản thân không chơi nhiều hơn trong 3 tháng hè vừa rồi. Để giờ đây phải nuối tiếc?

Có không giữ, mất đừng tìm. Vâng! Đó là một bài hát rất hợp với hoàn cảnh hiện tại của hắn.

Chỉ có thể cam chịu số phận, Huy u sầu và đổ gục hoàn toàn cơ thể lên mặt bàn.

Nghiêng cái đầu sang bên phải, hai mắt hắn liền thấy một thân ảnh băng lãnh đang co ro ngồi chống cằm bấm điện thoại.

Bất giác, trên sắc mặt u sầu như nhánh cây già úa tàn rụng hết lá ấy bỗng xuất hiện một ngọn chồi xanh mơn mởn.

- Thôi không sao. Lên lớp ngắm gái cũng phê phết.

Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, Thảo quay sang nhìn một cái. Lập tức, hai hàng chân mày cong cong nhíu xuống tỏ vẻ khó chịu.

Thấy cool girl nhìn mình, Huy dơ một cánh tay lên chào nàng ta. Tuy nhiên đáp lại lời chào của hắn là một cái bĩu môi đầy ẩn ý.

Nhìn bờ môi đỏ mọng ướt át của nàng dĩu xuống, hai mắt của hắn mở to, khuôn mặt thì sững sờ như xi như mộng.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Huy bừng tỉnh vì bị màn hình điện thoại quấy nhiễu.

Lại một thông báo tin nhắn nữa được gửi tới lớp 10a4.

Nhưng lần này không phải của Hà, người gửi có cái tên zalo là Mai Anh, cô giáo chủ nhiệm của hắn.

Huy còn chưa mở tin nhắn ra xem thì giọng nói của cô từ trên bục giảng vọng xuống:

- Cô đã gửi ảnh đồng phục của lớp trong zalo. Các em xem rồi mặc cho đúng theo quy định nhé.

Nghe vậy, cả lớp lập tức móc điện thoại ra và mở tin nhắn ra xem.

- Ủa sao đã mặc áo blazer rồi còn có thêm áo sơ mi tay ngắn vậy cô? Em tưởng áo blazer phải đi với sơ mi tay dài chứ?

Nghe được thắc mắc này, Mai Anh bước tới một bịch to đang để trước lớp. Sau đó, tay của cô cầm lên một cái áo blazer màu đen và một áo sơ mi trắng tay ngắn.

- Đúng như em nói, áo blazer chỉ đi với sơ mi tay dài. Còn áo sơ mi tay ngắn này sẽ được mặc riêng, giống như đồng phục của các trường khác.

- Nhà trường không cho phép các em mặc chung hai loại này. Cái nào ra cái đó. Nếu chọn blazer, thì các em phải mặc áo sơ mi tay dài và đeo cà vạt. Còn chọn mặc sơ mi tay ngắn này, thì các em không được mặc blazer.

- Áo sơ mi tay ngắn của nam thì cô không bàn, nhưng còn của nữ thì có một chút khác biệt. Nó có thêm một khăn cổ màu xanh đen, các em hãy thắt nó như thắt khăn vàng ở cấp 2 nhé.

Cô Mai Anh vừa giải thích tới đây, tất cả đám con gái há hốc mồm ra “ồ” lên một tiếng.

Ngay lập tức, nhỏ Nhi đứng lên ý kiến:

- Cô ơi! Không công bằng. Sao chúng em còn phải thắt khăn vàng, trong khi mấy bạn nam không có?

Nghe thế, Mai Anh hé môi cười, đáp:

- Bởi vì trường muốn bọn em trở nên xinh đẹp hơn và luôn là cô gái bé bỏng trong mắt nam giới.

Thanh âm của cô vừa dứt. Mặt của mấy đứa con gái đều ửng đỏ. Sau đó, họ len lén đưa mắt liếc nhìn đám con trai và cười “hihihi”.

Thấy bọn con trai nhìn lại, họ liền úp mặt xuống bàn, hai bờ vai nhỏ thì run lên.

Nhìn phản ứng của bọn con gái trong lớp, cả đám con trai nhìn nhau, lắc lắc cái đầu và nói thầm:

- Women!

Nhìn phản ứng của đám con gái, Cô Mai Anh cũng hé môi cười không ngớt.

- Tới nước này, chắc không còn bạn nữ nào ý kiến về cái khăn này chứ?

Bị cô gọi, cả đám con gái đồng thanh hô lên:

- Không ạ.

Mặc dù vậy, nhưng Mai Anh vẫn nghe được một giọng nói nho nhỏ phát ra từ bàn 1 dãy 5.

Nhìn cô bé này nhút nhát này nói the thẻ, Mai Anh hô lên:

- Lớp im lặng để bạn Ngân nói nào.

Theo thanh âm của cô vừa dứt, cả lớp liền rơi vào trạng thái yên lặng, tầm nhìn của họ lập tức chuyển dời lên bàn 1 dãy 5.

Nơi này là vị trí ngồi của một cô gái nhỏ đang để kiểu tóc được kết thành hình con rết. Cô nàng tay tên là Nguyễn Thanh Ngân. Nàng sở hữu một khuôn mặt baby như em bé, dáng người thì nhỏ nhắn cao khoảng 1m48.

Bị mọi người trong lớp nhìn, Ngân thẹn thùng đứng lên và nói:

- Cô ơi! Em mặc quần dài đi học được không ạ?

Nghe cô bé nhỏ nhắn này hỏi, Mai Anh lắc lắc cái đầu, đáp:

- Không được nhé em! Nữ phải mặc chân váy đi học, trừ hôm có tiết học thể dục ra.

Sắc mặt của Thanh Ngân như sắp khóc khi nghe cô chủ nhiệm nói vậy. Nhưng luật trường đã quy định, nàng không thể không tuân theo.

Thấy cô bé này ngồi xuống, Mai Anh gật đầu một cái và nói tiếp:

- Được rồi. Vậy để cô đọc tên theo danh sách lớp, em nào tới tên của mình thì lên nhận đồ nhé.

- Trước tiên! Nguyễn Trần Thái Bảo.

Bạn đang đọc Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.