Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự rất hy vọng cậu có thể quay trở lại

Tiểu thuyết gốc · 1535 chữ

Chương 25: Thật sự rất hy vọng cậu có thể quay trở lại

Nghe thế, Phương nhẻng miệng cười không ngớt. Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của mình và đáp lời:

- Bí mật thanh xuân của con gái. Huy tốt nhất đừng nên tìm hiểu về những chuyện này.

- Thế cậu thích nhìn mình lúc ba tháng trước hơn, hay là bây giờ?

Nhìn vào khuôn mặt xinh xắn và ngây thơ vô số tội của Phương, Huy cười cười và nói:

- Cái này Huy cũng không biết nữa. Nhưng nếu như bản thân Huy chưa từng tiếp xúc với Phương trong quá khứ, thì chắc mình sẽ chọn cậu ở hiện tại.

Nghe Huy nói thế, ánh mắt của Phương khẽ lóe sáng lên. Nàng lại dùng tay vỗ nhẹ ba cái vào ngực của hắn và cười nói:

- Vậy là tốt rồi. Phen này Phương không sợ không có người yêu. Cố gắng lên đồng chí. 3 năm cấp 3 trôi nhanh lắm đấy.

Trái tim của Huy lại lần nữa đập loạn nhịp. Nhưng lần này khác với trước đó, nó đập loạn nhịp vì bị con nhỏ Phương này cầm con dao chém một nhát.

- Thì ra Phương thay đổi lớn đến như vậy cũng chỉ vì tìm kiếm một nửa kia. Đúng là cô nàng này đã trưởng thành thật sự rồi.

Lau đi giọt lệ chưa được sản sinh ở khóe mắt, Huy gõ vào đầu Phương một cái và nói:

- Thôi dẹp chuyện đó qua một bên. Phương vẫn chưa trả lời câu hỏi của Huy đó? Sao cậu ở đây?

Là chiếc phao cứu mạng của hắn, nên Huy biết rất rõ học lực của Phương. Cô bạn này dư sức thi đậu vào một ngôi trường chuyên.

Nghe thế, khuôn mặt của Phương tỏ vẻ bí hiểm, miệng thì mấp máy đáp:

- Huy đoán xem?

- Đoán clgt?

Nếu bản thân đã đoán được thì hắn còn hỏi cô nàng này làm quái gì.

Thở dài một cái ngao ngán trước độ nhây của Phương, Huy cúi đầu nhận thua và nói:

- Xuất hiện ở đây thì chắc là đang học rồi. Nhưng có một điều khiến Huy không thể hiểu nổi, sao cậu không vào trường chuyên? Đừng nói với mình là cậu thi rớt?

Phương cười “hihi” khi nghe dự đoán hắn, nàng lại nhoe cái khểnh của mình ra, đáp lại:

- Cậu đoán đúng rồi đó. Mình đã thi rớt.

- Cái gì?

Huy bật thốt lên khi nghe tới đó.

Thấy phản ứng của thằng bạn, Phương cười càng vui vẻ hơn.

Nhìn cô nàng này cười đến mức ho sặc sụa, sắc mặt của hắn thoáng đen lại.

- Nè nè nè…Vì sao rớt mà cậu vẫn vui như tới Tết thế?

- Bởi vì mình cố tình thi rớt để được học chung trường với cậu. Hihi! Nghĩ tới viễn cảnh cậu sẽ bị chết đuối, thì tâm trạng của mình bồn chồn lo lắng và bất an.

Phương vừa nói vừa thấm thình thịch vào bắp tay của hắn.

Lại một lần nữa, trái tim của hắn đập loạn nhịp. Huy không ngờ rằng cô nàng này lại vì hắn mà hy sinh cao cả đến vậy. Dang rộng hai cánh tay ra, hắn ôm cô gái cao 1m52 xinh xắn này vào lòng và nói:

- Phươngggg…Cậu vẫn luôn là đồng chí tuyệt vời nhất của tui. Nhưng vì tui mà cậu hy sinh như thế, tui cảm thấy rất có lỗi.

Tất nhiên, đây chỉ là ảo tưởng của Huy.

Hồi phục tinh thần, hắn nhìn Phương với dáng vẻ nghi ngờ, nói:

- Phương không nói thì thôi tui cũng không ép. Tui học lớp 10a4, còn cậu học lớp nào á?

Nhắc tới vấn đề lớp học, Phương dậm chân tại chỗ và lộ ra sắc mặt buồn bã, đáp:

- Phương học lớp 10a1. Hic! Chúng ta không được ghép vào một lớp, tiếc ghê.

Nhưng chưa được vài giây, nàng dường như nghĩ tới một vấn đề gì đó, sắc mặt buồn bã nhanh chóng bị thay thế bằng một vẻ bí hiểm.

Phương đưa một ngón tay lên miệng của mình và gõ gõ vài cái. Ánh mắt nàng ta lóe sáng lên nhìn Huy, môi của nàng hé nở một nụ cười như ẩn hiện.

- Vậy là chúng mình có cơ hội đối đầu với nhau rồi. Phương thật sự rất hy vọng được chiêm ngưỡng sức mạnh của cậu. Đừng ẩn dấu tài năng nữa nhé, Huy!

Cùng lúc này, tiếng chuông reo “rengggggg” vang vọng khắp cả không gian trường.

Nghe được thanh âm này, tất cả học sinh nhanh chóng chạy về phía sân trường.

- Vô lớp rồi! Để khi khác chúng ta trò chuyện tiếp nhé, bây giờ mình cần phải cất cái cặp đã.

- Ùm. Bye bye Huy nhé.

Hắn mỉm cười vẫy tay chào Phương, rồi cũng hối hả chạy vào lớp để cất cái cặp.

Nhìn theo bóng dáng của Huy đang khuất dần, khóe môi của Phương khẽ cong lên một cách đầy ẩn ý:

- Thật sự rất hy vọng cậu có thể quay trở lại.

Vài phút sau, Huy đã có mặt ở sân trường và ngồi vào vị trí của lớp 10a4.

Thấy hắn bước tới, Mai Anh trợn mắt kêu to:

- Sao giờ này mới tới?

Ngồi chưa êm cái mông, Huy đã bị cô réo tên. Lắc lắc cái đầu tỏ vẻ mệt mỏi, hắn nhìn cô, đáp:

- Dạ em gặp một chút chuyện.

- Hừ! Chậm 2 phút nữa, em sẽ bị trừ 5 điểm cá nhân vì đi học muộn. Thứ 2 tuần sau nhớ đi sớm.

Nhắc nhở hắn xong, cô đảo mắt nhìn lên, nhìn xuống cái hàng dọc của con trai.

- Huy lên đầu hàng ngồi.

Nghe cô nói thế, hắn thở dài và dùng tay vuốt mặt của mình vài cái.

- Nhanh lên. Sắp tới giờ chào cờ rồi.

Bất lực không thể phản kháng, Huy đành phải cầm cái ghế đẩu bằng nhựa lên đầu hàng và ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống chưa đầy hai giây, vô số ánh mắt từ giáo viên cho đến học sinh ở bên cạnh đều nhìn về vị trí của hắn.

- Ôi trời đất ơi….Cô giết emmmm điiiiii.

- Ngồi ở vị trí này, mình sao có thể ngủ gục được…Em đã xin lỗi và cô cũng đã trả thù rồi cơ mà. Sao, sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ?

- Cổ nhân có câu: Trêu ai thì trêu, nhưng tuyệt đối không được chạm tới gái xinh. Quả nhiên cấm có sai mà.. Haizzz!

Nhìn vẻ mặt cau có và đau khổ của thằng nhóc, tâm trạng của Mai Anh bỗng cảm thấy thư thả một cách kỳ lạ.

- Hừ! Năm tháng còn dài lắm Huy à. Cứ từ từ tận hưởng, em nhé!

Thầm nở một nụ cười bí hiểm, sau đó nàng mới đi xuống bên dưới để kiểm tra lại hàng ngũ của lớp.

Thấy cô Mai Anh đã rời đi, Huy khóc không ra nước mắt.

Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn va phải một khuôn mặt tuyệt mỹ và băng lãnh đang ngồi ở vị trí của giáo viên.

Dường như cảm nhận ánh mắt của hắn, Lan Anh khẽ liếc mắt nhìn sang. Thấy thằng nhóc da đen ngồi ở vị trí đầu hàng, nàng khẽ nhếch môi cười.

Với sự thông minh của bản thân, Huy làm sao có thể không nhận ra điệu cười khinh khỉnh kia đang giành cho mình chứ.

Lại lần nữa vuốt mặt một cái để cho tỉnh ngủ hơn, hắn ngẫm nghĩ:

- Quái? Mình đã làm chuyện gì có lỗi với cô Lan Anh ư? Chết tiệc! Năm tháng sau này khó khăn rồi.

Vài phút sau! Cả trường đứng lên và làm lễ chào cờ.

Chào cờ ở cấp 3 một ít khác biệt so với cấp 2, đó là bọn hắn không cần phải hát Quốc Ca nữa.

- Chào Cờ Chào!

Ngay lập tức, tất cả mọi người đứng nghiêm, đưa tay phải lên đầu chào cờ và giương mắt nhìn về Lá Cờ Đỏ Sao Vàng đang bay phấp phới trên cao ấy.

- Quốc Ca!

Theo giọng của cô bí thư đoàn trường vừa dứt, một đoạn nhạc hào hùng không lời vang lên:

- Đoàn Quân Việt Nam Đi Chung Lòng Cứu Quốc

- Bước Chân Dồn Vang Trên Đường Gập Ghềnh Xa

- Cờ In Máu Chiến Thắng Mang Hồn Nước

- Súng Ngoài Xa Chen Khúc Quân Hành Ca

-…

Mặc dù nhạc không có lời, nhưng có lẽ tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được lời của bài hát.

Nó đã in sâu vào trong trái tim và nhận thức của mỗi người.

Là một công dân Việt Nam, chúng ta phải dùng phần hồn để lắng nghe thì mới có thể cảm nhận được toàn bộ ý nghĩa Quốc Ca.

Khi đó, chúng ta mới hiểu ông cha ta đã hy sinh nhiều như thế nào thì mới có thể gìn giữ được nền Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc như ngày hôm nay.

Bạn đang đọc Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.