Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu đã đánh mất chính mình rồi, Phương à

Tiểu thuyết gốc · 1503 chữ

Chương 24: Cậu đã đánh mất chính mình rồi, Phương à

Nhìn bọn nhỏ đang bu lại càng ngày càng đông, Huy thầm nhủ với bản thân rằng:

- Không ổn! Nếu không phá vòng vây, thì mình sẽ bị trễ học mất.

- Có rồi!

Đã nghĩ được biện pháp, hắn lập tức làm ra vẻ mặt lo lắng và bồn chồn, nói:

- Các em ơi…Yêu quái đang tàn sát người dân vô tội. Nếu anh không đến kịp, thì chúng nó sẽ giết sạch họ.

- Có gì để lần sau, anh sẽ dẫn các em đi diệt trừ yêu quái nha.

Nghe hắn nói vậy, cả đám nhóc liền ú ế hét ho:

- Không chịu đâu. Dẫn em theo với. Em cũng muốn gặp yêu quái.

- Phải đó. Anh Siêu Nhơn dẫn bọn em theo với. Chúng ta đông, yêu quái nhất định sẽ sợ hãi.

- Dẫn bọn em theo với, đi mà anh ơiiiii.

Nhìn đám nhóc một một hai hai năn nỉ cho chúng theo, hắn thở dài một cái thể hiện sự bất lực.

Bỗng nhiên, Huy thấy ở xa xa sau lưng, có một bóng người cũng ăn mặc giống như hắn và cưỡi trên con chiến mã.

- It’s time.

Cơ hội đã đến, tức nhiên hắn sẽ không để nó bay vụt đi.

- Mấy em có thấy bạn của anh không? Nó sẽ chở các em đi theo sau. Bây giờ, anh cần phải tới đó trước để cứu người. Nếu đi nhiều người, tốc độ sẽ chậm.

- Các em nhường đường cho anh đi trước được chứ?

Mặc dù hắn đã nói vậy, nhưng đám nhóc vẫn không chịu rời đi. Mãi tới khi chúng nó thấy thằng Cường tới thì mới cười “hì hì” và đứng tách sang hai bên.

Thấy bọn nhóc đã nhường đường, Huy co giò lên đạp như bay. Nán thêm một giây ở đây, hắn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

- Định mệnh thằng chó Huy…Cứu taoooooooo!

Không quan tâm đến tiếng la oi ỏi như bị chọc tiết ở đằng sau, hắn đạp như chưa từng được đạp.

Đi được một đoạn khoảng 200m, hắn lập tức dừng xe. Sau khi cởi cái áo khoác và tháo cái cà vạt cất ở trong cặp, Huy mới thở phào một cái nhẹ nhõm.

- Bây giờ, mình mới giống học sinh bình thường nè.

Đúng như Huy nghĩ. Dù đã đi thẳng một mạch tới trường, nhưng không có một ai liếc nhìn hắn và cười như lúc ban đầu nữa.

Vừa tới cổng trường, hình ảnh người với người lần nữa ập vào mắt hắn.

Nhìn mấy bạn nam đang bận áo blazer, hắn cảm thấy họ trưởng thành hơn hẳn.

Còn mấy bạn nữ ư? Cho dù có body hai lưng và ba vòng thẳng suôn đuột đi chăng nữa, thì sau khi khoác lên mình tà áo dài trắng này, tất cả các bạn nữ đều vịt hóa thiên nga.

Ai vốn xinh xắn đáng yêu rồi thì sẽ trở thành một tiên nữ tinh khiết. Ai sở hữu điện nước đầy đủ rồi thì càng lúc càng dư dả hơn.

Sau khi đã mặc lại đồng phục tươm tất, Huy thu hồi ánh mắt sắc bén có cái nhìn xuyên thấu và chầm chậm dắt cái xe đạp vào bên trong.

Đang lảo đảo bước từng bước tới lớp, vai trái của hắn bị một bàn tay của ai đó đặt lên và vỗ nhẹ hai cái.

Lập tức, từ ở sau lưng, một mùi hương thơm ngát phả vào mũi của Huy. Ngửi được hương thơm này, hắn đơ mơ ngất ngây mấy giây.

Ngay khi hắn chuẩn bị xoay người sang trái để nhìn thì một giọng nói nhỏ nhẹ của con gái ngân lên:

- Huy khỏe chứ?

Bị chất giọng ngọt như đường mật phả vào tai, da gà xung quanh vùng gáy của Huy nhanh chóng nổi lên.

Vừa nghe được chất giọng như đường mật này, Huy đã biết đối phương là ai. Xoay người lại, hắn nhìn cô gái cao 1m52 đang đứng ở phía tay trái và đáp:

- À! Mình khỏe. Còn Phương…thì..

Không phải hắn không muốn nói dứt câu. Nhưng điều diễn ra ở trước mắt khiến cho hai hàm của hắn dường như bị keo 502 dán cứng lại và không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Thấy Huy há hốc mồm nhìn bản thân, hai gò má của Phương ửng hồng nhẹ. Nàng ngại ngùng đẩy đẩy vào lồng ngực hắn và nói một cách nhỏ nhẹ:

- Huy không sao chứ?

Bị cánh tay thướt tha vỗ nhẹ vào lồng ngực, trái tim của Huy đập thình thịch. Nhịp hít thở của hắn ngày càng nặng dần.

- MY EYE!

Hình như cảm thấy mắt của mình bị quáng gà, hắn đưa hai tay lên dụi dụi vài cái, rồi lại nhìn chằm chằm vào người con gái này.

Đến khi xác nhận hai mắt của mình vẫn hoạt động bình thường, Huy mới tỏ vẻ bối rối nói:

- À xin lỗi. Cậu là Phương?

Mọi hành vi và cử chỉ của Huy từ nãy cho đến giờ đều không thoát khỏi đôi mắt tiên cá long lanh của nàng. Cố gắng che dấu đi nụ cười thẹn thùng, Phương nghe hắn hỏi liền đáp:

- Ùm mình là Phương nè. Chẳng lẽ mới có vài tháng hè thôi, Huy đã quên Phương rồi ư?

Nghe giọng điệu u buồn của Phương, Huy cảm thấy có chút tội lỗi. Đưa một tay ra sau gãi đầu, hắn cười cười đáp:

- Có Phương quên Huy thì có. Chiếc phao cứu mạng của Huy trong những lúc đuối nước, mình làm sao có thể quên được.

- Huy cứ ngỡ Phương chọn vào trường chuyên cơ mà? Sao lại xuất hiện ở đây?

Vừa nói, hắn vừa âm thầm đánh giá lại một lần nữa cô bạn chung bàn năm lớp 9 này.

Nhìn cô nàng này oe thẹn cười khoe ra một chiếc răng khểnh, trái tim của hắn lại lần nữa đập loạn một nhịp.

- Nam Mô A Di Giê-Su…Tịnh tâm…phải tịnh tịnh tâm…

Đừng nhìn Phương ở hiện tại mà hãy quay trở lại ba tháng trước. Lúc đó, Phương có làn da hơi ngăm đen, để một mái tóc bù xù, khuôn mặt thì lấm tấm mụn, tính tình thì mạnh mẽ và ngang ngược không khác gì bọn con trai.

Nhiều lúc cả trường đều nghĩ Phương là Nam giới đầu thai vào thân thể của nữ giới.

Với tư cách là một người bạn cùng bàn, Phương là người được Huy tiếp xúc và quan sát nhiều nhất ở trong lớp.

Nếu không phải Phương vẫn thường xem phim Hàn có nhân vật chính là nữ và tưởng tượng các câu truyện ngôn tình chỉ có trong tiểu thuyết, thì hắn chắc cũng ngộ nhận về giới tính thật sự của cô nàng này.

Thế mà bây giờ, người đứng ở trước mặt hắn không còn dáng vẻ của ba tháng trước. Phương đã đánh mất chính mình. Không! Nói đúng hơn, cô nàng này đã trưởng thành.

Một mái tóc hai mái uốn xoăn nhẹ xõa dài ngang ngực, một gương mặt oval ửng hồng nhẹ, một làn da trắng bóc không tì vết, sống mũi thon gọn và cao vút, đôi môi hồng thì chúm chím. Thứ nhan sắc này..thứ nhan sắc này có thể đánh gục không biết bao nhiêu thằng nhóc tuổi mới lớn như hắn.

- OMG! Cậu đã đánh mất chính mình rồi Phương à. Chúng ta không thể trở thành đồng loại được nữa rồi.

Nhìn thấy Huy cứ đờ người ra và mấp máy nói gì đó, Phương bước tới sát người của hắn và dơ dơ nắm đấm lên đe dọa:

- Từ nãy đến giờ, Huy bị sao ý nhể? Thiếu trận đòn của Phương, cơ thể của Huy bị ngứa ngoáy lắm sao?

Phản ứng của Phương đột ngột thay đổi khiến cho hắn như đang mơ. Hai mắt thì trừng lớn.

Mãi đến khi một tiếng hừ vang lên và lồng ngực của hắn bị đấm một cái thật mạnh, Huy mới bừng tỉnh.

Nhìn lại Phương đang tức xì khói dơ dơ nắm đấm doe dọa, hắn xoa xoa ngực và cười haha nói:

- Đây rồi. Đây mới chính là Phương mà tui biết. Sao mới có vài tháng hè, cậu khác thế?

Vừa nói dứt câu, miệng của hắn bị một bàn tay bé nhỏ chặn lại. Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt như đường mật vang lên:

- Tui sẽ giết Huy nếu cậu dám hó hé tui ở quá khứ ra. Tin không?

Bị đe dọa, Huy giả bộ sợ hãi và đáp:

- Được rồi. Tui hứa.

- À mà sao mới có ba tháng mà Phương khác thế? Nếu cậu không nói và tự nhận mình là Phương, thì chắc có lẽ Huy cũng không thể nào nhận ra.

Bạn đang đọc Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.