Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mùi thuốc súng

Tiểu thuyết gốc · 1518 chữ

Ngay khi Nguyễn Trọng Tiến đấm vào mặt của Nhật, vô số tiếng bước chân hối hả đang dùng hết tốc độ chạy tới phòng của lớp 10a4

Vừa tới trước cửa phòng, giọng quát to vang lên khiến cho tất cả học sinh ở bên trong giật mình.

- Tất Cả Dừng Tay.

Cùng lúc này, trong căn phòng Hội Đồng Trường, có khoảng hơn chục giáo viên đang ngồi xung quanh một chiếc bàn dài hình chữ nhật.

Ánh mắt của họ thì nhìn chăm chú vào một chiếc Tivi siêu mỏng 50 inch.

Hình ảnh bên trên màn hình Tivi là viễn cảnh hỗn loạn của lớp 10a4.

Bầu không khí trong phòng hội đồng thì trái ngược hoàn toàn so với viễn cảnh đó. Nó yên lặng đến lạ thường.

Đột nhiên, một thanh âm “ồ ồ” vang lên đã phá tan bầu không khí trong không gian ngột ngạt này:

- Thằng nhóc 10a5 kia cũng khá đấy nhỉ?

Chủ nhân của thanh âm này là một người đàn ông có mái tóc trắng bạc, gương mặt hình chữ U, tầm khoảng hơn 50 tuổi.

Nghe thế, một mỹ phụ xinh đẹp đang để kiểu tóc ngắn ngang lưng khẽ nhún vai, như cười như không đáp:

- Hiệu Trưởng quá khen ạ! Em thấy thằng bé 10a4 kia cũng đâu có kém. Tuy rằng nó hơi nóng tính một xíu, nhưng cũng khá thông minh đấy chứ.

Nói tới đây, Nguyễn Thị Thanh Nhã liếc mắt nhìn cô gái trẻ đang ngồi im trong góc kia:

- Nếu bảo vệ không đến kịp, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đúng không hả Mai Anh?

Mặc dù Mai Anh chỉ im thin thít nhìn vào màn hình tivi, nhưng trong lòng của nàng giờ đây chả khác gì ngồi trên đống lửa cháy “hừng hực”.

Nghe giáo viên chủ nhiệm của lớp 10a5 nhắc tới mình, Mai Anh đành phải dối lòng, mỉm cười nói:

- Cô Nhã để cao học sinh của lớp em quá rồi ạ. Nóng nảy hư bột hư đường, không sớm thì muộn, nó cũng sẽ bị đuổi khỏi ngôi trường này.

Nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Trần Minh Hoàng (giáo viên chủ nhiệm của lớp 10a1) bỗng bật cười khanh khách, nói:

- Chưa gì mà mùi thuốc súng đã bay nồng nặc. Lứa học sinh này rất đáng xem à nha.

Ngay lúc này, tại phòng Quốc Phòng!

Một người đàn ông có thân hình lực lưỡng đang nhìn chằm chằm vào thằng nhóc đầu đinh.

Bị người đàn ông đang mặc quân phục xanh lè nhìn, Nguyễn Trọng Tiến chỉ dám nuốt nước bọt và cúi đầu nhìn xuống đất. Trong lòng nghĩ thầm:

- Không biết mình có thể chịu được mấy đấm của ổng?

Khoảng 5 giây sau, người đàn ông dùng tông giọng không một chút xíu cợt nhả nào nói:

- Chào anh! Mời anh ngồi.

Được sự cho phép của thầy, Tiến mới dám ngồi xuống ghế.

Thấy thằng nhóc này đã yên vị, người đàn ông mới ngồi xuống và nói tiếp:

- Xin tự giới thiệu, tôi tên là Lê Văn Quân, Trưởng khoa Giáo Dục Quốc Phòng của ngôi trường này.

- Tới lượt anh.

Không dám nhìn thẳng vào mắt của thầy Quân, Tiến chầm chậm đáp:

- Dạ em tên Nguyễn Trọng Tiến, hiện đang học lớp 10a4.

Gật đầu một cái, Quân lạnh lùng nói:

- Tôi cần anh tường thuật lại đầu đuôi tất cả mọi chuyện.

Nghe vậy, Tiến nắm chặt tay thành nắm đấm và từ từ kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra.

Sau khi nghe xong toàn bộ những gì mà thằng nhóc đầu đinh nói, sắc mặt của Quân không tỏ ra một chút xíu cảm xúc nào.

Nhìn tên nhóc vẫn còn cay cú, Quân thầm lắc đầu một cái và nói:

- Luật đã được đưa ra. Camera đã chiếu rõ, bằng chứng đã đủ. Vậy nên tôi cũng không cần phải nói nhiều.

- Anh bị trừ 200 điểm cá nhân vì vi phạm nội quy nhà trường. Có ý kiến gì không?

Nghe thế, Tiến liền lập tức ngẩng mặt lên và nói:

- Vì sao chỉ có mỗi mình em là bị phạt? Thằng Nhật là người đã khiêu khích em cơ mà?

Nghe thế, Quân biết nó không cam tâm. Anh bình tĩnh đáp lại:

- Đây chỉ là lời khai của anh. Anh có thể bịa đặt vào trong đó. Tôi chỉ tin nhân chứng và vật chứng.

- Vật chứng thì có camera đã quay lại tất cả mọi thứ, bao gồm cả đoạn đối thoại giữa đôi bên. Còn nhân chứng thì có các học sinh khác chứng kiến.

- Theo như những gì tôi tra được, thằng nhóc kia chỉ chửi lớp của anh một câu “lũ gà”. Và cũng từ trong lời khai của anh, nó cũng chỉ chửi tục một câu hơi xúc phạm.

- Tất nhiên tôi đã suy xét mọi khía cạnh bao gồm cả nét mặt và cử chỉ của đôi bên. Lúc đó, anh và thằng nhóc kia đều tỏ vẻ quen biết nhau, tay bắt mặt mừng.

- Điều này có nghĩa, câu chửi xúc phạm do anh bịa đặt ra cũng chỉ là một lời chào xã giao.

Tới đây, nhìn sắc mặt của thằng nhóc này tức tới mức lúc trắng lúc đỏ, Quân khẽ mỉm cười và nói tiếp:

- Anh còn gì để nói nữa không?

Tới nước này, Tiến chỉ đành thở một hơi hài và cam chịu hình phạt do nhà trường đưa ra.

Quay trở lại nhân vật chính của chúng ta!

Mặc dù có drama sát ngay bên cạnh, nhưng Huy không quan tâm cho lắm. Ngay khi cô Mai Anh bước ra khỏi lớp, hắn ngáp một cái và từ từ chìm vào trong giấc mộng đẹp cùng với nữ thần.

Mãi tới khi giọng quát to của bảo vệ vang lên, hắn mới giật mình tỉnh giấc.

Sau khi nghe ngóng một hồi, hắn cũng đã biết được kha khá drama này.

Nhớ lại hôm trước lớp tranh giành chỗ luyện tập với 10a5, Huy nhíu mày nghĩ thầm:

- Thù mới nợ cũ. (Mới là việc tranh giành chỗ luyện tập, cũ là việc cùng điểm xếp hạng trong bài thi đầu tiên)

- Thật không ngờ chỉ một chiêu khiêu khích nhỏ, lớp mình lại cho 10a5 một cơ hội trả thù đơn giản tới vậy.

- Có liên quan gì đến mình cơ chứ? Thôi kệ!

Từ trong suy nghĩ đi ra, hắn quyết định đi ra WC để rửa mặt cho tỉnh ngủ.

Ngay khi cái chân của hắn vừa nhích ra khỏi ghế, bỗng từ ngoài cửa ngân lên giọng nói nhỏ nhẹ như đường mật:

- Bạn gì ơi? Cho mình hỏi Huy có ở trong lớp không?

Vân đang cau có mặt mày vì chuyện lúc nãy thì chợt nghe thấy thanh âm này.

Tít tắc, hai mắt của nàng bỗng lóe sáng, vẻ mặt cau có nhanh chóng tan biến.

Sau khi tân trang lại nhan sắc của bản thân, không một chút do dự, Vân xoay người lại và nở một nụ cười thật tươi như đóa hoa hồng chớm nở.

Ngay lập tức, một cô gái xinh xắn cao 1m52 ập vào mắt của nàng.

Nhìn chiếc răng khểnh be bé xinh xinh đang nhòe ra trên đôi môi hồng kia, Vân như chết lặng trước vẻ đẹp trời ban ấy.

- Chẳng giống mấy cô người mẫu, em đẹp xinh cô gái Việt.

- Chẳng son phấn tô sắc màu, em giản dị theo cách riêng.

- Chỉ cao 1m52 nhưng sao đáng yêu dịu dàng, đôi môi thắm duyên nụ cười, cho tôi say tôi mơ từng đêm nhớ mong. (Cô gái 1m52)

Đây là ấn tượng đầu tiên mà Phương trao cho Vân.

Không đợi nàng tỉnh mộng, đám con trai trong lớp lập tức hú hét ầm ĩ:

- Á à.. Thằng Huy khùng khùng điên điên này có nhỏ bạn xinh thế. Làm mai cho tao đê?

Bị chúng nó chọc, Huy cười gượng, gãi gãi đầu nói:

- Chúng mày có giỏi thì tự tán đi.

Lời của hắn vừa dứt, Vân là người động thủ đầu tiên.

Dưới ánh mắt ngơ ngác như một con nai vàng của Phương, nàng bước tới, khụy gối và dùng lời đường mật nói:

- Gió thổi đến đây là để gắn kết.

- Gắn kết nỗi nhớ nhung của hai người xa lạ.

- Nắng đến đây kết thành sợi tơ.

- Kết lại thế gian lưu luyến của đôi ta.

- Người ở bên anh chính là duyên phận.

- Duyên phận đó đã được viết lên mặt đá Tam Sinh. (Giang Nam)

- Làm người yêu anh nhé babe!

Lời tỏ tình của Vân vừa được cất lên, cả bầu không khí trong lớp dường như muốn nổ tung.

Trái ngược với họ.

Thơ thẩn ở đâu không thấy, chỉ thấy cả người của Phương run rẩy, cơ mặt thì giật giật vài cái, còn da gà thì nổi lộm cộm.

Bạn đang đọc Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.