Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm tư riêng

Tiểu thuyết gốc · 1537 chữ

Từ trong lớp bước ra, chứng kiến biểu cảm bối rối của Thảo Phương, Huy biết cô nàng đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nang.

Không biết vì lý do gì, trong lòng hắn thầm cảm thấy vui mừng khi nghĩ tới cảnh hai cô nàng bách hợp này hẹn hò với nhau.

Như cười như không, hắn đưa tay lên miệng ho “hù hụ” nói:

- Vân là một cô gái..

Vừa nói tới đây, Huy bỗng khựng lại một nhịp khi cảm thấy con tim bé nhỏ của mình đau đớn lạ thường. Dường như, nó đã bị một ánh mắt sắc lẹm vô hình đâm xuyên qua.

Nếu hắn tiếp tục dùng lời chân thật, thì bản thân oe rằng khó mà toàn vẹn rời khỏi nơi đây.

Vì muốn bảo toàn mạng sống, Huy đành phải lập tức chuyển văn ngữ:

- Hụ hụ!

- Vân là một chàng trai tốt. Cậu cũng đừng làm cho con người ta thất vọng.

Sau đó, hắn dịch chuyển tới vị trí của Phương và vỗ vào bờ vai bé nhỏ ấy, u sầu nói:

- Phương à, số của cậu thật may mắn. Mới vào lớp 10 chưa bao lâu, vậy mà cậu đã tìm thấy nửa kia của cuộc đời. Haizz! Chả bù cho tui…Á đau..

Hắn chưa kịp nói dứt câu thì bỗng cảm thấy cái hông của mình đau điếng.

Trợn mắt liếc Huy một cái, Thảo Phương thu tay lại và nhìn Vân.

Thấy ánh mắt long lanh trên khuôn mặt tuyệt sắc không kém cạnh mình đang mong đợi câu trả lời, đôi môi mỏng chúm chím của Thảo Phương tựa như đóa hoa hồng chớm nở khẽ cong lên, nói:

- Xin lỗi cậu! Hiện tại, mình chỉ muốn tập trung cho việc học.

Không quan tâm đến cái nhìn của mọi người xung quanh, lời vừa dứt, Phương liền xoay người lại, nắm lấy tai của Huy và kéo đi.

- Á đau! Buông tai Huy ra, tui tự đi được.

- Hừ! Cho chừa cái tội nhiều chuyện, đẩy thuyền nè.

Tuy rằng lời tỏ tình của bản thân đã bị từ chối, nhưng trong mắt của Vân vẫn không suy giảm một chút xíu sự yêu thích nào giành cô tiên nữ 1m52 kia.

Nhìn theo tà áo dài trắng bay phất phới ấy, gương mặt của Vân hiện lên nét u mê không lối thoát.

Và rồi khi thấy thằng Huy cười nói vui đùa với nàng, hai tròng mắt trắng xát của Vân bỗng xuất hiện từng viền tơ máu đỏ, còn trong lòng thì chua chát nghĩ:

- Không được! Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

- Mình tuyệt đối không thể để thằng Huy suốt ngày thân mật cười cười nói nói với thiên thần bé nhỏ ấy.

- Làm cách nào.. làm cách nào đây ta?

- À có rồi.

Với trí thông minh của bản thân, chưa đầy hai nhịp hô hấp, nàng đã nghĩ ra một cách.

Không một chút do dự, Vân đứng lên và chạy tới.

Tuy nhiên bởi vì quá lật đật không để ý hoàn cảnh của bản thân, nàng đã dẫm phải tà áo dài của mình và ngã úp mặt xuống nền.

- Aaaaa…Vânnnn, cậu không sao chứ?

Ngẩng khuôn mặt dính đầy bụi bẩn lên, Vân liền dõi theo hai bóng lưng ấy đang ngày một khuất xa dần.

Nàng muốn lập tức đứng dậy đuổi theo. Tuy nhiên khi nghe giọng nói dịu dàng ở cạnh, nàng thở dài một cái và gượng cười mang nét buồn rười rượi, đáp:

- Cảm ơn Hà! Tui không sao.

Sau khi cùng Phương đi vào căn tin, Huy cứ cảm thấy trong lòng bất an kiểu gì.

Mặc dù hắn không hề hay biết viễn cảnh xảy ra sau khi mình rời đi, nhưng bản thân cũng thầm đoán được nguyên nhân do đâu.

Không cần suy nghĩ nhiều, hắn gõ nhẹ vào vầng trán mịn màn của Phương một cái.

- Á! Đauuuu.

Lập tức, nàng đưa bàn tay lên xoa xoa lấy cái trán của mình và mếu máo nói:

- Sao Huy đánh Phương?

Nhìn cô nàng này diễn, hắn đưa tay lên gõ tiếp một cái vào đầu và nói:

- Ai kêu cậu đem phiền phức tới cho tui?

Nghe thế, Phương phùng mang trợn má, đấm một cái “phụp” vào ngực của hắn và dứ dứ nắm đấm, đáp lại:

- Thế ai mượn cậu đẩy thuyền cho tui?

Nhìn Phương phùng mang trợn má nói, Huy xoa lấy cái ngực của mình và cười hehe nói:

- Thôi bỏ qua chuyện này đê. Hôm nay, ngọn gió nào đưa cậu đến lớp của mình thế?

Cùng lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn và nước uống tới.

Nhận lấy đồ ăn, Phương cầm lấy muỗng dích một phần bánh gato. Sau đó, nàng chìa muổng bánh này lên trước miệng của hắn.

- Huy ăn đi.

Đứng trước muổng bánh thơm nức mũi này, cái bụng trống rỗng của Huy đánh trống “đùng đùng”.

Dê treo miệng cọp, không ăn thì người ta lại bảo là loại ngu dốt.

Không thể kháng cự trước mùi hương quyến rũ này, hắn không một chút ngại ngần há cái mồm ra hết cỡ và ngậm cái muỗng này vào trong.

(Hồi cấp 2, cả hai vẫn thường tranh giành đồ ăn và cũng thường đút cho nhau. Nên đối với hai đứa, chuyện này hết sức bình thường).

Thấy hắn muốn nhai luôn cái muỗng, Phương cười “hí hí” quan tâm nói:

- Phương biết dạo này Huy thường đi học muộn nên nhịn luôn việc ăn sáng.

- Đây là một việc gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ.

- Đặc biệt, Huy đang trong giai đoạn dậy thì. Nếu thường xuyên bỏ bữa sáng, cơ thế của cậu sẽ không thể phát triển một cách đầy đủ giống như các bạn đồng trang lứa.

Cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Phương, Huy thoáng sững sờ ngơ ngác nhìn nàng ta.

Nuốt miếng bánh ngọt ngào này xuống bụng, hắn lộ vẻ bất ngờ, hỏi:

- Huy cảm ơn Phương nhé! Nhưng sao cậu biết tui thường xuyên bỏ bữa sáng?

Vừa nói dứt câu, hắn lập tức gõ một cái thật mạnh vào đầu của mình và chửi thầm:

- Mày ngu thật Huy à. Phương mà không biết mày bỏ bữa sáng thì còn ai biết nữa?

Thấy hắn hành động như vậy, Phương cắn một miếng bánh và mỉm cười đáp lại:

- Huy có gì mà Phương không biết?

- Hihi! Nói chế, tui hay ra ngoài hành lang đứng nên thường xuyên thấy cậu đi học muộn. Với lại dựa theo những gì mà tui biết, cậu chắc chắn bỏ bữa sáng nếu như đi trễ.

Nghe Phương nói thế, gương mặt của Huy bỗng bừng đỏ. Hắn đưa tay lên đầu và gãi gãi, nói:

- Hehe! Chỉ có cậu là hiểu tui.

Lại chìa một muỗng bánh trước miệng của Huy, Phương làm ra bộ mặt nghiêm trọng, nói:

- Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, tui nghĩ cậu không thế dậy thì thành công.

- Mà không dậy thì thành công, cậu cũng chả thế nào trổ mã và cao lên được.

- Chẳng lẽ cậu không muốn tỏ tình với nữ thần?

Nghe Phương nói như vậy, Huy bỗng cảm thấy miếng bánh trong miệng đắng chát.

Khó khăn lắm mới nuốt miếng bánh này xuống cổ họng, hắn thở dài, nhìn xa xăm về sân trường, đáp:

- Có những chuyện, bọn con gái các cậu không hiểu được đâu.

Nghe hắn nói thế, hai mắt của Phương nheo lại, miệng khinh khỉnh nói:

- Nghèo chế gì? Ăn sáng thì không có tiền nạp game, mà nạp game thì không có tiến ăn sáng.

Thanh âm của nàng vừa dứt, Huy giật mình và lập tức quay lại nhìn chằm chằm vào gương mặt oval không tì vết ấy.

Thấy thế, môi hồng chúm chím của Phương khẽ cong lên:

- Vì khả năng dậy thì của Huy, nên kể từ bây giờ, cứ hở tới giờ ra chơi, cậu phải theo tui xuống căn tin.

- Yên tâm, tui khao cậu ăn bánh ngọt.

Lời vừa dứt, Huy liền sáp tới nắm lấy hai tay của nàng ta, cảm động nói:

- Cảm ơn Phương! Cậu đúng là người đồng chí tuyệt vời nhất mà tui từng biết.

- Nhưng nhà của cậu cũng không khá giả gì, khao tui như vậy liệu có ổn với túi tiền của cậu?

Lắc lắc cái đầu khi nghe hắn nói, Phương mỉm cười đáp lại:

- À không vấn đề gì. Phương ăn không hết một phần bánh. Có cậu ăn cùng thì bản thân tui cũng đỡ phải mang tội.

- Thật tốt quá! Khoan đã..

Huy giật mình. Dường như cảm thấy gì đó sai sai, hắn nhanh chóng lục lọi lại lời nói vừa rồi của Phương.

Và rồi hai con mắt của hắn híp xuống một nửa nhìn chằm chằm vào gương mặt ngây thơ vô số tội ấy.

- Thì ra, nàng ta có hảo tâm tốt như vậy là vì muốn mình giải quyết phần thức ăn thừa.

Bạn đang đọc Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.