Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 62: Vô Nhạn giáo huấn (2)

Tiểu thuyết gốc · 1100 chữ

Tô Hạo biết không thể, chỉ có thể nhịn trong lòng, cố gắng ngồi dậy nhìn hai người. Cổ Hà, Mạn Chi trên cao, Mạn Chi mang ra đàn tấu khúc.

Xung quanh đồ vật tinh thần nàng khống chế, bay lên cao hướng Vô Nhạn công kích. Vô Nhạn thấy vậy: "Không ngờ tới, ngươi vậy mà là âm luật người."

"Nếu như phong chủ lúc đó còn sống, thật sự ngươi là một kỳ tài, rất ít người có thể điều khiển được âm luật thành thạo, cũng như tinh thần khống chế."

Nhưng mà, ngươi kỳ tài cũng không thể còn có phong chủ, Vô Nhạn hướng lên cao công kích, Cổ Hà thấy vậy hắn rút ra một cây thương. Nhảy xuống dùng thương dây roi quấn chặt lấy thương.

Vô Nhạn cười cười: "Cổ Hà ngươi cũng đừng phản kháng, hôm qua ta giáo huấn ngươi chưa đủ sao? bây giờ còn phản kháng." Cổ Hà nhếch miệng, nữ nhân của ta yêu.

Ta có thể đánh nàng ư? Điều này không có khả năng, nhưng mà xung quanh là ba vị sư đệ, sư muội. Đã từng giúp hắn cầu đạo lữ, nên giúp cũng không sao, nàng chắc chắn.

Sẽ biết minh bạch cho hắn, Mạn Chi đánh đàn. Vô số binh khí xung quanh hướng nàng công kích.

Vô Nhạn thả xuống dây roi. Cổ Hà ngơ ngác, hắn biết tính cách của nàng không dễ dàng chịu khuất phục. Lắc đầu, trước tiên mặc kêu, thu lại dây roi.

Hắn cầm thương thu lại, cầm lấy dây roi để cho dây roi khỏi quấn vào thương. Cổ Hà lại thu dây roi vào trong nhẫn trữ vật, đồ của nàng hắn thu.

Cổ Hà thu hồi cán dài thương đến đỡ lấy Tô Hạo dậy, Mạn Chi nàng trên cao, ngồi trên thanh gỗ cũng thu hồi đàn.

Nhảy xuống, mặc trên mình hồng y cũng không thể tả nổi, vẻ đẹp của nàng đẹp đẽ vô cùng, có thể nhìn thấy áo váy của nàng sau lưng tung bay làm người ta mê mẩn.

Nàng đáp xuống, đỡ Vân Phàm gục ngã trước cửa: "Vân Phàm ca ca ngươi không cần giả trang, thánh nữ tha cho chúng ta."

Nàng không thể nói là chúng ta thắng thánh nữ. Lỡ như thánh nữ căm thù thì sao?

Vân Phàm đứng dậy, nhìn Mạn Chi: "Vậy chúng ta quay về." Hắn quay người mở cửa cùng Mạn Chi vê học viên:"Không đúng bây phải quay về động phủ."

Hắn hướng động phủ bay tới, không quan tâm ba người trong phòng. Trong phòng Cổ Hà đỡ Tô Hạo dậy, Tô Hạo đa tạ rồi nhanh chân chạy ra khỏi.

Đối phương tâm tình thay đổi, đổi ý thì làm sao bây giờ?

Vô Nhạn thấy ba người rời đi, đứng đó thở dài rồi ánh mắt sắc bén nhìn Cổ Hà: "Ngươi vậy mà giúp ba người?"

Cổ Hà thở dài, Vô Nhạn hừ nhẹ một đạo lôi nguyên tố đánh bay Cổ Hà.

Cổ Hà thân thể khó khăn đứng dậy hắn ngước đầu lên trần nhà cao, khóc rống.

Cứ như vậy thời gian trôi qua mấy ngày.

Còn hai mươi ngày nữa là tỉ thí võ đài, ngoại môn khu vực nơi ở đệ tử.

Dưới núi một căn nhà, Lăng Thần hắn mở cửa, hôm nay là ngày nghỉ ngơi, hắn hướng sư tôn: "Sư tôn người luyện chế đan dược."

"Ngươi ra khỏi Tiên Đạo Tông!"

Lăng Thần gật đầu, hướng ngoài xa chạy, bởi vì rời khỏi tông môn, ngoại môn đệ tử không bị kiểm soát, nên ra vào vẫn rất dễ dàng.

Không hề bị ảnh hưởng phải xin ra ngoài, nên Lăng Thần hắn phi kiếm mà đi ra khỏi Tiên Đạo Tông, hướng một thành trì đi đến, không biết qua bao lâu, thành trì cửa lúc này.

Lăng Thần hắn bước vào trong, cũng không bị hộ vệ cản đường, hắn là Tiên Đạo Tông đệ tử ai giám cản đường? Lá gan bằng trời mới giám!

Vừa bước thành xung quanh đông người, nguy nga tráng lệ làm Lăng Thần thất thần, đây liệu có phải là thành trì không?

Lại đi về phía trước, đang đi thì sư tôn hắn kêu lên: "Lăng Nhi, hướng đông từ hướng ngươi nhìn, phía sạp quầy có đồ tốt."

Lăng Thần nghe vậy mắt tỏa sáng, cuối cùng cũng không có khả năng hắn không có dơ duyên.

Hắc hắc, hắn chân nhanh chóng tiến đến, trước mắt là một lão nhân, lão nhân ngồi trên một chiếc ghế nhỏ.

Trong thành, Lăng Thần trước mắt là một lão nhân ngồi trên thảm bán hàng.

"Sư tôn ngươi nói đồ tốt là ở nơi nào?" Sư tôn hắn truyền âm: "Bên cạnh thanh vũ khí, một cục đất giống như đồ tự đúc."

Lăng Thần nhìn lại, bên cạnh thanh kiếm màu xanh là một bình đất, không có nhiều trang trí đẹp mắt: "Chỉ làm cho người ta nghi hoặc là?"

Thứ đồ này có đồ tốt? Lăng Thần đưa tay ra chỉ về hướng thanh kiếm: "Lão bản, cái này bao nhiêu?"

Lão nhân ngước nhìn hắn: "Thanh kiếm này, ta bán một lượng bạc nhỏ."

Lăng Thần nghe vậy, đắt như vậy, lại hướng vỏ bằng đất bình giống đan dược: "Cái này là bao nhiêu?" hắn ngồi xuống chỉ tay về hướng bằng đắt bình đan dược không hề có gì.

Đây giống như một cái bình rỗng. Nhưng giống bình đan dược hỏng hơn, bởi vì nó hình dạng đặc thù giống nhau.

Đầu bình đan dược bị đắp lại? không có nhìn thấy. Lăng Thần hiếu kỳ? Chắc chắn bên trong có bảo vật: "Sư tôn, bên trong có bảo vật."

Sư tôn hắn gật đầu ân, Lăng Thần vừa hỏi giá, bên cạnh hắn một vị cô nương đeo khăn che mặt tiến tới: "Lão bảo, đồ vật này bao nhiêu?"

Lão nhân cười đáp: "Mỹ nữ thấy ngươi xinh đẹp, ta bán ngươi một lượng bạc nhỏ." Lăng Thần thấy vậy, ngươi bán khác cái gì?

Nữ nhân đeo nón che mặt gật đầu, đưa ra một lượng bạc nhỏ.

Cầm lấy bình đan dược, bước đi. Lăng Thần ngơ ngác, sư tôn hắn truyền âm: "Cơ duyên của ngươi ta cảm thấy bằng không?"

Lăng Thần gật đầu, hắn việc này đã quen nên không có gì là lạ, nhìn bóng lưng nữ tử rời đi, không có cảm giác bực tức.

Bạn đang đọc Huyền Tiên: Vừa Xuyên Qua, Ta Thế Nhưng Không Có Hệ Thống? sáng tác bởi Khuynhnhiem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khuynhnhiem
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.