Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TA KHÔNG SAO!

Tiểu thuyết gốc · 1369 chữ

Tiếng nàng thúc ngựa phi nhanh về phía trước, giữa con đường mòn xung quanh đều là cây cối, đã ra khỏi thành một quãng khá xa mới bắt kịp được Vệ úy. Vệ úy nghe được tiếng vó ngựa phía sau gần kề mình, quay lại xem và gương mặt hắn ta trở nên ngạc nhiên xen lẫn lo lắng.

“Công chúa? Sao người lại đuổi theo thần? Nguy hiểm lắm, người mau quay ngựa trở về nhờ cha ta cho viện binh đến…”

“Bọn chúng đằng trước”. Nàng dường như không quan tâm đến lời nói của hắn mà ra ám chỉ cho Vệ úy nhìn về phía trước.

Cả hai dừng ngựa, nấp vào một bụi cây gần đó rồi nhìn về phía ngôi nhà hoang tàn có vẻ đã bị bỏ phế từ lâu, bọn chúng khá đông, hình như bọn chúng được tên tẩu thoát báo cáo đã bị lộ tung tích nên đang cố gắng thu xếp đồ đạc để tẩu thoát. Ngay lúc này, Vệ úy phải ra giữ chân bọn chúng lại, hắn nắm tay công chúa nhưng mắt vẫn nhìn về phía trước và nói: “Người ở đây, đợi viện binh tới, dù chuyện gì xảy ra cũng không được phép ra tay.”

Công chúa nhìn cổ tay của mình đang bị Vệ úy nắm chặt. Nàng không trả lời. Sự im lặng làm Vệ úy phải nhìn sang, thấy tay mình đang nắm tay nàng nên vội vàng buông ra. Hắn tiếp tục nói: “Công chúa, người nhớ lời ta nói đó”. Vừa dứt lời hắn đứng dậy chạy nhanh về phía ngôi nhà hoang.

Nhìn theo bóng lưng Vệ úy, nàng thấy hắn đánh hạ từng tên một, nhưng lòng vẫn thấp thỏm, nàng thấy trong số bọn chúng dắt theo vài cô gái bị trói tay đi ra và chúng đánh các cô gái bắt họ nhanh chóng leo lên cỗ xe ngựa. Vệ úy không tiếp cận được vì hắn phải giải quyết cho xong mấy tên chắn đường, Bảo Lộc không nhịn được nữa, nàng đứng dậy dự định xông ra, bỗng nàng bị ai nắm vai lại, nàng hạ người phòng thủ bằng cách dùng dao xoay người kề vào cổ tên đã nắm lấy vai nàng, nhanh chóng nàng phát hiện ra đó là Thiền sư. Nàng ngạc nhiên thầm thì nói: “Thiền sư? Sao người lại ở đây?”

Thiền sư bình tĩnh nói: “Thì ra công chúa cũng biết võ sao?”

Lúc nhỏ, Gia Long đại đế sát phạt khắp nơi, thống nhất nước Nam. Vì sự hiếu chiến đó, ông đã cho người dạy cho tất cả các con của ông võ thuật, thậm chí cả công chúa cũng phải biết một chút để tự phòng thân. Nàng nhẹ nhàng bỏ dao xuống rồi hồi đáp: “Chỉ một chút phòng thân thôi.”

“Thế thì tốt, vậy thì ta cùng ra ngoài đó giúp Vệ úy một tay.”

Hắn quay sang nhìn nàng với ánh mắt tin tưởng rồi ra hiệu cho nàng biết phải làm gì tiếp theo. Họ nhảy vào, bắt đầu cuộc chiến với ác bá. Công chúa tiếp cận cỗ xe ngựa rồi dẫn các cô gái chạy thoát, hầu hết các cô gái đều bị thương nên họ không chạy được bao xa thì bị một kẻ chạy theo bắt lại, do không cẩn thận nên một cô gái đã bị tóm, nàng chạy theo và tách hắn ra khỏi cô ấy, đẩy cô gái về phía trước mà hét lớn: “Chạy về phía kinh thành, sẽ có người cứu các cô! Đi mau.”

Thấy công chúa bị kẻ ác bá khống chế, Vệ úy hắn cuống cuồng chạy đến, lúc đấy tên đó liền xoay nàng quay vào mũi kiếm của Vệ úy, Vệ úy kịp thời thu kiếm lại, nàng nhanh trí dùng chân mình đạp mạnh vào chân của hắn và tìm cách thoát thân nên vô tình để nhát kiếm của kẻ ác bá phạm phải vào cánh tay, Vệ úy xoay người đưa kiếm xoẹt qua cánh tay hắn. Vội vàng chạy lại ôm lấy nàng.

“Công chúa… Người có sao không?”

Nàng ôm cánh tay của mình nhăn nhó: “Ta không sao”

“Ta sẽ giết hắn”

Tay hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, mắt trừng trừng sát khí. Thiền sư vừa thủ vừa công nhìn sang thấy tình hình bất ổn, hắn liền nói: “Vệ úy, ngươi nghe ta, đừng giết bọn chúng, hãy để triều đình xử tội chúng.”

Hắn thấy Vệ úy đang mất bình tĩnh liền tiếp tục tìm cách khuyên ngăn: “Ngươi mau đưa công chúa chạy trước đi, để ta giữ chân bọn chúng đến khi quân triều đình đến.”

Vệ úy giận dữ hạ từng đường kiếm: “Ta không giết, nhưng ta sẽ chặt hết cánh tay của bọn chúng”

Bọn chúng thấy sự điên tiết của Vệ úy cùng với việc nghe từ Thiền sư báo quân cứu viện của triều đình sẽ đến, liền ra hiệu rút lui và đồng loạt bỏ chạy, ngay lúc đó quân triều đình đã kéo đến vây bắt cả bọn. Cai cơ dẫn đầu cưỡi ngựa đến, ông nhảy xuống ngựa lo lắng hỏi chuyện: “Sao Thiền sư lại ở đây? Cánh tay của công chúa?”

“Ta không sao”. Sắc mặt nàng kém hẳn vừa đáp còn tay thì vừa ôm lấy vết thương đang rỉ máu.

“Con không nên để công chúa như thế này. Mau đưa công chúa về ngay”. Cai cơ ra lệnh cho Vệ úy.

Vừa lúc ấy, những tên lính chạy lại bẩm báo tình hình xung quanh với ông.

“Thưa Cai cơ, bên trong nhà vẫn còn ba cô gái trọng thương bất tỉnh.”

Một tên lính khác bẩm báo: “Thưa Cai cơ, đã kiểm tra hết khu vực xung quanh, chỉ thấy một con ngựa phía bên bụi cây đó.”

Cai cơ gật đầu ra lệnh cho quân lính: “Ta biết rồi. Các ngươi mang các cô gái lên trên cỗ xe ngựa của bọn chúng chở về kinh thành chữa trị. Các ngươi giải bọn chúng về thành.”

“Sao lại có một con ngựa…uh…?”. Vệ úy vừa lên tiếng thắc mắc thì bỗng tay hắn bất giác ôm vai mình.

Cai cơ liền nhìn hắn chau mày: “Con làm sao vậy?”

“Không sao, là vết thương cũ của con thôi.”

Thấy hắn ra vẻ cố chịu đựng, ông đi thẳng lại vạch áo ra xem, thấy tấm lưng hắn đã tươm máu từ vết thương cũ ra. Do diện y phục màu đen nên hầu hết không ai thấy được tình trạng của hắn đã nặng như vậy. Cai cơ chững lại vài giây, thở dài nói tiếp:

“Ta đoán hai con ngựa được các cô gái khi nãy cưỡi vào thành cầu cứu là của một trong ba người. Ta nhờ Thiền sư dùng con ngựa đằng kia đưa công chúa về cung an toàn, Vệ úy con ngồi trên cỗ xe ngựa của các cô gái tránh động vết thương cũ. Lính! Quay về kinh thành.”

Họ trở về kinh thành, Thiền sư dắt ngựa và công chúa đang ngồi bên trên, vết thương đã được hắn băng bó khá cẩn thận, nhưng do mất máu khá nhiều nên có vẻ nàng khá mệt rồi dần dần kiệt sức, nàng ngã xuống ngựa, hắn mau chóng đỡ lấy nàng.

Tình hình rất là tình hình, không được rồi, cỗ xe ngựa không còn chỗ, hắn vừa nghĩ vừa nhìn phía sau thấy Vệ úy cũng nhắm nghiền mắt ngồi trước thềm cỗ xe ngựa do một tên lính dẫn, thế là hắn bắt buộc phải leo lên ngồi phía trước lưng ngựa rồi quàng cánh tay công chúa không bị thương nắm chặt trước hông của mình.

Vào trong thành, dân chúng tò mò ra xem, họ thấy lũ ác bá bị bắt vỗ tay hò reo, ném rau ném cải thối vào bọn chúng. Họ đã sống trong lo âu bởi sự mất tích kỳ lạ của các cô gái trong thành, hôm nay hẳn là ngày lập công lớn của Cai cơ huyện phủ.

Bạn đang đọc Bảo Đoạn Minh Tâm sáng tác bởi Flowa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Flowa
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.