Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HÃY NHỚ KỸ LỜI TA NÓI

Tiểu thuyết gốc · 1523 chữ

Mình cảm thấy mệt quá, cánh tay của mình như mất hết lực. Mình lại mơ sao? Sao cánh tay còn lại cảm thấy giống như ai đang ôm trọn lấy vậy, sao đông người quá vậy? Đầu mình tựa vào chỗ này thật thoải mái, là mùi hương đó. Là hoa sen sao? Mùi rất giống hoa sen mà mình được ngửi ở hồ trong cung. Dễ chịu quá.

Hắn đỡ nàng xuống ngựa, nàng nửa mê nửa tỉnh. Các phi tần đứng đón nàng trước cung. Tam nhũ mẫu chạy lại đón lấy nàng mà ôm vào lòng.

“Công chúa, người có sao không?”

“Hoàng hậu, chiêu dung, Nhị công chúa, vết thương ở cánh tay của tam công chúa là do ta sơ xuất để bọn ác bá cơ hội, ta đã băng bó để ngăn mất máu quá nhiều, hiện công chúa đang kiệt sức nên nhờ các vị đưa công chúa về cung nghỉ ngơi sớm.”

“Thiền sư người đã vất vả rồi! Đa tạ người.”

Hoàng hậu nhẹ nhàng đáp lời hắn. Sau khi, báo lại hết tình trạng và xong nhiệm vụ của mình, hắn ung dung dắt ngựa quay đi.

--

Tối hôm đó, nàng choàng tỉnh giấc thấy Tam nhũ mẫu nằm cạnh giường. Cánh tay bị thương đau nhức không nhấc lên được, miệng nàng khô khát nên thều thào gọi Nhũ Mẫu.

“Tam nhũ mẫu, con khát quá!”

“Tam công chúa, con tỉnh rồi hả? Được được”

Bà giật mình nhưng vội nghe thấy yêu cầu của nàng, liền đi rót ly nước bón cho nàng uống.

“Sao người về cung rồi?”

“Chiêu nghi cũng khỏe rồi nên cho phép ta về cung thăm các con.”

Từ hôm nàng gây ra sự cố với Chiêu nghi, Chiêu dung thấp thỏm lo lắng nên cử Tam nhũ mẫu qua chăm sóc cho bà ta, bởi dù sao Tam nhũ mẫu cũng từng nuôi nấng Nhị và Tam công chúa từ nhỏ. Dạo gần đây, mức độ gây lỗi của nàng ở cấp độ lây lan sang người thân cận, nên có vẻ đợt này máu hồng đổ xuống, cũng làm cả cung không ai là không trắng mặt. Thấy độ lo lắng bất an hiện rõ trên mặt người mẫu thân thứ hai của mình mà nhất thời xoa dịu bằng ánh mắt trìu mến. Nàng nói: “Con không sao, người đừng lo lắng nữa. Người về phòng nghĩ ngơi đi, ở đây như thế con ngủ không được.”

Bà thở dài ra vẻ đồng ý: “Tới nước này con còn nghĩ cho ai nữa. Con ngủ trước đi, rồi ta về phòng.”

Nàng mỉm cười rồi ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ ngay.

--

Là hồ sen ở trong cung, Thiền sư người làm gì ở đó vậy? Ta đã dâng Phật hoa sen người dặn dò rồi mà. Người lên đây đi. Bảo Lộc, chúng ta là bằng hữu tốt của nhau. Lỗi của ta đã để cho nàng bị thương hai lần rồi, ta sẽ hái một đóa sen dâng Phật để hối lỗi của mình. Nhưng đó đâu phải do người cố ý. Tại sao phải tự hối lỗi. Tại vì ta đã lo lắng cho nàng, ta quan tâm nàng và ta đã động lòng với nàng. Ta muốn mình phải tự sám hối với Phật vì ta đã hành xử sai giáo lý khuôn khổ. Nếu ta không làm vậy, ta sẽ bị hồ sen này nuốt chửng. Bỗng nhiên Thiền sư lún sâu vào hồ, dần chìm sâu rồi biến mất. Không được, người đưa tay cho ta, đừng mà….

“Đừng mà, đưa tay đây…đưa cho ta, đừng mà…”

Bảo Lộc thều thào mắt thì nhắm nghiền thì ra nàng đang nằm mơ. Nhị công chúa bưng chén thuốc đi vào thấy nàng cứ nói mớ liền đánh thức nàng dậy.

“Nhị tỷ!”

Bảo Lộc mở mắt ra thấy Nhị công chúa liền thở phào nhẹ nhõm kèm theo giọt lệ trên mi. Nhị công chúa liền đỡ nàng ngồi dậy bón thuốc cho nàng.

“Muội mơ thấy ác mộng sao? Tối qua vì muội sốt cao quá nên Tam nhũ mẫu đã ở bên cả đêm, sáng người còn sắc xong bát thuốc này rồi mới đi ngủ.”

Bảo Lộc vội nói khi vừa nuốt hết thuốc trong khoang miệng: “Thiền sư có làm sao không Nhị tỷ?”

“Ta thấy muội dạo này luôn miệng hỏi Thiền sư thôi, muội nên biết muội nên quan tâm ai mới phải.”

Nàng ngạc nhiên: “Muội có vậy sao?”

“Thiền sư không sao, sáng nay người còn ra thành thuyết giảng cho dân chúng.”

Nhị công chúa nhìn nàng chăm chăm, có vẻ nàng ta đợi Bảo Lộc hỏi nàng điều gì đó, nhưng có vẻ nàng không đợi được nữa nên tiếp tục dặn dò Tam công chúa: “Ngoài Tam nhũ mẫu, còn Mẫu thân và các người yêu thương muội lo lắng cho muội mà muội không hề hỏi han gì hết. Nếu có hỏi thì đáng ra muội nên hỏi Vệ úy chứ?”

“Muội biết rồi.”

Sáng nay, Hoàng thượng có ghé qua thăm nàng nhưng thấy nàng vẫn còn sâu giấc nên ông ta không cho đánh thức dậy, sau đó ông cùng Chiêu dung di giá qua cung Chiêu nghi thăm hỏi. Thậm chí người bên cung Hoàng hậu cũng qua hỏi thăm nàng ra sao. Việc Nhị công chúa trở nên tức giận khi nàng hỏi câu vô tâm như thế là chuyện có thể hiểu.

“Muội đó, dạo gần đây gây chuyện liên tục, sắp tới ở trong cung một thời gian đi, đừng ra ngoài nữa, thậm chí là tìm gặp Thiền sư”

Nhị công chúa liên tục trách móc nhưng cũng vì thương tiểu muội của mình, nàng lo lắng vì nàng đang thấy một điều không thiện ý trong ánh mắt của tiểu muội, nàng sợ muội ấy lầm đường lạc lối, không muốn tiểu muội của mình sai lại càng sai.

--

Tại chùa thuyết giảng, Thiền sư ngồi thuyết giảng bỗng có một cánh tay của một người dân đưa lên. Người nhận thấy nên dừng lại, mời người đó đứng dậy bày tỏ.

“Thưa thiền sư, tiểu dân muốn hỏi người một vài câu hỏi.”

Hắn chậm rãi đồng ý: “Người cứ hỏi, ta sẽ đáp rõ ràng.”

“Thưa người, xưa nay nam nữ thụ thụ bất thân, còn người xuất gia càng phải khuôn phép sạch sẽ hơn, đúng không ạ?”

Hắn ôn tồn giảng giải: “Nam nữ thụ thụ bất thân xuất phát từ Nho học. Ý nói lễ giáo gia phong về phép tắc giao thiệp của nam và nữ làm sao cho không lệch lạc thuần phong mỹ tục. Còn trong đạo Phật, người xuất gia là người vứt bỏ thế tục hồng trần mà theo con đường độ hóa chúng sinh, vì vậy họ không nên phân biệt nam nữ để phát tâm chia sẽ chánh niệm. Câu hỏi kế tiếp của người là gì?”

Người dân đó bỗng bật cười, nhìn xung quanh rồi dõng dạc múa tay chân mà nói: “Giải thích hay thật. Vậy tiểu dân xin hỏi Thiền sư và Tam công chúa ôm nhau trên một con ngựa là đang chia sẽ chánh niệm sao?”

Hắn chậm lại một nhịp, thì ra chuyện hắn lo lắng hôm đó cũng xảy ra. Hắn hít thở sâu rồi nhẹ nhàng phân giải: “Trên đời này, có những chuyện mắt thấy tai nghe chưa chắc đã đúng, ta vừa nói lúc nãy, người xuất gia sẽ không phân biệt nam nữ, tâm ta có Phật, gặp nạn phải cứu, hoàn cảnh hôm đó ta buộc phải cho công chúa ôm mình vì bản thân công chúa đang bị thương nghiêm trọng.”

Tên kia vỗ tay tỏ ý dè bỉu trên gương mặt. Hắn tỏ rõ hắn không hề tiếp nhận những lời giải thích của Thiền sư vào tai mình, mà nổi giận định tội.

“Thiền sư, người nói rất hay. Tại sao người không chọn cách khác để cứu công chúa? Nếu người muốn hoàng tục làm phò mã thì nói ra đi, chúng tôi đến đây để học giáo lý của Phật chứ không phải để học cách cưới con Vua. Tiểu dân thực sự không dám nghe tiếp thuyết giảng.”

Hắn quay lưng bỏ về. Tất cả những người ở đó cũng trở nên hoang mang, có người cũng đứng dậy bỏ về. Hắn im lặng nhìn dân chúng bên dưới sân chùa, họ đang chỉ trỏ mình, bực tức vì mình và thậm chí là thất vọng vì mình. Lần này, hắn đã thấy hắn sai thật rồi.

Hắn chợt nhớ lại câu nói của sư phụ, nó cứ vang lên trong đầu rằng: “Trên đời này việc gì xảy ra cũng đều có lý do hết, con không thể cưỡng cầu. Vì vậy, tốt nhất đừng bao giờ để sự hiểu lầm xảy ra, chúng ta có sứ mệnh là phải trong sạch và lan truyền lý tưởng của Phật pháp. Hãy nhớ kỹ lời ta nói.”

Bạn đang đọc Bảo Đoạn Minh Tâm sáng tác bởi Flowa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Flowa
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.