Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒ THẠCH ÂN

Tiểu thuyết gốc · 1449 chữ

Bách Thành đứng nhìn mặt hồ phẳng lặng, hắn đang lo lắng. Lo lắng vì Thạch Ân hồ là hồ của chúng tu tiên hay ghé qua, linh khí của nước hồ ngàn năm này rất tốt cho người tu tiên, nên họ thường dùng uống để duy trì linh lực và thậm chí rửa sạch vết thương do chiến đấu hoặc do độ kiếp để lại, giúp chúng mau lành vết thương hơn. Nhưng vợ của hắn là yêu tinh, không tu pháp tiên môn liệu linh khí của hồ sẽ làm tổn thương vợ và cả con của hắn thì làm sao đây. Còn quả đào thứ hai thì có tác dụng gì?

Dừng suy nghĩ lại, vì trong ngực hắn lúc này hai viên nguyên đan cứ lóe sáng, sức mạnh của nó cứ trực trào nóng như lửa đốt, nếu tiếp tục để lâu trong người như vậy sẽ bị phân tán linh lực mất. Bách Thành biết bây giờ hắn nên đánh cược một ván, vì dẫu sao cũng chỉ là cách duy nhất để cứu được vợ con hắn lúc này. Hắn đưa tay đặt nguyên thần vợ nằm gần bờ hồ, rồi lấy trong ngực ra mắt phải của Nhược Bà đặt xuống mặt nước hồ. Ngay lập tức, mọc lên thành cây đào một nhánh, nó hút nước hồ khá nhiều làm mặt hồ đánh sóng từng đợt, rồi kết hoa sau đó là hai quả đào nhỏ xuất hiện, một quả phát ánh sáng trắng xanh, hắn nhận ra đó là linh khí, còn quả kia thì như một quả đào bình thường.

Vậy ra, quả đào linh khí là để thức tỉnh vợ con hắn và còn quả kia chắc chắn có chứa hỗn yêu khí, hắn phân vân hồi lâu, trong đầu hắn nảy ra một cách giải quyết khá hay, cứ dùng trái có linh khí trước, nếu vẫn không tỉnh hắn có thể dùng linh lực đẩy nguồn linh khí ra khỏi người vợ hắn rồi sau đó thì dùng quả còn lại. Tay Bách Thành liền hái quả đào chín mọng trên cây. Hắn từ từ ngồi xuống bên vợ, dùng phép đưa quả đào vào miệng. Tròng mắt của yêu tinh cử động, rồi mở mắt ra nhìn hắn.

“Bách Thành” – Cô ta gọi tên hắn trong yếu ớt làm cho người đàn ông xúc động vội đỡ vợ lên rồi ôm chầm bật khóc.

Bỗng có tiếng đằng vân gần kề, hắn vội vàng dùng phép ẩn thân cây đào rồi đưa vợ ẩn trốn.

--

“Điện hạ, người nghe lão rùa này khuyên một lần được không, về học đạo pháp, đừng ham chơi nữa”

Một chàng trai cao lớn thực ra hắn ta vừa mới lớn thì đúng hơn, y phục hắn chỉ toàn màu trắng điểm ánh vàng, còn ngũ quan thì sáng bừng như tạc tượng, vừa bước đi vừa nhún nhảy. Đi theo sau là một lão rùa già chắc cũng ngàn tuổi hơn, y phục lão ta lệch lạc, còn mắt thì thâm quầng, tướng đi thì cố gắng như chạy theo sau chàng trai kia, thở dốc mà nói.

“Kim Quy ơi là Kim Quy, ông sống lâu như vậy để làm gì? Những chỗ đẹp như thế này không dẫn tiểu điện hạ ta tham quan, tối ngày chỉ học đạo rồi học đạo. Đời ta còn dài mà, từ từ rồi học.” – Hắn vừa nói tay vừa dang rộng ra rồi nhắm mắt hít thở thật sâu, lão rùa không cẩn thận mà đập mặt vào cánh tay rắn chắc của hắn, ôm mũi nhăn nhó

“Không được không được, Người phải chăm học đạo, đến lúc độ kiếp thăng tiên mà an toàn giữ mạng, có gì bất trắc với điện hạ đây, thay vì chép phạt thiên quy mà có thể cái mạng già của ta cũng không gánh nổi.” – vừa nói vừa đưa những ngón tay nhức mỏi run run do chép phạt quá nhiều lên trước mặt hắn, tỏ vẻ đáng thương nhưng có vẻ hắn ta không hề quan tâm một chút, vươn đôi vai rộng lớn của mình rồi đặt tảng lưng xuống nền đá to bên mặt hồ mà thư thái.

“Ta không nói chuyện với ngươi nữa, chỗ này khá vừa ý của ta.”

“Điện hạ”

“Lão nói nữa ta sẽ biến lão thành rùa rồi vứt xuống hồ Thạch Ân ngay bây giờ”

Kim Quy bỗng sựng lại, cảm thấy lực bất tòng tâm, cũng đúng dạo gần đây vì lão ta hay phạm lỗi do quên báo cáo mà đúng ra là giấu diếm báo cáo tình hình tu đạo của điện hạ, nên bị tiên Hậu phạt chép thiên quy cả vạn lần, chắc hắn xót quá rồi chăm luyện đạo học thuật để tăng tu vi rồi lấy công cứu nguy, lão cũng không thể ép hắn mãi được, vì việc tu học phải quyết tâm thì mới tinh tấn, linh lực mới thu nạp dồi dào. Thế là, lão ta ngẫm nghĩ rồi nằm xuống cạnh hắn nhắm nghiền mắt lại ngủ say sưa.

- Một lúc sau -

“Kim Quy, Kim Quy…” – Hắn lay lão liên hồi

“Ngài để ta ngủ thêm một chút, ta đã chép phạt rất lâu đó!” – Lão hất tay hắn ra rồi quay lưng mặc kệ

“Ta thấy cây đào có một trái đào chín”

“ Trời ơi, điện hạ thèm đào thì về thiên đình ăn, trên thiên đình có rất nhiều mà!” – Lão vẫn nhắm nghiền mắt ngủ.

“Không phải, ý ta là cây đào đang mọc trên mặt hồ kìa!”

Lão ta vừa nghe một điều bất khả thi, bật hẳn dậy. Họ đang đứng trước cây đào chỉ đúng một quả đang chín. Hắn nhìn với ánh mắt tò mò, còn lão ta vừa ngáp vừa lấy tay đưa ngang quả đào, cả hai đều thấy không có động tĩnh gì hết, nên chắc chắn là quả đào bình thường như ở trên thiên đình.

“Tại sao nó lại mọc trên nước được nhỉ? Ai dám làm phép trên hồ chúng tiên, đúng là to gan thật.”

“Lão rùa, Ta nghe nói hồ Thạch Ân chứa rất nhiều linh khí”

“Đúng rồi, Điện hạ à, ngài nên đọc sách nhiều vào.”

“Đọc sách nhưng phải thực hành, quả đào này chắc chắn hấp thụ linh khí rất nhiều.” – Hắn vừa nói tay vừa hái quả đào cắn không ngần ngại.

“Điện hạ, không được.” – Lão ta dùng phép lấy quả đào trong tay của hắn lại nhưng hắn nhanh chóng né kịp thời

“Cái gì mà không được, chẳng lẽ tăng thêm một chút linh lực Lão cũng dành với ta à?” – Hắn hí hửng cắn thêm một phát nữa.

“Điện hạ, tuy Lão chậm chạp nhưng không đến mức hồ đồ, người xem một quả đào được mọc trên mặt hồ, không có phép tiên nào có thể làm được điều này cả.”

Họ tranh cãi nhau rồi Lão già cứ rượt đuổi hắn để giành lấy lại quả đào, mà không hay Bách Thành đứng bên phía bụi cây đằng xa. Hắn thấy họ đã hái đi quả đào chứa hỗn yêu khí đi, Bách Thành nhận ra đằng kia là ai nên không tiện ra mặt, chỉ đành xem mọi chuyện diễn ra như thế nào. Bỗng dưng cây đào rụng lá, cành cây trở nên héo khô lụi tàn thành tro bụi. Hồ nước chuyển động giống như từng đợt sóng lúc mọc thành cây. Cả ba người nhìn nó không chớp mắt, rồi Lão rùa nhìn sang Điện hạ của Lão đang ôm ngực còn sắc mặt thì dần chuyển sang trắng bệch. Hắn như trúng độc. Rồi ngất xỉu ngay ở đó.

Lão rùa hoảng hốt ôm hắn ta biến mất. Bách Thành thì không ngạc nhiên như những gì hắn thấy trước mắt, cũng đoán được rằng người có cốt tiên mà nhiễm yêu khí là đã hao tổn khá nhiều linh lực rồi, ở đây còn là hỗn yêu khí đã được luyện hóa, đưa vào người như thế thì có lẽ không sớm thì muộn cũng sẽ tiêu tán nguyên thần trong nay mai. Hắn nhanh chóng lại mặt hồ rồi ngồi xuống, tay hứng lên một ít nước rồi đưa vào miệng uống. Cơ thể của hắn liền giống như một chiếc bình rạn nứt mà lành lặn lại. Song đó, viên nguyên đan còn lại bỗng phát sáng trước ngực làm hắn đau nhói phải dùng tay nắm lấy để áp chế nó lại.

Bạn đang đọc Bảo Đoạn Minh Tâm sáng tác bởi Flowa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Flowa
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.