Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ĐẠI GIÁC CỔ TỰ

Tiểu thuyết gốc · 1375 chữ

Tiếng một đứa bé mới sinh, nằm trước cửa chùa. Một vị hòa thượng ra cổng ngó xem xung quanh, trời bắt đầu đổ mưa. Ông ta ôm đứa trẻ lên thấy trước ngực nó có hình một bông hoa sen, ông thầm nghĩ chắc hẳn là duyên trời rồi.

- Năm Gia Long thứ 20 -

“Hoàng thượng giá lâm”

Tiếng lính hô to trước cửa chùa Đại Giác, nơi này đang yên tĩnh bỗng tiếng những bước chân nhộn nhịp của các chú tiểu và các hòa thượng trong chùa rộn ràng cả lên, họ xếp thành hàng ở cổng nghênh đón vua Gia Long ghé hành lễ thăm chùa. Phía sau nhà vua là một vị tiểu công chúa và Chiêu dung Lâm Thức (chiêu dung cũng có thể hiểu như vị phi tần của vua thời đó).

Trong chùa hành lễ viếng Phật xong, Nhà vua, Chiêu dung và trụ trì cùng các vị hòa thượng sang nhà khách dùng trà. Lúc đó, vị tiểu công chúa chạy sang vườn hoa, ở đó có một cây bồ đề thật lớn làm nàng ta hiếu kỳ, vô tình bắt gặp một chú tiểu đang quét sân rất chăm chú. Bèn bắt chuyện:

“Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng, ngươi tên là gì vậy?”

Vị tiểu hòa thượng dừng quét sân, xoay người nhìn về vị tiểu công chúa, nhíu mày kiểu phân vân, rồi đáp:

“Vị tiểu cô nương này, người muốn biết tên ta để làm gì?”

“Thì…vì ta muốn kết bằng hữu với ngươi, ở trong cung ta không có nhiều bằng hữu.”

Mặc dù nàng có chút ấp úng nhưng khi nghĩ ra được lí do thì mắt của tiểu công chúa sáng bừng lên, nhìn về phía tiểu hòa thượng thích thú, lúc này cũng không thắc mắc nhiều nữa chú tiểu liền nở nụ cười ôn nhu.

“Thưa công chúa, ta là Thiệt Thành, pháp danh sư phụ đặt đầy đủ cho ta là Liễu Đạt Thiệt Thành. Lúc nhỏ ta được nhặt trước cửa chùa, lớn lên chỉ ở chùa. Chưa từng kết bằng hữu với ai.”

“Sao ngươi biết ta là công chúa?”

“Chẳng phải sáng nay, chùa chỉ đón đức vua đến viếng thăm thôi sao, tiểu tăng chỉ đón bừa, nếu không đúng xin thứ lỗi.”

“Xem ra tiểu hòa thượng ngươi rất thông minh, đúng rồi, ta là tam công chúa đương triều, hôm nay ta đến đây cùng Phụ hoàng và Mẫu thân.”

Vị tiểu công chúa bỗng khoái chí bước qua bước lại nhìn tiểu hòa thượng, lần đầu tiên nàng vui đến như vậy. Nhưng thấy vị chú tiểu kia thì dửng dưng, có vẻ không được vui vẻ lắm, thực ra thì do chú tiểu cũng đã chuẩn bị tâm lý hết rồi. Nàng công chúa nhà ta tò mò hỏi:

“Ngươi không muốn biết tên ta à?”

“Ta đã biết tên công chúa rồi, nếu muốn công chúa có thể giới thiệu lại cũng được.”

“Sao cái gì ngươi cũng biết về ta hết vậy? Ta thì lại không biết gì về ngươi.”

“Thưa tam công chúa, Thiệt Thành vừa mới giới thiệu tất cả của mình cho công chúa khi nãy.”

Bỗng dừng lại vài nhịp, nàng nhận ra điều gì đó, rồi nhìn chú tiểu. Tiếng cười của công chúa giòn tan làm cho tiểu hòa thượng cũng cười theo. Tiếng cười của họ vang đến khuôn trang của Nhà vua ngồi dùng trà, hiếu kỳ chuyện gì đã làm tiểu công chúa vui vẻ đến vậy, nên ông và Chiêu dung di giá qua xem chuyện. Họ vừa đến thì thấy công chúa rạng rỡ chạy lại, ôm chầm Chiêu dung rồi bộc bạch.

“Mẫu thân, Phụ Hoàng, người xem con có bằng hữu rồi, là một vị tiểu hòa thượng rất thông minh tên là Thiệt Thành.”

“Vậy sao, chắc hẳn con vui lắm.” – Chiêu dung xoa đầu nàng

“Thế thì tam công chúa của ta có muốn ở đây vài hôm để học pháp của nhà Phật không?” – Nhà vua gợi ý

“Dạ thưa phụ hoàng, con đồng ý ạ.” – Nàng vui vẻ gật đầu không chút do dự

“Vậy trẫm chuẩn tấu cho con ở lại chùa tu học chăm chỉ nhé!”

“Đa tạ Phụ hoàng cho phép.”

Thực ra, Nhà vua đợt này thân chinh xuống phía nam muốn xử lý một số việc triều chính, phải nghị sự với các quan lại tại vùng này trong những ngày tới, vừa hay thấy công chúa đã lâu không vui vẻ đến vậy, bèn cho ở lại trong chùa để vừa học đạo Phật tu tâm vừa được tươi vui thêm ít ngày.

- Ngày hôm sau –

Tại khuôn trang chùa, tiểu hòa thượng cùng tiểu công chúa bày biện giấy mực trên bàn, nhìn sơ có thể đoán được họ đang học luyện thư pháp.

“Thiệt Thành, ngươi đang viết chữ gì thế?” – Nàng nhìn vào giấy vừa được đặt một nét bút của chú tiểu

“Là tên của công chúa!”

“Ngươi viết tặng ta à?” – Nàng vấn ngay

“Đúng vậy!”

“Vậy để ta cũng viết tặng ngươi, ta viết chữ cũng đẹp lắm đó!”

Vừa nói xong, Nàng nhanh tay lấy một tờ giấy trắng đặt trên bàn đối diện tiểu hòa thượng, sau đó dùng hai thanh gỗ căn thẳng ra ở hai đầu giấy, rồi chắp bút mực nắn nót vẽ.

“Thật ra, trước đây ta chưa từng tặng chữ cho ai…”

“Công chúa, người nên tập trung vào chữ, đừng nói chuyện!” – Hắn cắt ngang

Thái độ nghiêm túc của tiểu hòa thượng bỗng áp chế được nàng nghe theo y lệnh. Thay vì tức giận thì có vẻ nàng khá hoan hỷ thực hiện theo.

Sau khi viết xong, tiểu công chúa hí hửng giơ cao tấm giấy của mình, rồi đưa cho tiểu hòa thượng. Vị chú tiểu có vẻ không nhận ra tên mình nên hắn nghi vấn.

“Là tên ai thế? Không giống tên ta cho lắm.”

“Là tên của ta đó, Nguyễn Phúc Ngọc Anh.”

Sau đó, hắn nhìn lại tờ giấy của mình, nhặt lên đưa cho nàng xem.

“Đây không phải là tên của công chúa sao?”

“Đúng vậy, đây cũng là tên của ta.”

Vẻ mặt hoang mang của chú tiểu khó coi một chút, làm cho nàng cười khoái chí, đáo để nhại lại câu nói của tiểu hòa thượng hôm qua.

“Ta biết tên công chúa rồi, nếu muốn công chúa ta đây sẽ giải thích” – Nàng không đợi câu trả lời nên tiếp tục trêu ghẹo hắn – “Tên ta viết là phụ hoàng đặt khi ta vừa mới sinh ra, còn tên của ngươi viết là phong hiệu tam công chúa khi ta tròn một tuổi.”

“Tiểu tăng đã hiểu, xin người thứ lỗi.” – Hắn chấp tay

“Không sao đâu, chúng ta là bằng hữu, không cần phép tắc như trong cung đâu.” – Nàng đặt tay lên tay chú tiểu

“Đa tạ công chúa.”

Tiểu hòa thượng ngượng ngùng rút tay lại, vừa hay hắn nghe tiếng chuông chùa báo giờ như cứu rỗi hắn khỏi sự lúng túng này. Hắn ta mau chóng dọn dẹp chỗ giấy, rồi đi thẳng về phía nhà chánh, nàng không hiểu gì cứ đứng im nhìn theo hành động vội vã của hắn, thấy thế hắn quay đầu lại nói.

“Đến giờ tụng kinh xin mời công chúa theo ta.”

Dường như hiểu mọi chuyện, nàng chạy theo thắc mắc:

“Nhưng chúng ta mới tụng kinh khi sáng.”

“Ở đây, sẽ thực hành tụng niệm bốn lần trong ngày, mỗi lần một canh giờ.”

“Thật sao? Chân của ta sẽ…”

“Xin công chúa không nói lời lười biếng tránh hành tụng không viên mãn!”

Hai đứa trẻ cứ thế bước vào nhà Chánh, ngay ngắn ngồi tọa thiền. Hắn nhắm nghiền mắt nghiêm túc bao nhiêu, thì nàng ta cứ cử động khó chịu không ngừng. Sư phụ liền nhìn thấy mà đánh giọng nhắc nhở tiểu công chúa. Hắn thấy vậy dịu dàng nhìn sang, ánh mắt như động viên nàng, họ đã thực sự trở thành bằng hữu.

Bạn đang đọc Bảo Đoạn Minh Tâm sáng tác bởi Flowa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Flowa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.