Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI CUNG

Tiểu thuyết gốc · 1397 chữ

Dưới tán cây bồ đề to, hai đứa trẻ cùng nhau quét lá còn miệng chúng khúc khích vui đùa. Tiếng chim hót lảnh lót ở khuôn viên chùa cũng không át được tiếng cười đấy, có vẻ tiểu công chúa đã quên mất mình là thân phận cao quý còn tiểu hòa thượng cũng quên mất cần giữ sự thanh tịnh ở chùa. Thế nên từ xa, Sư phụ trụ trì bước chậm rãi về hướng cây bồ đề, ông gằng giọng ra hiệu để gây sự chú ý của hai đứa trẻ.

“Thiệt Thành, con đã quét sân xong chưa?”

Bỗng nghe tiếng sư phụ, chú tiểu dừng cười ngay lập tức, quay sang hành lễ với người.

“Thưa sư phụ, chúng con quét xong rồi ạ!”

“Con đã bắt công chúa làm giúp phần việc của mình à?” – Ông ngụ ý nhắc nhở

Lúc này, tiểu công chúa liền nhanh nhảu phân trần cho tiểu hòa thượng không phải bị trách phạt.

“Thưa trụ trì, là con muốn giúp gì đó cho chùa, xin người đừng trách phạt tiểu hòa thượng.”

“Được rồi, ta không trách Thiệt Thành, các con theo ta, ta có cái này cho các con xem.”

Trụ trì hiền từ, rồi ông quay lưng từ tốn bước đi về phía nhà chánh. Ông dẫn hai đứa bé đi qua khu nhà chánh để đến bên một cái hồ, ở đó có sen và có vài chú vịt bơi trong hồ, gần đó có một hòa thượng đang cho gà ăn thóc, Trụ trì đến bên cạnh một bộ bàn ghế trúc, ngồi xuống rồi gọi hai đứa trẻ qua ngồi chung với mình. Tay ông xoay xâu chuỗi trên tay rồi ôn tồn.

“Hai hôm nay, công chúa ở chùa đã học được gì rồi?” – Ông nhìn sang nàng

“Thưa trụ trì, con đã được vị bằng hữu đây dạy cho rất nhiều thứ về quy tắc ở chùa và giáo lý của nhà Phật nữa ạ!”

“Vậy thì tốt, hôm nay, để ta kể cho hai con nghe một câu chuyện về gà và vịt, hai con có thấy bọn chúng kia không?”

Tay ông chỉ định về phía các con vật trước mắt.

“Thưa, có ạ!” – Hai đứa trẻ đồng thanh hồi đáp

“Ngày xửa ngày xưa…”

Có một con vịt kết bằng hữu với một con gà. Một hôm, gà mời vịt qua nhà chơi, lấy thóc mời gà ăn, vịt không ngại ngùng vừa ăn vừa vui đùa cùng gà, họ trở nên thân thiết hơn. Cứ tưởng là chúng sẽ thân với nhau mãi mãi, đến một ngày vịt mời gà qua nhà chơi, nhà của vịt là cái ao này, lúc này gà loay hoay mãi vì bản thân gà không biết bơi, nên đành bỏ về nhà.

Vì con vịt có thể vừa sống trên bờ vừa bơi lội dưới ao được, nhưng con gà thì không. Đó là giới hạn của con gà.

Tới đây, ông im lặng. Tưởng như câu chuyện đã kết thúc, hai đứa trẻ ngẩn ngơ nhìn nhau rồi nhìn ông thầy chùa già vẫn từ tốn tay xoay những viên chuỗi.

“Vậy gà không muốn chơi cùng với vịt nữa sao Sư phụ?” – Chú tiểu thắc mắc

“Sao lại không chơi cùng nữa, vịt vẫn lên bờ chơi với gà được mà.” – Nàng suy luận

“Là câu chuyện của gà và vịt. Ta nghĩ nếu chúng hiểu được hoàn cảnh của nhau, sẽ là những người bằng hữu tốt. Thì đó được xem là duyên tốt.”

Câu giải thích của ông lại làm hai đứa trẻ ngẩn ngơ, nửa phần hiểu nửa phần không hiểu cho nên sắc mặt cau mày suy nghĩ của tiểu công chúa làm ông ta phải bật cười. Thấy ông cười nhất thời nàng ta tỏ rõ tính hiếu kỳ hơn mà hỏi.

“Vậy duyên là gì vậy thưa trụ trì?”

“Duyên giống như băng, đem ấp trong lòng, thấy lạnh lẽo mới biết hóa ra là vô duyên.” – Trụ trì liền trầm tĩnh như ngâm thơ

“Thưa sư phụ, con chưa rõ!” – Chú tiểu nói

“Con cũng vậy!” – Nàng đồng tình với hắn

Lúc này, ông quay sang nhìn những chú gà đang được vị hòa thượng lùa vào trong chuồng, rồi sau đó nhìn lên bầu trời bắt đầu chuyển màu sẫm lại.

“Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý. Không có duyên dù có cố cũng không thể cưỡng cầu! Trời định, gà và vịt gặp nhau chỉ có thể là bằng hữu. Nếu một ngày vì quý bạn, mà vịt bắt gà phải xuống ao chơi thì đồng nghĩa là giết chết gà, thì duyên tốt không còn tốt nữa. Vì số mệnh tồn tại của gà và vịt khác nhau nên chỉ có thể đứng giữa tảng băng, không được ôm băng vào lòng, chỉ cố làm mình lạnh cóng mà chết thôi.”

“Thì ra là vậy, thưa sư phụ con hiểu rồi ạ!” – Chú tiểu gật gù

“Con cũng vậy!” – Nàng cũng gật gù theo

“Hôm nay, tới đây thôi, các con nghỉ ngơi sớm đi.”

Trụ trì đứng dậy mỉm cười, tay cầm xâu chuỗi nặn từng hạt châu, rồi đi chậm rãi về phía nhà chánh. Hai đứa trẻ cũng nhìn nhau mỉm cười rồi đứng lên theo sau sư thầy. Bóng hoàng hôn dần chìm vào màu đen của màn đêm, tiếng chim hót đã thay bằng những tiếng ve kêu trong những rặn tre sau chùa.

--

Chú tiểu ngồi dưới cây bồ đề nhìn lên trời cao, hôm nay không có trăng chỉ có những ánh sao lấp lánh, có lẽ bài học của sư thầy đã giúp cho hắn hiểu ra được mục đích sống của mình là gì. Hắn nhìn xuống ngực mình, rồi đưa tay lên áp vào ngực, hít thở sâu.

Lúc này, tiểu công chúa cũng đang hít thở sâu trên giường ngủ. Bên ngoài có một toán binh lính kéo vào và đánh thức tiểu công chúa dậy. Trụ trì thấy sự tình bất an, nên ông đứng ra giữ công chúa lại rồi tiếp lời quan binh.

“Đêm hôm, xin hỏi vị quan này muốn đưa công chúa đi đâu?”

“Ta nhận lệnh của hoàng thượng, đến đón công chúa hồi cung gấp!” – Tên quan đứng đầu đáp rắn rỏi

“Vì hoàng thượng cũng trao quyền chăm sóc công chúa cho ta, mạn phép hỏi vị quan là tại sao lại gấp đến thế?” – Ông từ tốn hỏi

“Người xuất gia các người biết lệnh vua cho ta xuống đưa công chúa về cung là được rồi, không cần biết lý do là gì.” – Tên quan lớn giọng

“Nếu là lệnh thì ta cũng là lệnh, ta sẽ ưu tiên sự an toàn của công chúa, làm phiền vị quan quay trở lại vào sáng mai.” – Trụ trì khẳng định chắc nịt

Toán quân rục rịch kiếm vì nghe lời Trụ trì chống lệnh vua, nhưng tên quan không muốn rắc rối nên đã đưa tay ngăn lại và nhẹ giọng xuống. Hắn khai báo thực hư vấn đề cho ông nghe.

“Thôi được rồi, Anh Duệ hoàng thái tử mắc bệnh lạ, nên hoàng thượng và chiêu dung Lâm Thức đã hồi cung trước, lệnh cho ta qua đây đón công chúa hồi cung sau.”

Vừa nghe đến Anh Duệ hoàng thái tử, tiểu công chúa hoảng hốt mà nhanh chóng chạy về phía tên lính hỏi chuyện.

“Cảnh ca ca của ta mắc bệnh lạ, nó có nghiêm trọng không?”

“Thưa tam công chúa, thần không rõ bệnh tình của thái tử, xin người theo thần nhanh chóng hồi cung.” – Hắn ta hành lễ rồi hướng tay về phía cổng chùa

“Được ta theo ngươi về!” – Nàng không do dự bước đi

Bước đến cổng, tiểu công chúa chợt đứng lại, quay lưng chắp tay lạy từ biệt chùa Đại Giác, rồi vội vã bước lên xe ngựa hồi cung. Nàng vội vã đến mức tiểu hòa thượng không có cơ hội chào tạm biệt, hắn đứng từ xa mà nhìn về cánh cửa chùa tĩnh lặng, tiếng xe ngựa cũng không còn. Hẳn duyên bằng hữu của hắn với nàng cũng không còn.

Bạn đang đọc Bảo Đoạn Minh Tâm sáng tác bởi Flowa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Flowa
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.