Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà gái tới chơi

Tiểu thuyết gốc · 1557 chữ

Dương Diệc phát hiện, không gian ở Tinh Không đại lục rất kì lạ. Nó được cấu thành từ nhiều lớp không gian hợp lại với nhau.

Với cảnh giới bây giờ của cậu, có thể thấy một vài quy tắc của thiên đạo vận chuyển.

Cậu phát hiện mình đã bay đi rất cao, cao đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà vẫn không thoát cái gọi là "lưới trời" này.

"Chẳng lẽ thế giới này không có cái gọi là vũ trụ, mà muốn thoát khỏi đây, phải tìm được tọa độ không gian của các thế giới khác?"

Dương Diệc muốn quan sát xem mặt trời sẽ mọc lên như thế nào ở thế giới này.

Thời gian không biết qua bao lâu, Dương Diệc liền thấy từ hướng đồng có một vầng sáng hiện ra, chính là mặt trời.

"Quy tắc?"

Dương Diệc kinh hãi, cậu phát hiện mặt trời ở thế giới này giống như một cái quy tắc hình thành, cho dù cậu có cố đuổi như thế nào, nó liền sẽ vẫn cách xa tầm tay của cậu.

"Trảm Đạo đều không thoát khỏi thế giới này, hệ thống đúng là biết lừa người."

Dương Diệc cảm thấy mình hôm nay như thế là đủ, liền đột nhiên hư không biết mất.

Trở về lại căn phòng của mình, Dương Diệc ngáp một cái, nên đi ngủ.

"Ý, mình đều trảm đạo còn ngủ cái rắm, hôm nay Mục Dao Nhi lại đến chơi, phải thật tỉnh táo."

Dương Diệc chỉ là muốn lấy cớ để tự an ủi bản thân, đây là cậu lần đầu cậu trải qua chuyện này nha.

"Thiếu gia, lão gia cho gọi."

Hả

Tới nhanh như vậy.

Mặt trời cũng vừa mới lên thôi mà, gấp gáp như thế.

Dương Diệc ăn mặc chỉnh chu, tuy nói không thích kết hôn lắm, nhưng mà không thể làm người nhà mất mặt được.

Lỡ như sau này cậu đổi ý, muốn làm rạng rỡ tổ tông, đoạn lịch sử ăn mặc lôi thôi này bị kể lại, mặt mũi còn ở đâu chứ.

"Diệc nhi, mau tới."

Lam Thư Kỳ thấy con trai mình bước vào, liền kéo lại chỗ của mình ngồi xuống.

"Cha, mẹ, gọi con đến sớm như vậy là có chuyện gì?"

Dương Minh uống một ngụm trà nóng rồi nói.

"Trưa nay Mục thúc của con cùng Dao Nhi sẽ đến chơi, gọi con đến còn để mà chuẩn bị."

"Con đã chuẩn bị kĩ càng, hai người không thấy con rất đẹp trai hay sao?".

Lam Thư Kỳ vỗ vào đầu con trai mình, nói:

"Hừ, lớn cứng cáp rồi chứ gì?".

Dương Minh nói tiếp:

"Ngoài chuyện đó, còn về chuyện tu hành của con. Bác Khang của con khi biết con đã là mười cảnh luyện khí, đều rất vui mừng, tương lai tài nguyên cho con là không kém.

Nhưng như thế cũng không được tự phụ, đây chỉ là khởi đầu mà thôi."

Dương Diệc không ngờ cha mình vì tranh thủ tài nguyên cho cậu mà bán đứng cậu như thế.

Cậu có lẽ lúc đó thấy bác mình cười cũng nở hoa đi, từ một tên lông bông bỗng nhiên bay thẳng tới mười cảnh, ai nghe mà không bất ngờ chứ.

Gia chủ Dương Khang, là bác hai của Dương Diệc. Có hai người con trai, một người hậu thiên, một người Khí Hải.

"Hai bọn ta đều là tu kiếm đạo, đối với luyện khí sư cũng không rõ gì mấy.

Nhưng đều có điểm chung là, tới tiên thiên, muốn mạnh lên phải có cảm ngộ được thuộc tính linh khí tiên thiên, nếu không đường đi sau này sẽ sớm bế tắc.

Con lúc này trong lòng cảm thấy như thế nào?"

Đối diện với câu hỏi của Dương Minh, cậu cũng không biết nên nói làm sao.

Chẳng lẽ lại con ngã bài, kì thật con đã là Trảm Đạo.

Dương Diệc bây giờ mới biết rõ, thì ra tới tiên thiên không phải ai đều có thể cảm ngộ được thuộc tính linh khí cho riêng mình.

Mà những người không ngộ được thuộc tính linh khí, công pháp võ học có thể như nồi lẩu thập cẩm, có thể tu tới cảnh giới cao hơn, nhưng giới vực chắc chắn sẽ rất yếu.

Nhưng người này phần lớn chiến đấu đều không dùng tới giới vực, đơn giản thuộc tính linh khí không có, quy tắc cũng sẽ yếu đi.

Mà những người nắm giữ thuộc tính linh khí như Dương Diệc thì giống như có "siêu năng lực", chỉ cần chủ tu thuộc tính đó, liền có thể diễn sinh ra ngàn vạn tuyệt học.

Lam Thư Kỳ thấy con mình không nói gì, cũng không ép buộc, mà là an ủi:

"Không cần gấp, ngộ đạo là cái không thể cưỡng cầu, đợi chị hai con về, chị con là Kiếm đạo cùng Luyện khí sư song tu, sẽ cho con một vài tâm đắc tu luyện."

Dương Diệc bây giờ mới biết chị hai Dương Tỷ của mình thì ra làm kiếm đạo cùng luyện khí sư song tu.

Một cái hệ thống tu luyện đã khó, đằng này chị mình lại tu luyện hai cái, như vậy yêu nghiệt tới mức nào.

Chẳng qua hiện giờ nghe nói chị mình đã đi theo sư phụ về trung tâm đại lục, nơi đó mới không cản bước chân của Dương Tỷ.

Ở thế giới này cũng không có cái gì gọi là truyền công, Dương Diệc cũng không đi theo con đường tu kiếm, cho nên cậu trước mắt tuy tu vi cao thâm, nhưng cũng không giúp cha mẹ mình đột phá được.

Chỉ chờ tương lai cậu cảm ngộ đạo tắc càng nhiều, Trảm Đạo càng mạnh, tới đó cho dù cha mẹ không đột phá cảnh giới.

Cậu cũng có thể giúp hai người họ đổi hệ thống tu luyện, bước vào cảnh giới cao hơn.

Trời nhanh chóng chuyển đến trưa, lúc này cả nhà cậu đang đứng sẵn trước cổng nhà để đợi người.

Qua một lúc, thì từ xa có hai chiếc xe ngựa đi lại, trông rất xa hoa.

Mục gia hôm nay đi tổng cộng bảy người, gia chủ Mục Thiên Hành, vợ Lục Thủy, Mục Dao Nhi, cùng em trai nàng ta, Mục Dĩ, ba người còn lại có là hộ vệ, tu vi chỉ có mười cảnh luyện khí.

"Ha ha, Mục huynh đến chơi, mời vào mời vào."

Dương Minh cười ha hả nói ra.

"Còn nói cái gì xa cách như thế, đều sắp thành người một nhà."

Mục Thiên Hành cùng sóng vai Dương Minh tiến vào bên trong.

Dương Diệc để ý, Mục thúc là người nhìn bên ngoài hào sảng, gặp ai cũng sẽ cười nói mấy câu, chính là người theo phong cách hướng ngoại, tu vi Khí Hải.

Lục Thủy thì chênh lệch tuổi với Lam Thư Kỳ không nhiều lắm, thậm chí chỉ nhỏ hơn một hai tuổi, đều rất động lòng người.

Mục Dĩ cũng được xem như thiên tài tu luyện, cũng sớm mười cảnh luyện khí, khí chất bất phàm, nhìn không giống như tên công tử ăn chơi lắm.

Mà người Dương Diệc để ý nhất chính là Mục Dao Nhi, so với ký ức trước đây, cậu cảm thấy nàng ta chỉ có xinh đẹp hơn, một loại cảm giác rất quyến rũ, khiến người khác cảm thấy động lòng.

Hôm nay Mục Dao Nhi mặc bộ váy màu đỏ, rất chi là xinh đẹp.

Nhưng mà có một chuyện khiến cậu hơi bất ngờ.

"Gặp quỷ đi, không phải nói Mục Dao Nhi này tu vi chỉ có mười cảnh luyện khí, nhưng nhìn đạo tắc vờn quanh người của nàng, ít nhất cũng là Âm Dương cảnh, mà còn không phải loại bình thường".

Chẳng lẽ nào cũng có hệ thống?

Dương Diệc người trong nghề, bắt đầu đưa ra suy đoán.

Cậu có thể dám chắc Mục Dao Nhi chưa tới Trảm Đạo.

Giây vừa rồi cậu liền để bản thân rơi vào trạng thái không ai để ý đến, cậu thấy nàng ta cũng như mọi người ở đây, liền không để ý đến cậu.

Chỉ khi giải trừ trạng thái, cậu bắt được một khoảnh khắc nhỏ nàng ta ngạc nhiên.

Chính điều này làm cậu khẳng định hiện giờ nàng vẫn chưa tới Trảm Đạo, cũng chưa biết cậu có thể nhìn thấu nàng.

Hắc hắc, thú vị, vợ tương lai mình không ngờ cũng có bí mật kinh thiên động địa như thế, nhưng rất tiếc, phu quân sắp phải đi lập nghiệp ở Thánh Ma Thiên Cung rồi.

Mấy người bắt đầu đi tới sảnh lớn trong nhà. Vị trí chính giữa Dương Minh cùng Mục Thiên Hành chia nhau ra ngồi.

Cạnh bên còn có mẹ cậu cùng bác Lục Thủy.

Dương Diệc chú ý tới Mục Dao Nhi, thấy nàng khuôn mặt bên ngoài từ đầu tới cuối đều là lạnh như núi băng, nhưng mà bây giờ lại thoáng có chút ửng đỏ lên.

Quỷ đi, đều tu tới như vậy, mặt làm sao còn đỏ như thế.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Trảm Đạo sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.