Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp nhau

Tiểu thuyết gốc · 1593 chữ

"Diệc nhi, còn đứng đó, mau dẫn Dao Nhi đi ra ngoài chơi, ở nơi đây để bọn già chúng ta là đủ."

"Nhưng anh ba cùng Mục Dĩ cũng không giống như người già lắm nha."

Nghe con trai mình nói như thế, Lam Thư Kỳ liền trừng mắt một cái, ra hiệu mau cút đi.

Hết cách Dương Diệc chỉ có thể dẫn Mục Dao Nhi cùng đi ra ngoài vườn hoa sau nhà.

Mục Dao Nhi giờ phút này trăm mối ngổn ngang, trong lòng nàng bây giờ chỉ có sự kích động, muốn tiến tới một bước ôm người thiếu niên này.

Mà lí trí nói, nàng không nên làm thế.

Nàng đã chờ đợi hơn ngàn năm, bây giờ chờ đợi thêm có là gì.

Thật ra Mục Dao Nhi có một cái bí mật... Câu thoại hết sức quen thuộc.

Nàng ta là người trùng sinh. Kiếp trước nàng cùng Dương Diệc kết làm đạo lữ, cả hai đều là đệ tử của Thánh Ma Thiên Cung.

Dương Diệc đi theo con đường luyện thể, còn nàng tại thời điểm tiên thiên liền ngộ ra thời gian thuộc tính, tu vi nhảy vọt.

Dương Diệc kiếp trước luyện thành tông sư chi thân, cảnh giới ngang bằng Tinh Thần cảnh của luyện khí sư.

Trong một lần, hai người ngộ nhập bí cảnh thượng cổ, tình thế mười phần nguy hiểm, Dương Diệc vì muốn nàng sống, liền lấy thân chống đỡ, mới khiến nàng thoát một mạng.

Mục Dao Nhi từ đó điên cuồng tu luyện, nàng kẹt ở Tinh Thần cảnh nhiều năm, không ngờ sau lần đó, Mục Dao Nhi liền Trảm Đạo độ qua cửu lôi thiên kiếp, bước vào Tổ Đình, vượt hai đại cảnh giới.

Mục Dao Nhi tu luyện thời gian chi đạo, lấy thân vì đạo, thấu triệt áo nghĩa của thời gian, tự mình luyện bản thân thành Thời Gian Ấn, mong muốn nghịch chuyển thời không.

Nhưng chung quy Tổ Đình chi khí không đủ để giúp nàng có thể thành công luyện thành Thời Gian Ấn.

Mục Dao Nhi trải qua mấy ngàn năm, lập mưu tính kế, cuối cùng lừa được một tên Đại Đế giúp nàng thành đạo.

Nàng thành công trở về thời gian trước lúc hai người đi tới Thánh Ma Thiên Cung hai năm.

Nhưng với kinh nghiệm kiếp trước, nàng dùng hai năm liền đi đến Âm Dương cảnh. Mà lần này, tránh cho Đại Đế phát hiện, nàng không tu thời gian chi lực, mà chuyển sang sát đạo, lấy sát thành đạo.

Hai năm nay nàng rời bỏ Huyền Thành đi tới phía bắc đại lục, dị thú cùng yêu ma chết dưới tay nàng không dưới một vạn.

Nghĩ tới thời gian Dương Diệc cũng sắp đi Thánh Ma Thiên Cung, nàng liền trở về, nàng không muốn phải mất thiếu niên thêm một lần nữa.

Mục Dao Nhi đi bên cạnh Dương Diệc lúc này cảm thấy kì lạ, kiếp trước Diệc ca cũng là ẩn giấu tu vi, khi đến thiên cung mới bộc lộ ra chân chính nội tình.

Nhưng mà bây giờ Diệc ca cho nàng một loại cảm giác không giống lắm. Nàng hiện nay chỉ có Âm Dương cảnh, muốn trở lại đỉnh phong còn xa lắm, nhưng lần này nàng sẽ không để Diệc ca đi vào cái bí cảnh đó nữa.

"Chẳng lẽ mình bị ảo giác, không thể, Diệc ca tu vi vẫn là mười cảnh luyện khí như kiếp trước, do mình trùng sinh nên diễn biến lệch đi hay sao?".

Nhìn Dương Diệc, Mục Dao Nhi hiện lên vẻ ôn nhu, Diệc ca vẫn là cái kia Diệc ca, nàng đã tận lực thu liễm sát khí trong người, nếu không uy áp của nàng có thể giết một tên hậu thiên.

Mà Dương Diệc lúc này trong lòng run như cầy sấy, đây là lần đầu cậu đi riêng cùng một cô gái, lại còn là mỹ nhân.

Nếu so sánh với kiếp trước, Mục Dao Nhi có thể là minh tinh hạng SSS, khuôn mặt lạnh lùng cùng dáng người kia.

"Chậc chậc, ý, nàng sao lại nhìn ta với ánh mắt ôn nhu như thế? Cái mẹ gì, chẳng lẽ nàng là kiểu nữ tổng tài bá đạo."

Dương Diệc trong lòng gào thét, kêu hắn đi giết một người có lẽ... Hàiizz, cũng là khó như nhau, Dương Diệc chưa bao giờ giết người, cũng chưa dám nghĩ đến cảnh tượng đó.

"Muội, muội ăn cơm chưa?"

Hả?

Trời ơi

Dương Diệc trong lòng gào thét, cái mẹ gì hỏi câu ngu ngốc như thế.

Bây giờ cậu bối rối quá rồi, không biết phải làm gì cả.

"Hì hì, Diệc ca vẫn như trước đây nha."

Mục Dao Nhi che miệng cười một cái, có lẽ mấy ngàn năm qua nàng bày ra khuôn mặt lạnh lùng như núi tuyết đã đủ mệt mỏi.

Lần này gặp lại Diệc ca, sao lại có thể lạnh lùng như thế. Nàng năm nay cũng chỉ mười sáu thôi nha, cần gì phải giống như Mục Dao Nhi một vạn tuổi chứ.

Dương Diệc cảm thấy nhờ tiếng cười của Mục Dao Nhi kia làm không khí thay đổi theo chuyển biến tốt.

Cậu nhớ về năm năm trước, trong trí nhớ của cậu mỗi ngày đều sẽ đến nhà Mục Dao Nhi cùng đi thả diều, bắt cá.

Nhưng mà thời gian thay đổi, ai rồi cũng phải lớn lên, lại còn thời gian dài không gặp, khó trách phải mang theo sự xa các.

Dương Diệc cũng là cười theo nói:

"Không ngờ muội lại lớn nhanh như thế, mới đây mà đã hai năm không gặp."

Dao Nhi ầm thầm nghĩ, đối với huynh là hai năm, nhưng đối với ta đã là tám ngàn năm xa cách.

"Đúng vậy, mới đây mà đã hai năm."

Dao Nhi còn âm thầm nói nhỏ thêm một câu, độ lớn đủ để Dương Diệc nghe thấy.

"Lần này muội sẽ không để huynh rời đi."

Hả?

Dương Diệc còn tưởng mình nghe lầm, cái gì mà cậu rời đi.

Cái này, cái này..

Mục Dao Nhi, muội là con gái, không nên làm như thế nha, mất giá thì làm sao, ai chịu trách nhiệm đây.

"Hả, muội nói gì?"

"À không, hì hì, không có gì cả."

Dương Diệc cũng là hết cách, mặc dù nàng ta thu liễm rất tốt, nhưng cậu vẫn phát hiện có một mùi nhàn nhạt máu tươi.

Mẹ nó, chẳng lẽ trúng một cái yandere.

Không được, không được, phải tìm cách nói rõ.

"Muội có nghe đến Thánh Ma Thiên Cung?"

Mục Dao Nhi nghe đến chỗ đó thì sát tâm muốn nổi lên, kiếp trước nàng cùng Diệc ca ở Thánh Ma Thiên Cung chịu đủ loại khinh thường.

Nếu như không phải sư tôn bọn họ quá tốt, lúc thành đạo, Mục Dao Nhi liền sẽ hủy diệt nơi này đầu tiên.

"Muội có nghe đến."

"Ta dự định lần này tiến về nơi đó học tập, sợ rằng..."

"Không sao nha, lần này muội trở về cũng dự định đi thiên cung một lần."

Dương Diệc nhìn Mục Dao Nhi như gặp quỷ giữa ban ngày.

Xong, lần này xong.

Muốn chạy cũng khó mà thoát.

Trời ơi, bổn thiếu muốn tự do, trời muốn diệt Diệc hay sao.

Ý, Dương Diệc nghĩ đến một chuyện, muốn vào Thánh Ma Thiên Cung cũng không dễ, ty vi ít nhất mười cảnh, tuổi dưới mười tám, thành công vượt qua khảo hạch.

Dương Diệc trong lòng ôm một chút hy vọng mơ hồ, chính là nàng sẽ không vượt qua khảo hạch.

Nhưng nhớ lại Mục Dao Nhi tu vi ít nhất Âm Dương cảnh, hy vọng này xem như từ lúc bắt đầu liền đã chết.

"Ha ha, vậy quá.. TỐT rồi, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."

"Hì hi đúng đúng".

Dương Diệc cố gắng nhấn mạnh chữ tốt lên, không ngờ cô gái này vẫn bộ dạng hi hi ha ha đáng yêu như thế.

Không được, Mục Dao Nhi, nàng nên làm bộ mặt lạnh tanh như ở sảnh chính đi, đừng như thế, ta không quen.

Dương Diệc cảm thấy bây giờ mình chỉ có thể tung ra tuyệt chiêu cuối cùng.

"Muội có nghe về chuyện hôn ước chúng ta, người lớn sao lại hồ đồ như thế, sao lại có thể định đoạt hành phúc cả đời một người.

Ta biết muội tư chất tuyệt luân, vạn người có một, mà ta ở Huyền Thành danh tiếng muội cũng biết rồi đó, thành công ngồi vững vàng ở vị trí phế vật, làm như thế sẽ thua lỗ cho muội mất."

Mục Dao Nhi biết Dương Diệc đang diễn, kiếp trước cậu cũng là diễn cho cô xem một màn như thế, tới lúc khảo hạch liền làm cho mọi người chói mắt.

"Không sao, muội cũng không phải là cái gì thiên tài, với lại... Người ta không quan tâm chuyện đó."

Á.

Người ta?

Dương Diệc nghe cách xưng hô này lông tơ đều dựng đứng, không phải cô đã là Âm Dương cảnh rồi sao, còn sao giống người phàm yêu đương như thế.

Chẳng lẽ tu luyện tới đầu óc hỏng rồi.

Hắn, Dương Diệc có tài đức gì mà được đại năng Âm Dương cảnh để ý chứ.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Trảm Đạo sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.