Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã từng là huynh đệ tốt

Phiên bản Dịch · 1644 chữ

Từ sau khi phát hiện đặc tính của hệ thống này, Từ Uyên liền quyết định, hắn muốn làm Kiếm Thần, xuất thế tức vô địch.

Chỉ cần tấn cấp đến Trúc Cơ kỳ, gia nhập Thanh Linh cốc nhất mạch, vậy sự nghiệp quét điều kiện sẽ có thể nâng lên một tầng cao mới rồi.

"Có thể, vừa lúc ta có quen biết vài vị đạo hữu trong Thanh Linh cốc, sau khi ngươi tấn thăng Trúc Cơ kỳ, ta sẽ sắp xếp cho ngươi vào."

Trương Sơn Nhạc lấy nguyên con dê nướng trong lò lửa ra đặt vào trong mâm.

Nguyên con dê nướng, sáu bàn rau trộn, ba bàn đồ chay, cộng thêm một vò rượu.

"Lão cữu, xem như ngại sanh chưa nói gì, chúng ta uống nào."

Nướng dê xong, hai người rót rượu, vừa ăn vừa nói chuyện.

"Lão cữu, gần đây bế quan tu hành thế nào rồi? Khi nào có thể đột phá đến Kim Đan kỳ đây?"

"Thiếu chút nữa thôi, có điều cũng sắp rồi."

"Còn ngươi, có muốn mượn linh thạch của ta mua Trúc Cơ đan không, mấy linh thạch đó là ta giữ cho ngươi đấy." Trương Sơn Nhạc xé một chiếc đùi dê đưa cho Từ Uyên.

"Không cần, mấy năm nay ta nay tích góp không ít linh thạch, có lẽ lúc tu luyện tới Ngưng Khí chín tầng hẳn có thể mua một viên Trúc Cơ đan."Từ Uyên khoát tay cự tuyệt, vị cữu cữu này vì trùng kích Kim Đan cảnh mà đã hao hết vốn liếng rồi.

Nếu lúc này còn giúp đỡ hắn nữa thì khi nào mới có thể tấn cấp đến Kim Đan.

"Không tệ, có chí khí."

"Tâm tính ổn trọng thế này, đáng tiếc lại thiên phú không tốt."

Từ Uyên cười cười, câu nói này một năm ít nhất phải nghe mất trăm lần rồi.

Nhưng vào lúc này, khu vực quan trọng nhất trong mười vạn dặm đại sơn đột nhiên nhoáng lên ánh lửa vàng kim, một con Kim Phượng giương cánh bay lượn vẽ ra một đường đường cong hoa mỹ màu vàng kim trên bầu trời rồi bay ra ngoài Trầm Tinh tông.

Hai người nhìn chiếc đuôi lửa kim sắc đó, lại bị ánh sáng bảy sắc đó mê hoặc.

"Đại tông môn thích thật, thường xuyên có thể thấy được tràng diện lớn này."

"Cho nên lựa chọn ban đầu của ngươi là đúng đấy." Trương Sơn Nhạc dùng bàn tay cầm đùi dê đầy mỡ vỗ vỗ bả vai Từ Uyên.

". . . ."

Hai người cơm nước xong xuôi rồi, Trương Sơn Nhạc liền ngồi lên một chiếc phi thuyền rời đi.

Từ Uyên chia phần dê thừa cho bầy chó, mình thì trở lại viện nhỏ bắt đầu tu luyện.

Ngày hôm sau, Từ Uyên tu luyện một đêm, tinh thần vô cùng phấn chấn, nhìn hai cây Bán Linh thảo sắp trưởng thành mà tâm trạng phơi phới.

"Bán Linh thảo trồng hai tháng có lẽ có thể thu được một điều kiện linh lực nhỏ, cho nên chỉ trồng cỏ thôi cũng có thể được kinh nghiệm gấp ba như treo máy."

"Chỉ cần ổn định, sau này ta có thể là lão đại một phương rồi."

Trước khi hắn xuyên qua cũng là một người bình thường, sống cuộc sống bình thường 20 năm, bệnh vặt không thiếu thứ nào.

Chỉ là sau khi xuyên qua, có cơ hội trở thành đại lão nên mới cố gắng nhịn xuống.

Rời khỏi viện nhỏ đi đến phiến đồng cỏ chăn thả hôm qua, lúc này đồng cỏ phương viên bốn năm cây số đều bị Hồ Linh dương gặm sạch, không chừa một cọng cỏ, vô cùng sạch sẽ.

Tay kết pháp ấn, nổi cuồng phong, vung hạt cỏ, hành động lưu loát.

Sau khi làm xong hết thảy, Từ Uyên lại cảm thụ chút độ màu mỡ của phiến đất trùi trùi lộ ra ngoài, vẻ mặt đầy đau lòng.

Mặc dù Bán Linh thảo là loại linh thực cấp thấp nhất cũng là thường thấy nhất, chỉ cần có chút linh lực sẽ có thể sinh trưởng.

Nhưng đất trồng cũng phải có yêu cầu, thường cách một đoạn thời gian, Từ Uyên sẽ bổ sung chút linh lực vào đất, đây cũng là vốn tiêu hao khi hắn gieo trồng Bán Linh thảo.

Một bình linh dịch giá trị 50 linh thạch bị Từ Uyên coi như kíp nổ mà quăng thẳng vào Linh Vũ thuật.

Một đám mây đen bắt đầu hình thành trong một vùng sơn cốc, dưới sự khống chế của Từ Uyên, mất nửa ngày để bổ sung linh lực vào đất.

"Linh Vũ thuật, Cuồng Phong thuật, Thảo Phược thuật, Phi Hành thuật."

"Đã Ngưng Khí tầng tám rồi, vậy mà còn không bằng một tên cặn bã yếu ớt."

"Mà cũng có sao đâu? Trổ mã, hạ thấp trổ mã là quan trọng nhất."

Nghe trên bầu trời lại truyền tới tiếng thét xé gió, Từ Uyên giương mắt nhìn lên, lại nhìn sang chiếc Hồng Mộc chu second-hand của cữu đang đỗ bên cạnh, ánh mắt có chút hâm mộ .

Xuyên qua đến phương thế giới này, mặc dù đã làm tròn giấc mộng bay lượn của mình, nhưng cuối cùng còn kém chút thú vị.

Chiếc Hồng Mộc chu second-hand, tốc độ cao nhất còn không bằng đường sắt cao tốc kiếp trước.

Mà ngự kiếm phi hành hơi tí liền có thể vượt qua tốc độ âm thanh, thậm chí tu vi lại cao chút thì có thể hóa độn quang mà đi.

Ngay khi Từ Uyên nhìn lên bầu trời ngẩn người thì một chiếc xe linh thú tạo hình xa hoa từ một phương hướng khác bay ngang sơn cốc.

"Từ sư đệ, sống thoải mái nhỉ."

"Thật muốn cùng trồng cỏ nuôi dê với ngươi ghê." Một âm thanh trong trẻo vang lên.

Hai con Phi Dực mã Kim Đan kỳ điều khiển phi xa nhẹ nhàng đáp xuống đồng cỏ.

Một vị thiếu niên tướng mạo tuấn lãng, chân mang Ngự Phong thần ngoa, mặc bảo y trường bào bạch sắc, bên hông đeo ngọc bội bảo khí Long Phượng Song Âm Dương, hai tay mười ngón đeo sáu chiếc nhẫn lập lòe chói sáng, bay từ trong xe xuống.

Sau lưng còn có một vị thiếu nữ trẻ tuổi khuôn mặt mỹ lệ, mặc phục sức ngoại môn tông môn.

Vừa nhìn thấy người này, Từ Uyên lập tức đau đầu.

Những người tiến vào ngoại môn, cảnh giới chưa vượt Ngưng Khí tầng sáu sẽ tập trung tu luyện chuyng, mà người trước mắt chính là huynh đệ tốt quen biết khi đó, là một tử đệ gia tộc có tiền, nhưng tư chất tu luyện còn kém hơn hắn.

"Ngươi không đi đeo bám mà chạy tới tìm ta làm gì?” Từ Uyên có chút không muốn phản ứng con hàng này.

"Chu sư huynh mới không phải đeo bám, hắn là nam tử có tình có nghĩa chung tình nhất." Nữ tử trẻ tuổi đi theo phía sau phẫn hận nói.

Nghe được chữ đeo bám, sắc mặt thiếu niên phú quý kia cũng có chút không bình thường.

"Điều kiện tiên quyết của chung tình là phải hữu tình, Chu thiếu gia nhà ngươi đu bám vị nữ tử xuất thân áo vải kia hai mươi năm, có bám ra kết quả chưa."

"Với lại ta còn nghe nói, vị Sở Vi sư tỷ kia. . . . ."

Trên mặt Từ Uyên lộ ra nụ cười nghiền ngẫm nhìn Chu Thanh Vân, vị huynh đệ tốt gặp nhau lúc trần trùi trụi, so nước tiểu cao thấp lúc trước, nhưng lại vì đeo bám mà tình cảm huynh đệ càng lúc càng mờ nhạt.

Hắn đã cũng từng thử cứu vãn, nhưng cuối cùng không diệt một trái tim đeo bám đó.

"Từ sư đệ, Sở sư tỷ có cảm tình với ta, 20 năm nay là để khảo nghiệm ta."

"Ngươi ta là thế hệ tu đạo, tuế nguyệt ngàn năm dằng dặc, chọn một lương nhân không dễ, khảo nghiệm chút thời gian cũng là chuyện nên làm." Chu Thanh Vân nhìn người từng là huynh đệ tốt nhất trong tông môn của mình, vẫn không nhịn được lặp lại lý do đã nói vô số lần.

Nghe xong lời này, Từ Uyên liền nghĩ tới mẫu truyện ngắn đeo bám ngốc nghếch ở kiếp trước.

Mà người huynh đệ ăn mặc phú quý trước mặt hắn hiện giờ lại rất giống ác độc nam xứng vi đeo bám mà hắc hóa trong mấy bộ truyện đó.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, hiếm khi ngươi đến tìm ta, là có chuyện gì sao?"

Từ Uyên dẫn hai người tới đình nghỉ mát trong viện.

"Tâm tình phiền muộn, muốn tìm Từ sư đệ tâm sự."

Lúc Chu Thanh Vân nói chuyện, thiếu nữ trẻ tuổi sau lưng lại rất quen thuộc lấy ra một bộ đồ uống trà cùng hỏa lô linh lực để pha trà cho hai người.

"Được rồi, lại sắp lượn quanh chủ đề đeo bám nữa rồi." Từ Uyên có chút bất đắc dĩ.

"Đôi khi ta nghĩ, nếu như ta có thể giống Từ sư đệ ngươi thì tốt biết bao, mỗi ngày trồng cỏ chăn dê, không cần bị mấy chuyện tình yêu quấn thân." Chu Thanh Vân buồn rầu, thở dài một hơi.

"Người sống một đời, luôn sẽ bị thứ gì đó làm phiền muộn, ngươi là vì chuyện tình, ta là bị cái nghèo."

"Nhưng ta cái nghèo của ta còn có thể cứu, mà trái tim đeo bám của ngươi lại không quay đầu được."

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Trồng Cỏ (Bản Dịch) của Trư Nhục 200 Cân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.