Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cỏ Bát Quái Đầu Thôn

Phiên bản Dịch · 1592 chữ

"Ta biết vì sao ngươi phiền muộn, không phải chính là người ngươi để ý lúc ra ngoài thi hành nhiệm vụ, bị một vị nội môn đệ tử khác cứu, hai người kết bạn mà quay về, còn nắm tay nữa."

"Mới có bao lớn đâu? Chút chuyện này mà đã phiền muộn rồi à."

"Vậy sau này người mà ngươi không bỏ được lại bị người khác bỏ vào thì phải làm sao đây?"

Nhìn người đã từng là huynh đệ tốt, Từ Uyên liền thêm mắm dặm muối.

Sắc mặt Chu Thanh Vân xanh mét, thiếu nữ bên cạnh lại có chút không hiểu những lời này.

"Huynh đệ tốt của ta, vì sao cứ liên tục đâm vào ống thở của ta thế."

"Đau ngắn còn hơn đau dài.”

"Tư chất của ngươi dù kém ta, nhưng tài nguyên có thể hưởng dụng lại hơn ta nghìn lần vạn lần, vào tông 30 năm, ngươi chỉ mới đột phá Trúc Cơ."

"Mà vị sư tỷ ngươi trồng si giờ đã là Trúc Cơ đỉnh phong, bắt đầu chuẩn bị tấn cấp Kim Đan rồi."

"Ngày từ đầu lúc ngươi ái mộ Sở Vi sư tỷ, ta đã nói với ngươi, nữ nhân sẽ chỉ ái mộ cường giả thôi.” Từ Uyên nhận trà mà nữ tử kia đưa tới, nhấp một ngụm, liền tán thưởng nhìn thiếu nữ trẻ tuổi kia.

"Tay nghề pha trà của Hoa Hoa càng ngày càng tốt rồi."

"Ta là Đình Hoa, không phải Hoa Hoa." Thiếu nữ trẻ tuổi tức giận nói.

"Được rồi Hoa Hoa ~ "

"Những lời Từ sư đệ nói ta đều biết, nhưng trái tim ta lại không nhịn được. . . ."

"Khiến ta vô tâm tu luyện."

Đúng vào lúc này, bên trên bầu trời, một chiếc linh chu xa hoa từ trên sơn cốc bay đi, phía mũi có một nam một nữ tựa như tình lữ đang rúc vào nhau.

Nam tuấn nữ mạo, thần tiên quyến lữ, khiến người ta hâm mộ.

"Ta. . . ."

Sắc mặt Chu Thanh Vân đỏ bừng nhìn chiếc linh chu đó, biểu lộ cực kỳ phức tạp, tựa như đồ vật yêu thích bị đoạt đi mất.

"Đó không phải chiếc Lưu Vân chu ngươi đưa cho Sở Vi sư tỷ sao?"

"Người trên đó là ai? Một đôi thần tiên quyến lữ thật đẹp."

Ngữ khí Từ Uyên mang theo trêu chọc, mà Chu Thanh Vân thì đã sắp sụp đổ, Hoa Hoa đang pha tra bên cạnh lại đau lòng nhìn Chu Thanh Vân.

"Hoa Hoa, đến Thái Thực phong mua mười bình Túy Tâm về đi." Nhiều năm như vậy, tình cảm huynh đệ ít nhiều vẫn là có chút.

"Có cần mua chút thức ăn không?"

"Có chứ, mua rượu sao có thể không mua đồ nhắm." Từ Uyên phất phất tay ý bảo Hoa Hoa đi nhanh.

Đình Hoa nhanh trong quay lại phi xa bay về phía Thái Thực phong.

Trong tiểu viện chỉ còn Từ Uyên cùng Chu Thanh Vân đang suy sụp.

Thật lâu sau, tiếng nói của Chu Thanh Vân mới khàn khàn vang lên: "Từ sư đệ, có phải ngươi rất xem thường ta không?"

"Si tình chết không yên lành."

"Thân là nhị đại, lo gì không có nữ nhân.”

"Trong đại thế huy hoàng này, ngươi và ta là người tu đạo, lúc này nên lập chí đặt chân đến đỉnh phong thế gian."

"Tư chất thấp thì sao? Há chưa nghe Linh Nhạc đại đế, dùng thân áo vải tuyệt mạch, đặt chân đỉnh phong, xưng bá một giới sao."

"Còn có Thúy Vi thần đế, dùng thân thể tạp mạch, củng cố nhân tộc ta ở Cực Bắc giới."

"Đạo đạo của thế gian này mê người cỡ nào, mà ngươi chỉ đắm chìm trong tình tình yêu yêu."

"Sau khi ngươi đánh ra một phiến thiên địa rồi, quay đầu nhìn lại, ngươi sẽ thấy mấy chuyện tình yêu này chỉ là nhàm chán buồn cười."

Nhìn huynh đệ tốt sắp sụp đổ, Từ Uyên lại liên tục đổ nước lạnh, muốn uốn nắn cái não yêu đương thành não sự nghiệp.

Mà lúc này trên Lưu Vân chu, một vị nữ tử mặc trường y tử sắc, dáng người ngạo nhân, mặt như chạm ngọc bỗng tình cờ thấy được phong dực Mã Phi xe của Chu Thanh Vân, nét bình tĩnh đột nhiên trở nên có chút mất tự nhiên.

"Sư muội làm sao vậy?" Nam tử anh tuấn bên cạnh hỏi.

"Không có gì." Sở Vi rúc vào trong lòng nam tử biểu lộ khôi phục lại bình tĩnh.

Mà Từ Uyên trong tiểu viện vẫn đang rót canh gà cho huynh đệ tốt.

"Lão Chu, ngươi nhớ kỹ, tình yêu không phải si tình."

"Ngươi nên đi con đường sự nghiệp vĩ đại." Từ Uyên vỗ vỗ bả vai Chu Thanh Vân.

"Ngươi không phải có tiền sao? Ngươi muốn yêu cũng có thể dùng tiền mua được mà."

"Nữ tử tám trăm linh thạch một đêm không phải là yêu." Chu Thanh Vân dù đang trong cơn suy sụp cũng không nhịn được mà phản bác.

"Tình huynh đệ của hai người chúng ta vì vị sư tỷ này mà nhạt đi nhiều đấy."

"Một hồi tiểu tùy tùng của ngươi mua rượu về, chúng ta không say không ngủ, từ đó quên mất nữ nhân kia đi."

"Ta không thể quên thì làm sao đây?" Chu Thanh Vân có chút thống khổ.

"Thôi xong đời rồi."

Lúc này trên bầu trời có một cỗ phi xa đang bay về sơn cốc, sau đó từ từ đáp xuống đồng cỏ ngoài tiểu viện.

"Ta về rồi ~ "

"Mười bình Túy Tâm, đồ nguội đồ nóng, mỗi món mười cái." Đình Hoa đặt rượu thịt lên bàn.

"Uống, uống đến không say không nghỉ." Từ Uyên cầm một bình Túy Tâm rượu năm cân, rượu này dùng thủ pháp đặc biệt ủ chế, không đến Kim Đan kỳ sẽ không loại trừ được men say trong rượu.

"Uống ~" Chu Thanh Vân cũng muốn mượn rượu giải sầu.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Một đêm say rượu, chờ đến khi Từ Uyên tỉnh lại thì đã là giữa trưa hôm sau.

"Hôm qua lại uống cả mười bình rượu."

Từ Uyên ôm cái đầu có chút đau, rửa mặt xong liền đi ra viện nhỏ mà xem xét thu hoạch hôm nay.

Đi vào khu vực gieo trồng Bán Linh thảo hôm qua, bắt đầu xem xét, đám cỏ non Nói Nhiều xung quanh líu ríu trò chuyện cùng hắn.

"Đại sư trồng cỏ, hôm qua ngươi say, còn ói trên đầu một người bạn thân của ta nữa."

"Đúng vậy, còn khiến mấy huynh đệ của ta buồn nôn theo nữa."

"Thứ ngươi nôn ra, chín con cẩu kia đã ăn sạch, còn gặm mất nửa người của huynh đệ ta."

"Buồn cười nhất chính là đám cẩu đó ăn xong cũng say luôn. . . . . Hôm nay còn đến muộn giờ chăn thả."

"Ha ha ha ha ha. . ."

Một đám cỏ non Nói Nhiều lắc lư thân người, phát ra tiếng cười vang vọng.

Từ Uyên xạm mặt, bắt đầu tìm kiếm những cỏ non có điều kiện khác trong đống mầm cỏ.

"Nói Nhiều Nói Nhiều Nói Nhiều Nói Nhiều. . . ."

"Ồ!"

Tên: Bán Linh thảo

Điều kiện: Cỏ Bát Quái Đầu Thôn (có thể thu thập tình báo bát quái trong phương viên mười dặm, độ trưởng thành 1/100. )

"Một cây cỏ bát quái cũng không giải quyết được vấn đề lớn gì, lại không xuất hiện nhiều."

Từ Uyên mới vừa nói xong thì lại thấy cỏ non Nói Nhiều xung quanh cọng Bán Linh thảo này.

Tên: Bán Linh thảo

Điều kiện: Nói Nhiều (chịu ảnh hưởng của cỏ Bát Quái Đầu Thôn, đang từng bước thay đổi điều kiện, thay đổi 1/100. )

"Đại sư trồng cỏ, tụ mấy huynh đệ Nói Nhiều đến cạnh ta đi, ta có thể phát triển đại quân tình báo cho ngươi." Một đạo âm thanh khác với mớ cỏ non lắm lời vang lên.

Cúi đầu nhìn về phía cỏ Cỏ Bát Quái Đầu Thôn có điều kiện đặc thù kia, Từ Uyên cảm giác bánh răng vận mệnh lại sắp chuyển động rồi.

Nếu như hắn có thể trồng cỏ Cỏ Bát Quái Đầu Thôn khắp đại lục thì chẳng phải là sẽ có mạng lưới tình báo khắp nơi sao.

"Sao ngươi biết ta muốn phát triển đại quân tình báo?"

"Đám huynh đệ Nói Nhiều già nhất nói cho ta biết, ngươi chỉ cần cần mớ huynh đệ sau khi đã được ta cải tạo trồng khắp tông môn, đến lúc đó ngươi có nghe tình báo bát quái bất tận." Cỏ Bát Quái Đầu Thôn kích động nói ra.

"Được, ta sẽ trồng ngươi vào trong linh điền." Từ Uyên đột nhiên có chút vui mừng vì lúc trước đã thu nạp một nhóm cỏ Nói Nhiều.

Trong tiểu linh điền cạnh bờ sông, Từ Uyên trồng cọng Bán Linh thảo vừa mọc răng vào đó, để bảo đảm không có sơ hở, hắn còn đặc biệt nhỏ một giọt linh dịch lên cỏ Bát Quái Đầu Thôn.

"Không tệ, càng ngày càng có hi vọng rồi."

Đầu tiên là mẫu thảo, sau là cỏ Bát Quái Đầu Thôn, Từ Uyên cảm thấy vận khí trung bình mình góp nhặt hơn 20 năm trung sắp bạo phát rồi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Trồng Cỏ (Bản Dịch) của Trư Nhục 200 Cân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.