Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

KHAI ĐẠO ĐẠI LỄ

Tiểu thuyết gốc · 2166 chữ

Bất Diệt

Quyển 1 - Chương 4: KHAI ĐẠO ĐẠI LỄ

Sáng sớm.

Nắng ban mai len lỏi qua từng tán lá chiếu rọi nơi thảm cỏ vũ mao. Sắc vàng úa vốn có của cỏ bỗng chốc trở nên tươi mới. Cỏ vũ mao có hình dáng như lông chim, màu vàng sậm như lá mùa thu mọc rải rác khắp rừng già Hoa U – nơi Bạc Gia tọa lạc.

Một con thử nguyệt ló đầu trên thảm cỏ, dáo dác ngó xung quanh.

Loài vật này hình dáng như thỏ nhưng lại mang tai và đuôi của loài chuột. Thính giác của chúng rất kém nhưng bù lại thị giác vô cùng nhạy bén. Thử nguyệt có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh ba trăm bước chân.

Sau khi xác nhận an toàn con vật bắt đầu cúi đầu ăn, cỏ vũ mao là thức ăn ưa thích của nó. Tuy ăn nhưng nó vẫn luôn đưa mắt nhìn quanh mang sự cảnh giác.

Bỗng con thử nguyệt nhảy phắt một cái, chạy thật nhanh về phía ngược lại.

Nơi mà nó vừa ăn cỏ giờ đã xuất hiện hình bóng của một con mãnh thú mình báo nanh voi với tư thế vồ mồi hụt.

Đây chính là xích báo – loài vật ăn thịt phổ biến nhất ở rừng Hoa U.

Con báo này đã rình từ rất lâu chờ con mồi mất cảnh giác.

Con thỏ chạy như bay về hang, con báo cứ thế đuổi theo phía sau không bỏ. Khi đến cửa hang, con thỏ nhảy vọt vào.

Uỵch!

Một bàn chân đá mạnh vào con thỏ làm nó văng ngược về phía con báo.

Xích báo chớp thời cơ há cái miệng đầy răng nhọn của mình ngoạm lấy con thỏ. Một nhát cắn mạnh làm con thỏ chết ngay lập tức.

Con báo ngước nhìn thiếu niên kia, con mồi to lớn hơn xuất hiện trước mắt làm nó có chút cảm thấy thử nguyệt trong miệng có chút không bõ dính răng.

Nó nhả con thỏ xuống đất, nhún mình vào tư thế săn mồi chực chờ nhảy về phía thiếu niên.

Thiếu niên mặt không đổi sắc nhìn xích báo, nhoẻn miệng cười.

Hắn mặc một bộ võ phục màu đen ôm sát, dáng người thanh thoát tựa thư sinh. Tay hắn lăm lăm chủy thủ sắc nhọn.

Mãnh thú chợt nhảy bổ về phía thiếu niên, quái trảo của nó vung ra cực nhanh hòng nhất kích tất sát.

Tên thiếu niên không né tránh lao thẳng về phía con vật.

Một cú lộn người né đi quái trảo, hai tay hắn ghì chặt chủy thủ lợi dụng dáng người nhỏ bé lách vào khoảng trống rồi đâm mạnh vào cổ dã thú.

Sau cú lao vào, hai bên đổi vị trí cho nhau. Thiếu niên rơi xuống nơi con báo từng đứng, quay đầu nhìn lại con vật đang giãy dụa với thanh chủy thủ găm trên cổ.

Bạc Lâm nhanh chóng chạy đến chỗ con báo, dùng sức rút vũ khí găm trên cổ nó ra.

Máu từ nơi vết thương nhanh chóng tuôn ra như suối. Con báo mất máu quá nhiều khiến sinh cơ trong mắt nó dần biến mất, cuối cùng trở thành một cái xác.

Thiếu niên cười mỉm, lấy dây leo rừng chuẩn bị trong túi ra buộc lấy phần cổ và thân dưới con báo sau đó kéo về hướng trung khu gia tộc.

Trung khu Bạc gia.

Đây là nơi sinh sống chủ yếu của huyết mạch Bạc gia thuộc tầng lớp trung lưu.

Ánh ban mai ấm áp chiếu rọi đôi mắt u tối của Bạc Thanh.

Hắn đứng trước cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh nhà.

Cảnh tượng tăm tối đêm qua đã được cơn mưa đêm cùng ánh nắng sớm gột rửa đến không còn. Cảnh sắc của Bạc Gia lúc này thật vô cùng tươi mới, cho người ta một cảm giác thoải mái và thanh mát.

“Cuối cùng cũng bắt đầu.” Bạc Thanh nhủ thầm.

Nhãn cầu hắn phản chiếu hình ảnh một thiếu niên võ phục đen tuyền đang kéo theo xác con xích báo qua cổng vào trong sân nhà.

Đó chính là Bạc Lâm – huynh trưởng của hắn.

Gia tộc của hắn chia làm Nhất mạch, Đại mạch, Trung Mạch và Tiểu mạch.

Nhất mạch chính là huyết mạch dòng chính của tộc trưởng các đời.

Đại mạch là huyết mạch của các gia lão trong gia tộc.

Trung mạch là các tu sĩ trung kiên – lực lượng chính của gia tộc.

Tiểu mạch không ai khác chính là nhưng người mang họ Bạc nhưng không có tư chất tu luyện, thứ bậc chỉ cao hơn phàm nhân khác họ.

Gia đình hắn chính là Trung mạch, không tính là cao cũng không tính là thấp.

Song thân hắn đều có tu vi tứ tầng chuyên tu Thánh Đạo, là chiến sĩ chuyên xử lí các nhiệm vụ của gia tộc.

Mà huynh đệ hắn từ nhỏ đã được mệnh danh là Song Long Chi Trung. Bởi lẽ cả hai đều được coi là thiên tài dòng dõi Trung mạch, thiên tư như rồng.

Thân là một kẻ trùng sinh, kiếp trước dù chỉ sống qua hai đời trên Trái Đất nhưng cũng đủ để hắn thể hiện giá trị bản thân. Từ thơ ca, võ học, mưu trí hắn đều có thừa.

Bạc Thanh kiếp trước không hề có suy nghĩ giấu tài, giả heo ăn thịt hổ. Bởi lẽ ở thế giới này nếu không có tài năng ngươi khẳng định bị đào thải, coi như đá cuội ven đường.

Tuy nhiên trái lại với hắn, ca ca Bạc Lâm của hắn tuy thuần túy là một đứa trẻ nhưng kiếp trước người ca ca này vẫn cho hắn thấy được cái gì gọi là thiên tài thật sự.

Những gì hắn làm được ca ca hắn đều không thua kém, thậm chí sự lạnh lùng và đa mưu túc trí của ca ca khiến hắn nhiều khi tự hỏi liệu tên này có thể là người trùng sinh như mình hay không.

Dù sau này xác nhận Bạc Lâm hoàn toàn không phải người trùng sinh. Nhưng đến giờ phút này hắn vẫn dành một sự khâm phục nhất định cho người ca ca tốt này.

“Về rồi à con trai, hôm nay lại săn được một con xích báo!” Giọng nói của phụ thân trong nhà vang lên.

Bạc Thành một thân trường bào bước ra, vuốt râu cười lớn.

Bạc Thanh nhìn người phụ thân này, đôi mắt có chút nhấp nháy. Người này cực kỳ coi trọng thành tích, từ nhỏ đã đặt rất nhiều áp lực lên hai huynh đệ hắn.

Tuy nhiên do cả hai đều cho thấy sự thiên tài của mình nên tuổi thơ cũng không bị ông gây khó dễ quá nhiều.

Cộc cộc!

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

“Con đã chuẩn bị xong chưa Thanh nhi?” Bạc Tuyết đứng ngoài nhẹ giọng hỏi.

“Con ra ngay đây thưa nương.”

Bạc Thanh đã dậy chuẩn bị từ canh ba, hắn mặc một bộ võ phục giống huynh trưởng nhưng là màu xám tro. Khoác thêm một lớp áo lông, hắn mở cửa đi xuống.

Bạc Thành và Bạc Tuyết đã chờ sẵn ở dưới.

Bạc Lâm cũng vừa trong phòng đi ra, vết máu trên người đã được rửa sạch sẽ.

“Đi thôi, ngày hôm nay sẽ quyết định tương lai của các con.”

Con đường từ trung khu đến nhất khu hôm nay vô cùng tấp nập, vô số bậc phụ huynh dắt theo con mình đi dự Khai Đạo Đại Lễ.

Gia đình Bạc Thành vô cùng nổi bật, họ đi đến đâu đều kéo theo tiếng xì xào bàn tán.

“Kia chẳng phải là hai anh em thiên tài của Trung mạch chúng ta sao.”

“Đây chính là hi vọng của gia tộc chúng ta, tiếc là Trung mạch cũng không kì vọng được tư chất quá tốt.”

“Chỉ cần được loại thượng là đã thành công rồi, ta nghĩ Song Long Chi Trung sẽ dễ dàng đạt được thôi.”

“Phải chi con ta cũng được như vậy thì tốt quá.”

Bạc Thành làm như không nghe thấy, Bạc Tuyết thì mỉm cười xoa đầu Bạc Thanh và Bạc Lâm. Hai cậu thiếu niên mặt vẫn lạnh như băng, chậm rãi tiến về nhất khu.

Nhất khu là nơi Bạc Gia Nhất Mạch sinh sống.

Tuy Nhất mạch có không đến một trăm nhân khẩu, nhưng nhất khu lại là khu vực rộng lớn nhất trong Bạc Gia.

Diện tích nhất khu lên đến ba vạn mẫu, nơi đây đường sá được lát gạch lục bảo, xung quanh đều là lầu cao ốc lớn, xa hoa phú quý.

Cây cối ven đường khá nhiều, hiển nhiên là chưa được khai phát hết. Rất nhiều trúc xích thiết, trúc hoàng mâu, hoa tử u mọc khắp. Đây đều là tài vật quý giá của rừng già Hoa U.

Đến cổng Thánh Tiên Thụ Điện, mọi người đều dừng lại.

Một gia lão bước ra, tu vi là ngũ tầng.

Ông mặc một chiếc áo dài dày và tối màu, quần đen kết hợp cùng một đôi giày đen với một số hoa văn không quá phức tạp.

Ông là gia lão học đường, cũng chính là người chủ trì buổi lễ hôm nay.

“Các thí sinh bước vào trong điện, phụ mẫu các người chờ ở đây.”

Nghe gia lão lên tiếng, khoảng hơn ba trăm thiếu niên tuổi chừng mười lăm vội vã bước lên bậc thềm nơi đại điện.

Gia lão kiểm kê lại số lượng, tên tuổi cùng thông tin cá nhân một lượt sau đó cho bọn chúng bước vào.

Bạc Cửu Sư gia lão dẫn bọn thiếu niên đi thẳng một đường đến cuối điện, con đường càng lúc càng tối và hẹp. Đến cuối điện thì diện tích chỉ còn bằng một tầng hầm, nơi đây có một cánh cổng lớn và hai thị vệ tu vi tứ tầng đứng gác.

Hai thị vệ thi lễ với Bạc Cửu Sư sau đó mở cửa cho ông dẫn đám thiếu niên vào.

Đám thiếu niên ngỡ ngàng, sau cánh cửa vậy mà lại là một mảnh rừng rộng lớn.

Nơi đây không khác gì cảnh quan rừng rậm bên ngoài gia tộc, cảnh vật có phần đẹp hơn gấp bội.

Cây cối nơi này um tùm tạo thành một màn che dày đặc, dưới gốc cây một thảm cỏ xanh mướt phủ khắp nơi bao lấy một phần lớn mặt đất. Cỏ xanh thơm mát và mềm mại cho người ta cảm giác như bước đi trên một tấm thảm êm ái.

Màu xanh lục của cỏ càng làm nổi bật màu nâu đen của cây, điểm thêm sắc xanh biếc của một vài bụi trúc Lam Hà tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.

Nhiều loài thực vật và động vật cũng phát triển nơi đây, càng điểm tô thêm sự đa dạng và phong phú của thiên nhiên.

Thảm cỏ xanh mướt được làn gió nhẹ thổi qua khẽ đung đưa. Một bông bồ công anh bay nhẹ đến nơi bọn họ.

Bạc Cửu Sư bắt lấy bông hoa, quay lại nói với đám học sinh: “Nơi đây là Thánh Tiên Chi Khu, là mật khu trọng yếu của gia tộc. Đối với phần lớn người trong các ngươi, đây có thể là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng các ngươi được đặt chân vào đây.”

Ông hất tay: “Nào, theo ta đến khu vực Đạo Thụ.”

Đi một lát cả đoàn đến trung tâm khu rừng, nơi đây có hai gốc đại thụ to lớn.

Một gốc thụ lá cây trắng nõn như tuyết, trên tán lá um tùm mọc ra rất nhiều quả sắc vàng ánh kim không khác gì vàng ròng.

Gốc thụ còn lại màu lá xanh lục tươi mát, quả mọc ra cũng là màu xanh thanh đề mọng nước.

Cách hai gốc thụ không xa là cao tầng Bạc Gia. Vị trí chủ vị chính là Bạc Nhất Long – gia chủ đương nhiệm của Bạc Gia.

Ông đứng lên phát biểu.

“Các con! Đây chính là hai gốc Thánh Thụ và Tiên Thụ của Bạc Gia, là căn cơ của gia tộc ta. Hôm nay các ngươi sẽ được kiểm tra tư chất cũng như lựa chọn con đường tu hành tại nơi đây. Điều này sẽ quyết định tương lai sau này của các ngươi. Vấn đề nên lựa chọn ra sau ắt hẳn phụ mẫu của các ngươi đều đã dạy trước. Vậy nên hãy bình tĩnh, tự tin đưa ra quyết định tốt nhất. Bây giờ Khai Đạo Đại Lễ chính thức bắt đầu!”

Bạn đang đọc Bất Diệt sáng tác bởi 666silver
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 666silver
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.