Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

LẠI TRỞ VỀ

Tiểu thuyết gốc · 2386 chữ

Bất Diệt

Quyển 1 - Chương 3: LẠI TRỞ VỀ

Lục Giới.

Hạ Giới, Bạc Gia.

Cuối Vạn Niên Đại thứ mười một theo Lịch Thánh Ma.

Thiếu niên mở mắt tỉnh giấc.

Sau một thoáng thất thần, hắn rời khỏi giường.

Bây giờ đang là giữa đêm.

Căn phòng nhỏ bé tràn ngập trong bóng tối.

Thiếu niên châm lên một ngọn nến.

Dưới đốm lửa lập lờ, mắt hắn đảo qua đôi bàn tay của mình rồi lại lấy ra một cái gương nhìn khuôn mặt phản chiếu bên trong.

Một gương mặt non nớt.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

“Trở về rồi !”

Tên thiếu niên chính là Bạc Thanh, vị Ma Đế đã từng nhấc lên gió tanh mưa máu ở Nam Vực. Dưới sự trị vì của hắn, Cốt Dực Ma Giáo đồ sát tứ phương. Nghìn vạn dân chúng đã táng mạng dưới ma trảo của chúng.

Hiện tại lão ma đầu này đã quay về hơn một nghìn năm trước, khi mới mười lăm tuổi.

Sống đến kiếp thứ tư, đây đã là lần thứ ba hắn trùng sinh.

Nhưng cảm giác đó vậy mà không khác gì lần đầu.

Cảm giác bắt đầu một cuộc sống mới.

“Nói đi cũng phải nói lại, cũng đã hơn ngàn năm ta không dùng đến nó, có chút cảm giác mới mẻ cũng là lẽ thường tình.” Vừa nói hắn vừa nhìn ngắm chiếc đồng hồ trong tay.

Đồng Hồ Của Sự Khởi Nguyên.

Đây là thánh vật cảnh giới thập tam tầng – đẳng cấp thăng luyện tối cao của Thánh Giới cũng như toàn bộ Lục Giới.

Đây cũng là thánh vật truyền kỳ của Luân Hồi Thánh Tôn đại danh đỉnh đỉnh.

Nhìn chiếc đồng hồ nhỏ bằng quả quýt nằm gọn trong lòng bàn tay, Bạc Thanh cảm khái không thôi.

Để có được đầy đủ tư liệu về món thánh vật truyền kỳ này, hắn đã tiêu tốn hết một ngàn năm cuộc đời. Đây tuyệt không phải là một khoảng thời gian ngắn.

Không phải do hắn vô năng mà thực sự thông tin về Luân Hồi Thánh Tôn quá ít ỏi. Di vật của ông ta lại càng như thế.

Đồng thời Bạc Thanh kiếp trước sa chân Ma Đạo dẫn đến phải lăn lộn tứ phương. Những cuộc chém giết đẫm máu cứ liên miên không dứt khiến hắn có rất ít thời gian tìm hiểu về chiếc đồng hồ.

Ổn định lại tâm trạng, Bạc Thanh bắt đầu tổng kết lại những gì hắn đã trải qua khi trùng sinh.

“Lần này trùng sinh rất khác hai lần trước đó.”

“Lần đầu chết, ta ngay lập tức trở về quá khứ. Lần thứ hai cũng không ngoại lệ, dù xuyên qua đây nhưng gần như là ngay sau khi ta chết, không có điều gì khác diễn ra.”

“Tuy nhiên, lần thứ ba này lại rất khác.”

Bạc Thanh nhớ lại khi hắn tự bạo, Đồng Hồ Của Sự Khởi Nguyên cũng theo đó thôi động đưa hồn phách của hắn đến một khu rừng.

“Đây có lẽ là Khu Rừng Thời Gian được ghi chép lại trong Lục Giới Đồng Thoại.” Hắn tự nhủ.

Lục Giới Đồng Thoại có thể coi là bộ truyện ngụ ngôn đầu tiên của Lục Giới, nó kể về quá trình Lục Giới từ khi bán nhân ra đời cho đến khi Nhân Tổ khai sinh ra nhân loại. Đây có thể nói là câu truyện cổ tích nổi tiếng nhất Lục Giới, không một ai bất kể ở đại giới nào mà không biết.

Trong Lục Giới Đồng Thoại cũng có nói về rất nhiều bí cảnh thiên địa. Dù bộ truyện được coi như truyền thuyết nhưng trên thực tế rất nhiều cường giả đã nghiệm chứng được tính chân thực của những bí cảnh này. Trong đó có Khu Rừng Thời Gian mà Bạc Thanh đã đi qua để trùng sinh trong kiếp thứ ba.

Bạc Thanh nhớ lại khi hồn phách của hắn tiến vào Khu Rừng Thời Gian. Cảnh tượng hắn nhìn thấy là một mảnh rừng âm u không thấy bầu trời.

Nơi đây dường như được bao phủ bởi một bức tường cương khí vô hình giống như bức tường khí ngăn cách Thượng Giới và Hạ Giới.

Ngước nhìn lên trời là tứ sắc hắc, bạch, lục, lam luân phiên nhau theo chuyển động dòng chảy. Xen lẫn là những hư ảnh mặt đồng hồ không ngừng luân chuyển. Kim đồng hồ quay xuôi có nhanh có chậm nhưng tuyệt nhiên không có chiếc nào quay ngược.

Tồn tại chủ yếu trong Khu Rừng Thời Gian là đại thụ, tiểu thụ mọc xen kẽ nhau.

Những gốc thụ này không ngừng sinh trưởng rồi lại chết đi bằng một tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chúng cứ không ngừng lặp đi lặp lại vòng đời của mình một cách vô tận.

Bạc Thanh đang không biết phải làm gì thì Đồng Hồ Của Sự Khởi Nguyên hiện ra từ bên trong hồn phách hắn. Nó chiếu ra một con đường ánh sáng đi sâu vào trong khu rừng.

Con đường nhỏ hẹp chỉ vừa một người đi phát ra tầng sáng ngọc trai. Tuy ánh ngọc yếu ớt nhưng trong hoàn cảnh tối tăm của Khu Rừng Thời Gian lại vô cùng nổi bật.

Bạc Thanh men theo con đường tiến vào trong rừng. Sau một khoảng thời gian khá dài cuối cùng hắn cũng đã thấy điểm đến.

Đó là một gốc tiểu thụ.

Trái với những gốc thụ khác đang không ngừng sinh trưởng, gốc tiểu thụ này lại không có biểu hiện. Chỉ lặng im như chờ Bạc Thanh tới.

Hắn bước đến trước gốc tiểu thụ.

Gốc cây cao nửa trượng, lá xanh mơn mởn nhưng lác đác tựa hồ một khắc sau sẽ rụng sạch.

Chiếc đồng hồ xuyên vào trong gốc thụ.

Sau một khắc thân cây mở ra một lỗ hổng nhỏ. Hồn phách Bạc Thanh không do dự tiến vào.

“Và sau đó ta đã trở về thời điểm này.” Bạc Thanh âm trầm nhìn chiếc đồng hồ.

“Có lẽ do hai kiếp đầu ta chết trên Địa Cầu, mà ở đó không hề có Khu Rừng Thời Gian nên ta cứ thế mà trùng sinh.”

“Trái lại nếu vong mạng trên Lục Giới và thôi động được Đồng Hồ Của Sự Khởi Nguyên thì hồn phách sẽ có thể tiến vào Khu Rừng Thời Gian. Mà cũng chính món thánh vật này có thể dẫn dắt ta đi đúng con đường để trở về quá khứ.”

“Tuy nhiên…” Bạc Thanh tiến ra mở cửa sổ.

Ánh trăng tràn vào căn phòng tối. Vầng sáng ôn nhu nhẹ nhàng nuốt đi bóng đêm cô độc lạnh lẽo.

Cảnh tượng bên trong căn phòng hiện lên.

Một căn phòng nhỏ nhưng rất gọn gàng tươm tất. Chiếc giường nhỏ nằm sát vách cửa phòng, một bộ bàn học làm bằng trúc xích thiết đặt ngay góc trái cửa sổ. Và cuối cùng là chiếc tủ quần áo nằm ngay dưới chân giường.

Bạc Thanh đưa cao chiếc đồng hồ trong tay lên ngang mặt.

Ban đầu dưới ánh nến lập lờ căn phòng khá tối nên không nhìn rõ mọi vật xung quanh.

Nhưng lúc này dưới ánh trăng chiếc đồng hồ đã rõ mồn một.

Nó vẫn vậy, nhưng đã không còn khí tức thập tam tầng.

“Khí tức chỉ còn thất tầng.” Bạc Thanh đánh giá.

“Có vẻ như sau ba lần sử dụng, món thánh vật này sẽ bị giáng xuống thất tầng.”

Bạc Thanh cười khổ: “Nếu biết được điều này, ta đã không cần lo sợ việc chiếc đồng hồ đã được sử dụng hết ba lần hay chưa.”

“Vẫn là thông tin quá ít.” Hắn lắc đầu.

“Ta không biết tác dụng của nó ở tầng bảy là gì. Nhưng cho dù có biết ta cũng không thể sử dụng được, phải tu hành lên đến cảnh giới thất tầng tương ứng mới có thể dùng.”

“Hiện tại ta chính là phàm nhân hàng thật giá thật còn chưa khai mở nội thể. Cũng may món thánh vật này sau khi sử dụng khí tức đã trở nên vô cùng yếu ớt. Nếu khí tức của nó cường thịnh như xưa, chỉ cần là khí tức thất chuyển cũng đủ nghiền ép ta.”

Bạc Thanh quay người về giường, cẩn thận cất chiếc đồng hồ vào rương sau đó giấu dưới gầm giường.

“Hiện tại chỉ có thể cất tạm, sau khi khai mở nội thể ta sẽ để nó ở đó. Bên trong nội thể có thể che giấu khí tức tốt hơn, nhưng tuyệt không được lâu.” Bạc Thanh tự nhủ.

Hắn quay trở lại cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm.

Từng cơn gió lạnh đập vào mặt hắn, gió cuốn theo sương đêm mang cho người ta cảm giác lạnh buốt. Thế nhưng Bạc Thanh vẫn không đổi sắc, cặp mắt sâu u nhìn về phía ánh trăng.

Hắn đang sắp xếp lại nhưng ký ức thu được từ Thư Cầu.

“Mặc dù kiếp trước đã lên kế hoạch kỹ càng cho đời này nhưng do sự việc phát sinh của chiếc đồng hồ nên kế hoạch sẽ phải điều chỉnh lại.” Bạc Thanh suy nghĩ.

“Lúc đầu ta dự định rằng chiếc đồng hồ sẽ bị hủy hoặc vẫn ở cảnh giới thập tam tầng nhưng không thể sử dụng được nữa. Nó vậy mà lại trở về thất tầng…”

Cuộc đời không có việc gì là hoàn toàn suôn sẻ. Luôn có những hòn đá cuội chực chờ làm ngươi vấp chân, những ngã rẽ chỉ cần đi sai cuộc đời sẽ lao dốc như ngựa chạy. Chỉ có linh hoạt thích nghi mới có thể miễn cưỡng sinh tồn.

Sau một canh giờ, hắn đã thành lập được một kế hoạch tốt nhất cho tình huống hiện tại.

Đưa tay sờ lên mặt, Bạc Thanh cười khổ: “Bất tri bất giác mưa đã rơi tự lúc nào.”

Bỗng lúc này cửa phòng từ từ mở ra, một gương mặt hiền từ xuất hiện.

Đó là mẫu thân của hắn.

“Thanh nhi sao con lại đứng đó, trời đang mưa đấy.” Mẫu thân nhẹ giọng hỏi.

Bạc Thanh quay người, cả người trước của hắn đã ướt sũng vì mưa.

“Ướt hết cả người rồi kìa, mau lại đây.” Bà nói.

Bạc Thanh tiến đến ngồi xuống giường, Bạc Tuyết mở tủ quần áo lấy một chiếc khăn lông lau người cho hắn. Bà hỏi: “Sao giờ này con còn không ngủ mà lại ra cửa sổ đứng hứng mưa? Ngày mai chính là Khai Đạo Đại Lễ rồi đấy.”

Bạc Thanh ngước nhìn mẹ mình.

Một người phụ nữ thật đẹp.

Gương mặt trái xoan, đôi mắt dịu hiền như nguyệt, mái tóc đen dài ngang lưng tựa dòng suối ngọt ngào.

Gương mặt này sau một ngàn năm gặp lại vẫn không hề phai mờ trong tâm trí hắn.

Hắn thở dài, cảm xúc có chút phức tạp.

Kiếp trước ở Lục Giới hắn cũng có một gia đình.

Phụ thân luôn nghiêm khắc và coi trọng thành tích. Tuy nhiên mẫu thân lại vô cùng hiền dịu và yêu thương hai anh em hắn. Bà luôn là chỗ dựa tinh thần cho hắn khi vừa mới sang thế giới này.

Cho đến lúc bà ra đi.

Gia đình hắn cũng được tính là tầng lớp trung lưu trong gia tộc. Phụ mẫu đều là Thánh Tu có tu vi tứ tầng, coi như lực lượng trung kiên của gia tộc.

“Tuy nhiên…” Bạc Thanh thở dài trong suy nghĩ.

Suy nghĩ nhìn thì dài nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Bạc Thanh trả lời: “Hài nhi chỉ là có chút hồi hộp nên không ngủ được thôi ạ.”

Bạc Tuyết mỉm cười dịu dàng với con trai: “Thanh nhi ngoan, đừng lo lắng. Ngày mai dù có ra sao mẫu thân vẫn bên con. Chớ quan tâm phụ thân của con, ông ấy độc mồm nhưng vẫn luôn yêu thương hai đứa.”

Bạc Thanh gật đầu: “Vâng, hài nhi đã biết. Nương về nghỉ ngơi đi, con quay lại giường ngủ.”

Mẫu thân của hắn vẫn nụ cười êm ái, nhẹ nhàng xoa đầu hắn rồi đứng lên rời đi.

Bạc Thanh nằm xuống, hắn gác tay lên trán nhìn trần nhà.

Một cặp bướm đêm từ cửa sổ bay vội vào căn phòng tránh đi cơn mưa nặng hạt.

Bướm đêm là côn trùng tiêu biểu của rừng già Hoa U. Mỗi một cặp đực cái nửa năm chỉ có thể cho ra một cá thể con non. Sau khi con non ra đời bướm cha sẽ bỏ đi, chỉ để lại bướm mẹ và con mình.

Cặp bướm đêm một lớn một nhỏ này ắt hẳn là hai mẹ con.

Vừa thoát khỏi cơn mưa tìm được chỗ trú chúng có chút mất cảnh giác mà bay loạn. Vậy mà lại mắc vào mạng nhện trên góc trần nhà.

Cảm nhận được rung động nơi màng tơ, nhện đen từ từ bò đến. Dưới khí tức tử vong nồng đậm, bướm mẹ ra sức giãy giụa mặc kệ bướm con yếu ớt bất lực.

Sau ba hơi thở, bướm con đã chỉ còn lại chút vụn nơi đầu và cánh. Bướm mẹ thoát khỏi nhưng một bên cánh bướm cũng bị đứt ra mà bám vào tơ nhện. Nó lảo đảo vài vòng trên không rồi rơi bịch xuống sàn, cứ thế mà chết đi.

Một tiếng ầm vang nhẹ, bầu trời khẽ gầm thét. Lóe lên một tia chớp sáng rực giữa bầu trời đêm.

Cơn mưa nặng hạt không ngừng trút xuống.

Lộp bộp.

Lộp bộp.

...

Thiếu niên vẫn mở mắt hướng về màn đêm.

Miệng hắn lẩm nhẩm: "Nguyệt ký bất giải ẩm. Ảnh đồ tùy ngã thân. Tạm bạn nguyệt tương ảnh. Hành lạc tu cập xuân."(~)

Màn đêm cô độc bao trùm nuốt lấy cơ thể nhỏ bé.

Đôi mắt ngây thơ dần trở nên lạnh lẽo.

(~) Nguyệt hạ độc chước kỳ - Lý Bạch

Bạn đang đọc Bất Diệt sáng tác bởi 666silver
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 666silver
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.