Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chính là nó

Phiên bản Dịch · 1751 chữ

Người dịch: PrimeK (Tohabong)

Sau khi cùng Lục Cửu Quân ký kết khế ước, Mạc Vô Kỵ cũng không ở lâu trong phòng thí nghiệm của luyện dược Đan Hán. Hắn chỉ là đơn giản nhìn thoáng qua một chút máy móc tinh luyện dược liệu ở đây, trong lòng cũng hiểu đại khái.

Máy móc chỗ Lục Cửu Quân tuy rằng không ít, bảo tồn cũng tốt nhưng trên thực tế những máy móc này kém so với phòng thí nghiệm của hắn ở trái đất. Ở phòng thí nghiệm tại trái đất, hắn có thể trực tiếp tiến hành lấy gien và tổ hợp ngưng luyện, nơi này hiển nhiên không thể làm được.

Mạc Vô Kỵ cũng cũng không thèm để ý, kiếp trước hắn có thể làm ra dược dịch mở rộng mạch lạc (kinh mạch), hoàn toàn là tình cờ. Dù cho không có máy móc, với trình độ thông thạo của mình, hắn vẫn có thể một lần nữa chiết xuất ra loại thuốc kia. Hiện tại có những máy móc này, hắn càng nắm chắc.

Người phụ nữ kia bất kể vì nguyên nhân gì mà ám toán hắn, cô ta cũng không cách nào có được phương pháp chế ra loại thuốc này. Bởi vì dược dịch đó, điểm mấu chốt để chế ra không phải là tổ hợp gien mà là bí quyết luyện chế. Hắn ghi chép thiếu rất nhiều số liệu then chốt và thiếu vài loại thực vật tinh túy, những thứ này hắn để trong đầu.

Trước khi cho thêm các thực vật tinh túy này vào, dược dịch rất tầm thường. Nhưng sau khi bổ sung chúng vào, toàn bộ kết cấu phân tử dược dịch thay đổi hoàn toàn, coi như là dùng DNA kiểm tra, cũng rất lộn xộn, thậm chí mỗi lần kiểm tra cho ra kết quả cũng không giống nhau.

Nhưng cho đến bây giờ Mạc Vô Kỵ vẫn chưa hiểu rõ được nguyên lý của dược dịch mở rộng kinh mạch này. Điều này làm cho Mạc Vô Kỵ tin tưởng, khoa học rất thần kỳ, trên thế giới này còn rất nhiều thứ không cách nào dùng khoa học giải thích được.

Trong lòng Mạc Vô Kỵ biết rõ, cho dù là bị bạn gái ám toán, hay là Yên Nhi bị người khác mang đi. Trước khi hắn chưa có thực lực, đều không có bất kỳ biện pháp nào đi tìm ra đáp án. Nếu số phận bắt hắn cả đời không thể tu luyện, thì cũng đành chấp nhận số mệnh.

Trước khi xác định mình có thể có khả năng tu luyện hay không, dù cho còn có một tia cơ duyên, hắn đều sẽ không bỏ qua.

...

Sau khi ký kết khế ước với Lục Cửu Quân, Mạc Vô Kỵ liền bắt đầu đi lòng vòng tại Nhiêu Châu Thành. Trước khi bắt đầu lựa chọn phương hướng nghiên cứu, hắn nhất định phải điều tra thị trường. Thuốc gì có thể kiếm tiền, cái gì không có khả năng kiếm tiền, nơi này cần nhất là gì.

Lượn một vòng từ sáng đến tối, sự nhiệt tình của Mạc Vô Kỵ lúc ban đầu đã nguội lạnh đi rất nhiều. Hắn cho là trình độ khoa học kỹ thuật thế giới này không bằng trái đất, cộng thêm hắn lại là nhà sinh vật học đỉnh cấp, muốn làm ra một hai sản phẩm kiếm ra lợi nhuận hẳn là chuyện rất dễ dàng.

Thế nhưng kết quả điều tra làm cho Mạc Vô Kỵ hiểu ra một sự thật rằng, khoa học kỹ thuật nơi này có lẽ kém so với trái đất nhưng khả năng chế thuốc tuyệt đối sẽ không kém hơn so với trái đất. Thậm chí các loại sản phẩm làm đẹp, sản phẩm tăng cường sức khỏe quả thực nhiều như thuốc tây trên trái đất. Mạc Vô Kỵ không kiểm tra tác dụng của những thuốc này, người ta có thể quang minh chính đại lấy ra bán ra, hiệu quả kém mới là chuyện lạ.

Không có sản phẩm, dù có thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ, hắn cũng không cách nào cứu sống được luyện dược Đan Hán. Không cứu được luyện dược Đan Hán thì việc muốn nghiên cứu ra thuốc để cho hắn tu luyện thì đúng là người si nói mộng.

Sau một ngày trời điều tra, có được kết quả như thế khiến Mạc Vô Kỵ có chút thất thần. Ngay cả một thiếu niên gầy yếu đi ngang qua va vào người hắn mà hắn cũng không để ý.

- Trộm đồ, còn muốn chạy?

Một tiếng quát làm Mạc Vô Kỵ tỉnh táo lại, Mạc Vô Kỵ theo bản năng ngẩng đầu nhìn, hắn thấy một thiếu niên gầy yếu bị một người thanh niên nắm cổ tay. Người thanh niên đằng sau mang theo một bọc lớn, sắc mặt như dao cắt, cả người mang theo một loại khí tức bén nhọn.

- Ngươi nói bậy, mau buông tay....

Thiếu niên gầy yếu kêu lên, Mạc Vô Kỵ lúc này mới sờ túi quần của mình, túi kim tệ đã biến mất.

Lúc này Mạc Vô Kỵ làm sao không biết thiếu niên gầy yếu này vừa rồi trộm túi tiền của hắn, hắn không chút do dự xông tới, nắm tay còn lại của thiếu niên, trực tiếp thò tay vào ngực của hắn.

Quần áo của thiếu niên này không có túi, nếu mà trộm túi tiền của hắn nhất định sẽ nhét vào ngực.

Mạc Vô Kỵ mò được chiếc túi mềm mềm, hắn lôi ra được túi tiền của mình.

Người thiếu nên liền đỏ mặt, không dám giãy giụa nữa.

- Đa tạ anh bạn xuất thủ tương trợ, nếu không có anh bạn, đến cả tiền ăn cơm cũng không có.

Mạc Vô Kỵ thu lại ví tiền, ôm quyền cảm tạ người thanh niên.

Người thanh niên thấy Mạc Vô Kỵ tìm được túi tiền, gật đầu, buông tên trộm gầy yếu ra. Sau khi được thả, tên trộm hơi giật mình, mấy giây sau lẩn vào đám đông biến mất.

Cả quá trình này diễn ra rất nhanh, thậm chí nhiều người xung quanh đều không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thanh niên cũng không đáp lại lời cảm tạ của trả lời Mạc Vô Kỵ mà quan sát Mạc Vô Kỵ rồi hỏi:

-Tại sao lại tha cho tên trộm?

Hắn vừa rồi tha cho kẻ trộm, chỉ cần Mạc Vô Kỵ muốn giữ lại tên trộm, thì hắn hoàn toàn làm được.

Mạc Vô Kỵ cười cười:

- Tên trộm xanh xao gầy yếu như thế, hiển nhiên là đói bụng lắm rồi, bắt được cô ta ngoài đánh cho một trận thì còn làm được gì?

Tê trộm là một cô gái, hơn nữa đã đói lả. Mạc Vô Kỵ chính mình cũng từng sống chật vật, trên người tiểu cô nương kia hắn nhìn thấy bóng dáng của Yên Nhi, nên có chút thương cảm đối với tiểu cô nương kia. Chỉ bất quá hắn trời sinh đã ghét kẻ trộm, cho dù có thông cảm thì cũng không vô duyên vô cớ mà rút tiền ra đưa cho một tên trộm. Tuy nhiên hắn cũng không dạy dỗ tiểu cô nương gầy yếu này.

Nếu anh bạn không ngại, chi bằng chúng ta ra một tửu quán nào ngồi một chút?

Mạc Vô Kỵ tùy ý nói một câu chuyển chủ đề.

Người thanh niên nhàn nhạt nói:

- Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, từ biệt tại đây.

Mạc Vô Kỵ nói tiếp:

- Tôi là Luyện Dược Sư, có phải là anh bạn có dược liệu muốn bán đúng không? Nếu như có thì đúng lúc tôi đang cần.

Là một nhà sinh vật học quanh năm tiếp xúc với các loại dược liệu, Mạc Vô Kỵ sớm ngửi thấy mùi dược liệu trên người chàng thanh niên.

- Làm sao anh biết?

Người thanh niên nghi hoặc nhìn Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ khẽ mỉm cười:

- Tôi ngửi thấy mùi dược liệu trên người anh, hơn nữa dược liệu còn rất mới.

Người thanh niên gật đầu:

- Phía trước có Nhiêu Giang Tiên tửu quán cũng không tệ, chúng ta đến đó.

...

Nhiêu Giang Tiên tửu quán đích xác không tệ, tiểu nhị đưa rượu lên, Mạc Vô Kỵ còn chưa uống đã ngửi thấy được hương vị mát lạnh.

- Tôi là Mạc Vô Kỵ, còn chưa thỉnh giáo anh bạn xưng hô như thế nào?

Mạc Vô Kỵ bưng ly rượu lên nói.

- Lam Vũ.

Người thanh niên không nói nhiều, sau khi báo tên liền một hơi uống cạn ly rượu trong tay.

- Tôi là luyện dược sư của xưởng luyện dược Đan Hán, Lam huynh sau này nếu có dược liệu đều có thể trực tiếp đưa đến luyện dược Đan Hán. Nếu có dược liệu đặc biệt mà tôi đang tìm thì giá cả còn...

Mạc Vô Kỵ nói đến đây đột nhiên dừng lại, hắn bây giờ còn chưa tìm được sản phẩm thích hợp để luyện chế đan dược, lấy đâu tiền để mua dược liệu hắn cần?

Lam Vũ thấy Mạc Vô Kỵ không nói tiếp, cho rằng Mạc Vô Kỵ có ý tăng giá, lập tức nói:

- Đương nhiên có thể, bất quá tôi cũng sắp rời khỏi Nhiêu Châu. Thừa Vũ Quốc và Xương Yến Quốc lại đang giao tranh, cần nguyên liệu chế thuốc chữa thương, tôi sẽ đi tới gần nơi đang giao tranh đó.

Chiến tranh? Thuốc chữa thương? Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên bừng tỉnh như bị sét đánh, đột nhiên đầu óc sáng tỏ.

Hắn đã nhìn thấy nhiều thuốc chữa thương tại các tại các đan phòng và hiệu thuốc nhưng cho dù tốt đến đâu làm gì có thứ gì tốt bằng Penicilin?

Trên thực tế Lục Cửu Quân đã sớm nói về thuốc chữa thương nhưng hắn không để ý. Hiện tại hắn không tìm được sản phẩm phù hợp, nghe nói đến chiến tranh cùng thuốc chữa thương, lập tức liền nghĩ ra Penicilin.

Có thể nói tại Thế chiến II, chiến cuộc xoay chuyển là có công lao rất lớn của Penicilin. Đây chính là thứ đã cứu tính mạng của hàng nghìn hàng vạn người.

Mạc Vô Kỵ vỗ tay một cái, Penicilin, chính là nó.

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân (Bản dịch mới) của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.