Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực phẩm linh căn

Phiên bản Dịch · 1855 chữ

Người dịch: PrimeK (Tohabong)

Mạc Vô Kỵ liền vội vàng tiến lên ôm quyền nói:

- Hai người chúng tôi chỉ là hiếu kỳ đến xem, nghe nói Khai Linh cần rất nhiều kim tệ, chúng tôi ngay cả cơm đều ăn không đủ no, ngay cả ngân tệ cũng không có một đồng, lấy đâu ra kim tệ? Hai người chúng tôi đi ngay đây.

Người đàn ông râu bạc ánh mắt có chút đáng sợ, Mạc Vô Kỵ có một loại cảm giác rất khó nói rõ ràng, không nên tiếp tục ở tại chỗ này.

Người phụ nữ hừ một tiếng, liếc chiếc túi đựng kim tệ trong tay Mạc Vô Kỵ, trong mắt hiện lên một tia chán ghét. Rất hiển nhiên, nàng biết túi trong tay Mạc Vô Kỵ có kim tệ, lúc này đối với việc Mạc Vô Kỵ nói dối rất xem thường cùng chán ghét.

Mạc Vô Kỵ coi như là sành sỏi, nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt người phụ nữ này, hắn thậm chí hoài nghi cái túi trong tay mình có bị rách hay không. Nếu không, lẽ nào người phụ nữ này có thể nhìn xuyên qua túi của hắn?

- Đừng vội đi, nếu tới rồi, vậy thì vào xem có Linh Căn hay không đã.

Người đàn ông râu bạc khàn khàn nói tiếp.

Mạc Vô Kỵ tỉnh táo lại, hắn rõ ràng cảm giác được đối tượng mà người đàn ông râu bạc này không phải là hắn, mà là Yên Nhi bên cạnh hắn. Nếu đến vì Linh Căn của Yên Nhi, thế nhưng Yên Nhi rõ ràng chưa kiểm tra Linh Căn, lẽ nào hắn có thể nhìn ra? Nếu không phải là vì Linh Căn của Yên Nhi, vậy thì vì cái gì? Hắn kéo Yên Nhi kéo về phía sau, thận trọng nói:

- Hai vị đại nhân, hai huynh muội chúng tôi không có kim tệ, cũng không muốn đi Khai Linh, cáo từ.

Người đàn ông râu bạc ha ha cười:

- Không phải là đi Khai Linh cho các ngươi, kiểm tra một chút Linh Căn cũng chẳng mất bao tiền, vào thôi...

Kiểm tra Linh căn không tốn bao tiền? Mạc Vô Kỵ trong lòng có chút nghi hoặc, không phải nói kiểm tra trước khi Khai Linh ít nhất đều cần mấy trăm kim tệ sao?

- Lão huynh này, ta nghe nói dù là thử một chút, cũng phải tốn năm trăm kim tệ. Có vài người khảo nghiệm là phàm căn, vì muốn thử vận may đi Khai Linh, chí ít đều cần hơn vạn kim tệ, còn là dùng Linh Dược kém nhất.

Nếu mà không phải là xem hai người này khí độ bất phàm, Mạc Vô Kỵ thậm chí hoài nghi hai người này là bọn buôn người.

Người đàn ông râu bạc cười ha ha một tiếng nói:

- Bình thường chỉ có kiểm tra nếu có Linh Căn thì mới cân nhắc có đi Khai Linh hay không. Một khi là phàm căn, bọn họ liền nói tháp Khai Linh không thể kiểm tra ra một số loại Linh Căn, rồi dụ dỗ người ta đi Khai Linh, những người đó đều là phường bịp bợm.

Mạc Vô Kỵ hoàn toàn hiểu, cái gì mà Khai Linh cần hơn vạn kim tệ đến mấy triệu kim tệ? Đây hoàn toàn là trò làm tiền của những kẻ làm trong tháp Khai Linh. Chỉ cần đến kiểm tra, nếu là phàm căn, liền nói không dám khẳng định có hay không có Linh Căn, chỉ có đi Khai Linh mới có thể xác định.

Nếu muốn Khai Linh, tốt lắm, cầm kim tệ đến. Thậm chí có những người suy nghĩ giống hắn, bảo là lần thứ nhất Khai Linh dùng Linh Dược không tốt, không khai phá ra Linh Căn ẩn giấu, sau đó sẽ cầm tiền đi Khai Linh lần thứ hai.

Đến lúc này, Mạc Vô Kỵ trăm phần trăm khẳng định, cha hắn khi lần đầu tiên dẫn hắn đến Khai Linh bị người ta lừa.

Nhất định là hắn không có Linh Căn, nhưng những tên làm trong tháp Khai Linh lại muốn kiếm phí Khai Linh. Cộng thêm việc Mạc Quang Viễn quá mong muốn hắn có thể tu luyện đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền tài để hắn đi Khai Linh. Đương nhiên, những người bị lừa gạt đều cũng là kẻ có tiền.

- Đứng lại.

Người canh tháp Khai Linh dường như cũng không nhận ra đôi nam nữ này, tiến đến ngăn cản hai người.

Người đàn ông râu bạc hừ lạnh một tiếng:

- Nơi này người nào phụ trách, cút ra đây cho ta.

Tiếng của người đàn ông râu bạc không phải là lớn lắm nhưng rất vang, Mạc Vô Kỵ cảm thấy màng nhĩ như vỡ nát, trong lòng cực kỳ hoảng sợ.

Chỉ vài giây sau, một người trung niên to béo vọt ra. Hắn ta tới cửa tháp Khai Linh nghi hoặc nhìn hai người nam nữ này, hiển nhiên hắn cũng không biết họ.

Người đàn ông kia lấy ra một ngọc bài nói:

- Đưa ta đến phòng thử nghiệm Linh Căn tốt nhất nơi này.

Tên mập nhìn thấy ngọc bài, tay hơi run lên, nhanh chóng kính cẩn nói:

- Dạ, dạ, tôi là Lưu Xuân Sơn, người phụ trách nơi này, hai vị đại nhân mời đi theo tôi.

Theo Mạc Vô Kỵ liền cảm nhận được một lực lượng cường đại mang hắn đi, khiến hắn không làm chủ được bản thân mà bất giác đi theo hai người nam nữ kia vào tháp Khai Linh.

Mạc Vô Kỵ sắc mặt có chút khó coi, hắn đúng là muốn đến thử một chút xem mình Linh Căn hay không. Nhưng cái kiểu bị người khác ép buộc mà mình không có chút phản kháng nào khiến hắn rất khó chịu.

Bên trong tháp Khai Linh khá rộng rãi, Mạc Vô Kỵ thấy mấy người đang trả kim tệ, xem ra họ cũng là người đến kiểm tra Linh căn hoặc Khai Linh.

Lưu Xuân Sơn rất nhanh đưa mấy người dẫn tới tầng hai của tháp Khai Linh, vừa tiến vào, thứ đầu tiên Mạc Vô Kỵ nhìn thấy chính là một cột thủy tinh cao chừng một trượng.

- Ngươi lên kiểm tra trước, đứng ở phía sau cái đó.

Người đàn ông râu bạc giọng nói chiếu lệ với Mạc Vô Kỵ, chỉ chỉ nơi đứng đằng sau cột thủy tinh.

Mạc Vô Kỵ hiểu được ý tứ của ông ta. Ông ta cho hắn đi thử Linh căn là nể mặt Yên Nhi. Tới lúc này Mạc Vô Kỵ dĩ nhiên đoán được người đàn ông râu bạc rất xem trọng Linh căn của Yên Nhi, cũng không rõ tại sao ông ta tùy tiện nhìn một cái mà biết được.

Dù cho đã từng kiểm tra qua một lần, biết rõ mình là không có Linh Căn, Mạc Vô Kỵ vẫn có chút thấp thỏm. Hắn khát vọng lần trước kết quả kiểm tra sai, bản thân là có Linh Căn. Giờ khắc này, hắn thậm chí có chút khát vọng người lúc trước nói hắn không có linh căn, là muốn nhiều lừa thêm kim tệ, để cho hắn đến kiểm tra lần thứ hai.

Mạc Vô Kỵ cũng biết rất rõ, khả năng này là rất nhỏ.

- Thiếu gia, anh đi kiểm tra đi

Những lời mà hôm qua Mạc Vô Kỵ nói, đủ để Yên Nhi biết, thiếu gia của nàng cực kỳ khát vọng có Linh Căn.

Mạc Vô Kỵ gật đầu, hít một hơi thật sâu, đi tới nơi khảo thí Linh Căn, đứng lên trên.

Trên cột Thủy tinh một tia sáng màu xám lóe lên một cái, sau đó liền bất động.

Mạc Vô Kỵ không biết thế nào mới có Linh Căn, thế nhưng cột thủy tinh không có phản ứng, hắn cũng biết đây tuyệt đối không phải là biểu hiện có Linh Căn.

Quả nhiên, người đàn ông tử râu bạc có chút không nhịn được nói:

- Phàm căn bình thường nhất, cả đời này là người phàm, đi xuống.

Toàn thân Mạc Vô Kỵ phát lạnh, đầu có chút choáng váng, năng lực khống chế mạnh mẽ khiến hắn bước xuống khỏi nơi kiểm tra như không có chuyện gì xảy ra. Tay hắn hơi run cho thấy lúc này hắn thất vọng đến nhường nào. Cho dù là Linh Căn kém cỏi nhất cũng tốt, vì sao chỉ là phàm căn?

- Thiếu gia, không có Linh Căn cũng không sao, lão gia cũng không có Linh Căn.

Yên Nhi nhanh chóng đi lên an ủi Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ làm bộ bình tĩnh cười cười:

- Không việc gì, không có Linh Căn ta còn có hai tay. Tương lai chúng ta vẫn cứ ăn uống no say.

Trong lòng hắn thở dài, có một câu nói hắn chưa nói. Lão gia cũng là bởi vì không có Linh Căn, kết quả tại Nhiêu Châu bị người ta ăn đến miếng xương cũng chẳng còn.

Người phụ nữ xinh đẹp còn lười khinh bỉ Mạc Vô Kỵ, ăn uống no say, chỉ có người phàm như con kiến hôi mới có loại này lý tưởng cao cả như vậy.

Người đàn ông râu bạc căn bản cũng không để ý Mạc Vô Kỵ, mà là cười tủm tỉm nhìn Yên Nhi nói:

- Tiểu cô nương, đến lượt cô kiểm tra.

Yên Nhi nhanh chóng lắc đầu:

- Tôi không muốn kiểm tra, tôi cũng không muốn tu luyện, tôi phải cùng thiếu gia đi rồi.

- Nếu tới rồi, thử một chút xem.

Cùng với lời nói của người đàn ông râu bạc, Yên Nhi không tự chủ được rơi vào vị trí thử nghiệm Linh Căn.

Mạc Vô Kỵ thầm nắm chặt nắm tay, hắn đích xác là muốn Yên Nhi thử một chút, nhưng cái kiểu ép buộc đi thử như thế này lại khiến hắn không thoải mái. Mạc Vô Kỵ chậm rãi hít sâu một hơi, dù cho hắn không thoải mái đi nữa, trước hai người nam nữ này, hắn cũng như con kiến hôi nhỏ bé.

Yên Nhi vừa rơi xuống bục thử nghiệm, chỉ vài giây, cột thủy tinh trụ lại đột nhiên bạo phát ra từng chùm ánh sáng màu xanh, ánh sáng xanh này rất nhanh, liền vọt tới phía trên cùng của cột thủy tinh, kém chút nữa là vọt tới chóp đỉnh. Ánh sáng xanh lấp lánh ánh sáng dịu mắt giống như cầu vồng lục lam.

- Cực phẩm Linh Căn!

Người đàn ông râu bạc cùng người phụ nữ xinh đẹp gần như là đồng thời kêu lên, Mạc Vô Kỵ nhìn thấy trong mắt bọn họ một loại kích động cuồng nhiệt.

Quả nhiên họ đến vì Yên Nhi, trong lòng Mạc Vô Kỵ cảm thấy bất lực.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân (Bản dịch mới) của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.