Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện dược sư trưởng

Phiên bản Dịch · 1925 chữ

Chương 7

Lục phường chủ, ông thuê tôi có phải là muốn tôi nghiên cứu thuốc mới cho Luyện dược Đan Hán hay không?

Mạc Vô Kỵ hít sâu một hơi, quyết định đánh cược một lần. Hắn cần nhiều kim tệ, không phải là mấy chục, mấy trăm có thể giải quyết được vấn đề.

Lục Cửu Quân do dự một lát đáp:

- Cũng không hoàn toàn là bảo anh nghiên cứu thuốc mới, luyện dược Đan Hán sở dĩ suy sụp cũng bởi vì tôi đem rất nhiều vốn để nghiên cứu thuốc mới. Kết quả, nghiên cứu thất bại, không thể nào ra mắt đúng thời điểm, bị đối thủ nhân cơ hội công phá. Có lẽ anh tiếp tục phát triển tiếp những thuốc mà chúng tôi nghiên cứu trước đây. Như thế cũng đỡ tốn công tốn của.

Những lời này của Lục Cửu Quân cũng không nói mò, luyện dược Đan Hán kiếm được rất nhiều lợi nhuận kể từ khi Mạc Thiên Thành đến làm nhưng kể từ khi ông ta mất tích, Lục Cửu Quân, một người không thích an ổn đã lập tức thông báo tuyển dụng vài Luyện Dược Sư bắt đầu nghiên cứu thuốc mới. Đáng tiếc tiền đổ vào nghiên cứu cứ như gió vào nhà trống, thuốc mới không ra lò, luyện dược Đan Hán phá sản.

Rất nhiều người đều cho rằng Lục Cửu Quân điên cuồng nên mới làm luyện dược Đan Hán lụn bại. Chỉ có bản thân Lục Cửu Quân mới hiểu rõ, cho dù là ông ta không nghiên cứu thuốc mới, luyện dược Đan Hán sớm muộn cũng sẽ lụn bại.

Tâm tư của Mạc Thiên Thành căn bản không đặt trên luyện dược Đan Hán, các loại thuốc của luyện dược Đan Hán trong thập niên qua, sớm đã mất khả năng cạnh tranh. Giá cả và công hiệu thuốc của Công phường Thừa Linh Cực Đan đều tốt hơn so với luyện dược Đan Hán. Những điều ông ta làm chẳng qua cũng chỉ như ném một viên đá xuống ao mà thôi.

- Nếu như tôi là người chủ đạo nghiên cứu thuốc mới, tôi hi vọng nhận được 70% lợi nhuận.

Mạc Vô Kỵ biết mình cần một lượng lớn tiền tài để đi Khai Linh. Hắn căn bản không có ý định mượn thành quả trước kia của luyện dược Đan Hán.

- Không được, anh không có giấy chứng nhận tư cách Luyện Dược Sư, lại muốn 70% lợi nhuận, trên đời đâu có loại đạo lý này? Coi như tôi tùy tiện mời một Luyện Dược Sư, một tháng bất quá chỉ mất từ 200 đến 300 kim tệ mà thôi.

Lục Cửu Quân đứng lên, có chút tức giận nói.

Mạc Vô Kỵ không hề luống cuống, kiếp trước hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần đàm phán, há có thể bị đọa bởi một câu nói này:

- Lục phường chủ, ông xác định một tháng mất hai ba trăm kim tệ thì Luyện Dược Sư có thể ra loại thuốc mới cho ông? Thứ hai, coi như là có ra được loại thuốc mới thì các xưởng thuốc khác cũng có thể làm ra được sản phẩm mới này, vậy thì ông có nắm chắc sản phẩm mới này có cho lợi nhuận không? Thêm nữa cho dù ký khế ước nếu thời gian nghiên cứu kéo dài thì ông có nhiều kim tệ như vậy để trả cho người ta sao? Tôi lại khác, trước khi thuốc mới ra đời, mỗi tháng chỉ lĩnh 10 kim tệ thôi.

Mạc Vô Kỵ nhìn ra Lục Cửu Quân không có dư dả kim tệ để thuê Luyện Dược Sư chân chính, lúc này mới muốn thử thời vận.

- Anh vừa muốn chia lợi nhuận lại muốn tôi trả 10 kim tệ mỗi tháng?

Lục Cửu Quân bất lực nói.

- Đương nhiên rồi, Lục phường chủ, ông có thể tìm thấy tôi, đủ cho thấy ông anh minh thần võ. Đã như vậy, ông đương nhiên cũng hiểu hoàn cảnh của tôi, cũng biết là tôi không thể ôm bụng rỗng để nghiên cứu thuốc mới cho ông. Hơn nữa, nếu như tôi không thể nghiên cứu ra thuốc mới thì ông cũng không bị tổn thất nhiều. Nếu ông tốn mấy trăm kim tệ mỗi tháng trả cho luyện dược sư khác, nếu không cho ra đời được thuốc mới, ha ha, sợ rằng Lục phường chủ sẽ làm hàng xóm của tôi mất...

Mạc Vô Kỵ cười tủm tỉm nói.

Lục Cửu Quân nhìn vẻ mặt tươi cười của Mạc Vô Kỵ tức điên người, nếu mà ông ta được nghe được ai nói đầu óc tên này có vấn đề thì e rằng sẽ xông tới đạp cho tên đó một cước.

- Không được, tối đa tôi chỉ chia 50% lợi nhuận.

Lục Cửu Quân do dự một lúc cuối cùng mới nói ra từng chữ.

Mạc Vô Kỵ nói cũng có lý, coi như là hắn không nghiên cứu ra loại thuốc mới thì bất quá mấy tháng cũng chỉ tốn mấy chục kim tệ. Một khi mời luyện dược sư khác, e rằng tổn thất lên đến cả ngàn kim tệ. Khi đó, có lẽ Lục Cửu Quân hắn cũng phải làm hàng xóm với tên vương tử khốn đốn này mất.

Mạc Vô Kỵ bình tĩnh sờ sờ cằm:

- 50% cũng được nhưng không phải là 50% lợi nhuận của thuốc mới mà là 50% cổ phần của luyện dược Đan Hán, nếu mà đồng ý, chúng ta liền ký khế ước. Nếu không đồng ý, tôi sẽ đi thi giấy chứng nhận Luyện Dược Sư. Đừng nói với tôi là không có chứng nhận tốt nghiệp thì không lấy được giấy chứng nhận luyện dược sư, tôi có cách của tôi, chờ đến khi tôi có giấy chứng nhận Luyện dược sư thì he he…

Lục Cửu Quân thở dài, hắn biết Mạc Vô Kỵ đã nắm thóp của hắn. Nếu mà không tìm Mạc Vô Kỵ này, coi như là hắn đối với luyện dược sư khác nói đem 80% xưởng dược này cho người đó thì phỏng chừng cũng không ai tin tưởng hắn.

-Được, tôi đồng ý. Mạc công tử, nhất định anh phải tận tâm tận lực đấy, luyện dược Đan Hán của tôi hoàn toàn nhờ vào anh. Từ hôm nay trở đi, anh chính là Luyện Dược Sư trưởng của luyện dược Đan Hán.

Lục Cửu Quân không cò kè mặc cả nữa. Khi thuốc mới của luyện Đan Hán ra lò thì đó chính là toàn bộ lợi nhuận. Cho nên phân chia lợi nhuận dựa trên thuốc mới hay cổ phần của xưởng luyện dược Đan Hán thì cũng thế cả.

Mạc Vô Kỵ vỗ vỗ vai Lục Cửu Quân:

- Lão huynh là người thông minh, xem tôi phát tài cho huynh thế nào để hồi sinh luyện dược Đan Hán. Được rồi, lão Lục, cho tôi mượn trước 10 kim tệ đi, nhà đang thiếu gạo.

Khóe miệng Lục Cửu Quân giật giật vài cái, vẫn lấy ra túi tiền đưa cho Mạc Vô Kỵ nói:

- Mạc huynh đệ, chúng ta sắp chính thức là người cùng một nhà, đâu cần khách khí ? Thiếu kim tệ thì ứng trước tiền công cũng được. Tôi về nhà chuẩn bị một chút, ngày mai anh trực tiếp tới xưởng của tôi ký khế ước là được.

Mạc Vô Kỵ nhận cái túi nắn nắn bên trong, đúng là có gần 10 kim tệ, trong lòng vui vẻ đang định nói thêm vài câu, đã nhìn thấy Yên Nhi đang lo lắng đứng tại đại sảnh công hội. Cảm động vì nha đầu này lo lắng cho mình nên đi ra công hội luôn.

- Được được được, ngày mai tôi đến xưởng Luyện Dược...

Đang khi nói chuyện, Mạc Vô Kỵ đã đi ra phòng trà, vẫy tay từ xa gọi:

- Nha đầu...

So với tâm trạng lo lắng và mờ mịt khi mới đến, sau cuộc chiến giằng co với Lục Cửu Quân tại Công hội, Mạc Vô Kỵ đã hoàn toàn khôi phục tâm trạng. Cái gì tới sẽ tới.

- Thiếu gia...

Yên Nhi thấy Mạc Vô Kỵ, vẻ lo lắng liền biến mất, vội vàng đi tới.

- Đi thôi, chúng ta về nhà, thuận tiện mua chút gì ngon ngon mang về.

Mạc Vô Kỵ kéo Yên Nhi, vội vàng chào Lục Cửu Quân rồi rời khỏi công hội.

Nói thật ra, sáng sớm mới được nửa bát cơm, căn bản là vẫn chưa no. Giờ trên người đang có kim tệ, không đi ăn một bữa thỏa thích thì có lỗi với dạ dày.

Tháp Thừa Vũ Khai Linh?

Mạc Vô Kỵ mới vừa đi ra khỏi cửa công hội liền ngừng lại, hắn nhìn thấy phía bên kia đường có một tòa tháp cao màu vàng nhạt, bên ngoài tháp cao sừng sững dựng mấy chữ lớn, tháp Thừa Vũ Khai Linh.

Lúc trước hắn đi tìm việc liền đến công hội Nhiêu Châu không chú ý đến tháp Thừa Vũ Khai Linh ở đằng sau này.

Yên Nhi thấy Mạc Vô Kỵ dừng lại nhìn tháp Khai Linh, trong lòng thở dài nói:

- Thiếu gia, đó là nơi Khai Linh, trước đây thiếu gia cũng đi qua.

Yên Nhi mơ hồ nhắc nhở Mạc Vô Kỵ, hắn là phàm căn. Mạc Vô Kỵ hiểu ý tứ của Yên Nhi nhưng vẫn nói:

- Yên Nhi, chuyện đi ăn chờ một chút, chúng ta tới tháp Khai Linh xem trước.

Đối với Mạc Vô Kỵ , điều quan trọng nhất lúc này là có được Linh Căn, sau đó tu luyện. Hắn và Lục Cửu Quân một phen giằng co, cũng chỉ vì muốn tu luyện, bằng không hắn thiếu gì cách để kiếm được tiền ăn?

- A...

Yên Nhi sau khi kêu lên "A" một tiếng liền bị Mạc Vô Kỵ kéo về phía tháp Khai Linh ở bên kia đường.

...

- Đứng lại, nơi kiểm tra Linh căn và Khai Linh cấm người lạ vào.

Mạc Vô Kỵ cùng Yên Nhi vừa mới cửa tháp Khai Linh đã bị người khác ngăn cản.

- Thiếu gia, muốn đi Khai Linh, trước hết đăng ký, sau đó giao nộp kim tệ, mới có thể đi vào. Nếu có hành vi lừa gạt hậu quả sẽ rất nghiêm trọng...

Yên Nhi lo lắng Mạc Vô Kỵ làm loạn, nói nhỏ bên tai Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ gật đầu, hắn sẽ không gây lộn tại chỗ này. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng. Hắn tới nơi này muốn dò hỏi một chút về thủ tục cũng như chi phí Khai Linh

-Oh?

Khi Mạc Vô Kỵ còn chưa kịp lên tiếng, một tiếng thốt kinh ngạc vang lên bên cạnh hắn.

- Tiểu nha đầu, cô đến để Khai Linh?

Tiếp theo sự ngạc nhiên, một âm thanh hơi khàn khàn hỏi.

Mạc Vô Kỵ và Yên Nhi lúc này mới nhìn thấy bên cạnh bọn họ không biết khi nào xuất hiện một nam một nữ, người đàn ông râu bạc bay bay, nhìn dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Người phụ nữ dung nhan xinh đẹp, khí tức lạnh lùng, cao quý khiến người ta không dám nhìn. Vừa hỏi là người đàn ông kia.

Yên Nhi theo bản năng lui về phía sau một bước, lắc đầu.

……

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân (Bản dịch mới) của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.