Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên Thủy

Tiểu thuyết gốc · 909 chữ

Phía xa xa kinh thành Mạc Họa có một cái thôn nhỏ gọi Trấn Linh, quanh năm sinh hoạt bình bình đạm đạm chỉ có chút khác biệt, ở giữa cái thôn này là một cái giếng to từng được mấy vị đại sư phong thủy đến chỉ điểm.

Dựa theo mà nói chỉ cần người dân trong thôn giữ vững bản tâm không làm điều ác thì một năm có mấy vị quan thì cũng không có bạc.

Mà cũng không sai người trong thôn này ai ai cũng thật thà chất phát, gặp mấy cái nạn dân cũng đều hết sức giúp đỡ, để mà hình dung thì trong cái thời mà cơm còn phải ăn với vỏ trấu thế này thì quả thực cả thôn đều ngang với bậc thánh.

Phía xa xa nơi chân trời là một ngọn ngũ chỉ sơn sớm đã phủ tuyết trắng, năm nay rét đậm, bông tuyết cứ ào ào chảy xuống như mưa lũ, đốt đèn chỉ tay năm ngón chỉ sợ mờ mờ sáng sáng cũng nhìn không ra.

- Đông nay lạnh quá, không biết có sống qua nổi không nữa.

Một vị thiếu phụ nằm trên cái giường tre cũ kĩ hơi chán chường thở dài.

- Bà nghĩ quá, phận người bạc lắm sống nay chết mai việc chi mà lo xa?

Tiếng nói trầm ổn mang một chút trải đời, cái tên trung niên này là một trong mấy người khỏe mạnh nhất thôn, thường thường đi săn cũng là đủ sống qua ngày hơn nữa hắn còn có cái nghề khắc gỗ tổ truyền, nói nghèo thì không nghèo nói khấm khá thì cũng không đến.

Chưa đợi nói tiếp tên trung niên đã bật dậy khỏi giường tiến về phía cái bàn tre, nhìn về phía thiếu niên mặt mày ôn nhuận như ngọc, đôi mắt tinh xảo sâu như đáy hồ cùng với làn da trắng nõn để người ta mê mệt, hắn có làn da của mấy tên nông phu không nên có thân thể thì cũng gầy yếu, mặt mày thì xinh đẹp giống như nữ tiên.

Thiếu niên tên Phương Hồng sở dĩ hắn có cái tên này cũng là vì năm đó khi sinh ra hắn đã mấy lần suýt chết, mấy cái tên thầy lang được cha mẹ hắn mời tới đều nói mệnh hắn không sống được quá mấy năm, vì vậy mà cha mẹ mới lấy cho hắn cái tên Phương Hồng, ngụ ý muốn hắn không được từ bỏ luôn phải cố gắng mà rực rỡ giữa thiên hạ.

Cha hắn cũng là Phương Nguyên trung niên, người này cũng là một số phận đáng thương ông nội Phương Hồng mất sớm chỉ có cha hắn cùng với bà nương tựa nhau mà sống vốn dĩ cứ nghĩ ôm mộng học xong thì ra làm quan mang lại công danh cho cả làng, đáng tiếc liên tiếp mấy cái sự cố đều đã hủy hết một chút hi vọng còn sót lại trong hắn.

Trung Niên lại nhìn về phía nương tử hắn, cái người phụ nữ đã đi cùng hắn từ thời niên thiếu đến khi nên vợ thành chồng, cho dù là có đói khổ hay hoạn nạn thì vẫn có bóng dáng của nàng.

- Lại nghĩ cái gì đấy.

Một tiếng gọi vô cùng êm tai đánh hắn ra khỏi suy tư.

- Không có gì chỉ là cảm thấy mấy cái tên lang băm chết dẩm đấy đúng là mất nết.

- Ngươi đấy dù gì cũng là người có ăn có học sao lại nói mấy lời độc miệng thế, có chuyện gì thì người ta cũng đến xin lỗi rồi đúng chứ, với con ngươi được khỏe mạnh không tốt sao việc gì mà phải nhắc đi nhắc lại?

Nói qua nói lại một hồi thì nữ nhân mới phất phất tay tỏ ý không muốn nghe rồi mới chầm chậm đứng dậy đi ra ngoài.

Trung Niên có chút chần chừ nói:

- " Đạ tạ nàng, Thanh nhi. "

Nữ tử hơi ngẩn người không nói chỉ gật gật đầu ngầm hiểu.

Mà thiếu niên Phương Hồng vẫn cầm lấy cuốn sách cũ có chút ngẩn người, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi lại tiếp tục đọc sách.

Thánh hiền có nói người không thể tham vì đạo trời kỵ mãn, nhân đạo kỵ toàn mà thân là người có học phải lấy cái chữ bổ cái thiếu lấy cài thừa mà chia sẻ cho thiên hạ.

Mà mấy người có hiểu trong lời này có ý nghĩa chi, xa xưa con người còn ngu dốt tham sân si thì khác chi bọn man di phương bắc lại khác chi thú rừng ăn thịt sống uống máu tươi, vì vậy chỉ có biết đủ mới mang con người thoát khỏi cái gọi là nguyên thủy.

Phương Hồng đọc tới đây thầm lẩm nhẩm trong miệng đôi mắt sâu như đáy hồ không chút gợn sóng.

Hắn có chút thất vọng nếu đã nói lấy cái thừa đi chia sẻ lại vì sao phân biệt thấp hèn, lại vì sao người phương nam cao cao tại thượng còn phương bắc lại là man di?

Nói thì lâu nhưng thực chất cũng chỉ vài hơi thở, lúc này mẫu thân hắn chầm chậm mở cửa hơi lạnh phả vào mặt dập, một cơn gió nhẹ thổi tắt ngọn đèn dầu le lói.

Bạn đang đọc Bất Tử Phiêu Linh sáng tác bởi ĐạoĐứcĐếQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạoĐứcĐếQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.