Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ Chỉ Sơn

Tiểu thuyết gốc · 1550 chữ

Gió mang theo hơi lạnh thổi tắt ngọn đèn, Phương Nguyên còn chưa kịp lấy cái ống tre đựng mỡ đã nghe thấy âm thanh quen thuộc từ đầu ngõ, rất nhỏ tựa hồ như nghe nhầm.

Càng ngày càng gần đến khi trước sân nhà mới đinh tai nhức óc.

Keng Keng Keng.

Mấy tiếng gõ liên tục như báo hiệu điều không may.

Hai vợ chồng nhìn nhau có chút nghiêm trọng trong đáy mắt, thường thường chỉ khi có sơn tặc tới thu thóc mới cần phải kêu gọi cả làng, nhưng hắn hơi thắc mắc không phải đợt trung tuần mới thu thóc à.

Một tháng được chia làm hạ - trung - thượng tuần, mỗi tuần mười ngày.

Phương Hồng vội đặt sách xuống tay trái bị kéo mạnh tức tốc chạy về phía trước, cái lò than đỏ hồng còn chưa kịp tắt thì hắn đã rời đi từ lâu, hơi lạnh phả vào mặt những bông tuyết dày liên tục đáp vào làn da mềm mại trắng nõn khiến mặt hắn hơi đỏ bừng.

Chẳng mấy chốc mà bọn hắn đã đến nơi cũng may nhà hắn thuộc mấy hộ gần đầu làng nên làm việc gì cũng tiện.

Phương Nguyên nhìn về phía đầu làng lại thấy người bước ra từ trong xe ngựa, là một cỗ xe bảy ngựa kéo mà chỉ có người có chức tước mới được dùng.

Phong Vương hoặc chức quan nhất phẩm đến tam phẩm thì dùng xe tám ngựa kéo, mà dùng xe bảy ngựa kéo thì tượng trưng cho việc người này là đời sau của thân vương hoặc quan nhất phẩm.

Bước ra từ trong xe ngựa là một vị nữ nhân mặc lam bào, nàng mi mày thanh tú không nói là động lòng người nhưng cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, phong thái ung dung tựa như bễ nghễ thiên hạ lượt áp quần hùng.

Khí tràng của nàng mơ hồ đều trấn áp một đầu mấy tên thôn dân, chỉ có một thiếu niên từ đầu đến cuối vẫn ung dung, đôi mắt sâu như đáy hồ vẫn bình thản nhìn nàng.

Nàng vừa bước xuống thì lão trưởng thôn liền tiến lại với khoảng cách vừa đủ, vô cùng cung kính hỏi:

- Không biết ngọn gió nào lại đưa tiểu thư đến cái thôn nhỏ này của bọn ta.

Nàng ta chỉ hơi liếc một cái, phất phất tay giống như là đuổi ruồi rồi cũng không quá quan tâm.

Một đường tiến thẳng về phía đám người Phương Hồng, đôi mắt phượng lạnh lùng của nàng nhìn thẳng về phía thiếu niên, ẩn sâu trong đó là một chút thèm khát, thiếu niên này quả thực rất xinh đẹp, đến mức nàng cũng phải tự nhận không bằng.

- Đứng ngây ra đó làm gì dẫn ta đến cái giếng đấy đi.

Nàng nói với giọng điệu trịch thượng giống như kẻ bề trên nhìn xuống đám sâu kiến.

Mà lão trưởng thôn cũng vâng vâng dạ dạ đáp lời.

Chỉ là chút nhiệt tình đó lại bị một tiếng hừ lạnh làm cho điếng người.

- Ta không gọi đến ngươi nếu còn tiếp tục nói lời thừa thãi thì đừng trách.

Nói xong nàng lại có vẻ hứng thú nhìn về phía Phương Hồng, mà lúc này cha mẹ hắn cũng là vô cùng sợ hãi, chỉ là hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.

Hai tay ôm quyền cuối đầu thi lễ một cái rồi mới đi về phía cái giếng lớn.

Ở giữa làng Một cái giếng to hai ba người ôm không hết, thân giếng đã mọc từng bụi rêu chằn chịt, toàn thân giếng toát ra vẻ xa xưa cổ lão lâu đến mức ngược dòng tìm hiểu thì cũng phải mấy đời.

Nước bên trong đã sớm đóng băng từ lâu.

Mà nữ nhân lam bào nhìn về phía cái giếng ngẩng đầu lên chút là ngũ chỉ sơn cao cao trập trùng bất định.

Cá lặn chờ thời

Ngư ông chờ đợi

Đông đến không ngơi

Cả đời vẫn đợi.

Lẩm nhẩm mấy lời trong lòng nàng lại có chút bồi hồi, đáng tiếc con người của nàng lại chán ghét việc chờ đợi.

Nàng cũng chỉ là hơi hiếu kì cái giếng cổ trong lời đồn đã làm mấy đời dân làng xuất hiện quang lớn không biết thực hư như nào, không ngờ lại may mắn gặp được thiếu niên kia, nàng nghĩ không biết có nên mang hắn về làm tùy tùng thân cận không.

Thấy nàng ngây người hồi lâu đám người trong thôn cũng không dám hé răng nửa lời, chỉ lẳng lặng chịu rét đứng cùng nàng.

- Được rồi đi về thôi, lạnh quá ta không quen, sẵn tiện mang theo thằng nhóc da trắng kia nữa.

Đám người có chút im lặng nhìn nhau hồi lâu thì Phương Nguyên mới đứng ra ngập ngừng, giống như ôm chút hi vọng mong manh hỏi:

- Không biết người tiểu thư muốn đưa đi là ai?

Nghe thấy vậy nàng hơi chau mày.

- Cả đám các ngươi chỉ có một mình hắn có chút tư sắc hỏi xem ta muốn mang theo ai.

Nói xong nàng lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía Phương Hồng.

Mà hắn hiểu rõ ngày hôm nay bản thân nhất định phải đi theo nàng rồi, âm thầm nhìn lấy thanh đoản đao sau áo nữ nhân cùng với đám tùy tùng to cao hắn lại thức thời thi lễ rồi lại tiến về phía nữ nhân.

Mà lúc này cha hắn lại có chút khó chịu nói:

- Tiểu thư muốn bắt người ta không cản, chỉ là ta muốn biết lí do vì sao người lại bắt con trai ta?

Nàng hơi liếc mắt khinh thường, nụ cười khinh khỉnh cùng vẻ mặt đầy vẻ chế nhạo đã khiến cho Phương Nguyên giận đến đỏ mặt.

- Lão già nhà ngươi còn thua cả đứa trẻ, ngay cả hắn còn biết ta bắt hắn vì hắn xinh đẹp không lẽ đầu ngươi toàn phân à sao mà đần độn thế.

Nói xong nàng lại dự định rời đi chưa được nửa bước một quyền xé gió nhắm thẳng vào sóng mũi của nàng mà tới.

Nàng nhanh chóng thuận thế đá một cước về phía đằng sau, mà lúc này Phương Nguyên ăn một cước của nàng cũng phải lui về sau vài bước.

- Mẹ mày con chó, giữa thanh thiên bạch nhật lại vô cớ bắt người, mày có coi luật pháp Mạc Họa ra gì không hả?

Nghe thấy lời này nàng có chút tức giận cả đời nàng đây là lần đầu tiên phải nghe người ta mắng.

Thân ảnh khẽ động một cước của nàng mang theo lực đạo khổng lồ nhắm thẳng về phía thái dương của Phương Nguyên mà đánh tới.

Hắn nhanh chóng đưa tay lên che chắn, bắp tay cùng quyền cước va chạm khiến hắn lùi về sau vài bước thì bắp tay truyền đến từng trận đau nhức dữ dội, vết thương lõm sâu dần dần sưng tấy rồi chuyển sang màu gan lợn.

Nói thì lâu nhưng chưa tới vài hơi thở một quyền uy mãnh từ đâu mà tới đấm thẳng vào yết hầu của hắn.

Nỗi sợ hãi từ cái chết làm hắn lạnh buốt, chưa lần nào hắn tiếp cận với cái chết gần đến như vậy.

Phập.

Một quyền đấm xuống, cổ của hắn đã lỏm một lỗ sâu khóe miệng tóe máu trực tiếp tắt thở, mà mẹ của Phương Hồng nhìn thấy cha hắn chết thảm cũng là không kiềm được tay phải nắm chặt cây trâm gỗ lao thẳng về phía nữ nhân.

Giống như vô tình lại như sợ vết máu sẽ làm bẩn quần áo, nàng khinh thường dùng đến thanh đoản đao trong người, chỉ nhẹ nhàng đá ra một cước liền đoạt mạng.

Nàng có chút ưng ý với tác phẩm hoàn mỹ, nhẹ phủi hai tay nói nhỏ:

- Đồ ngu vợ mày có thai hai tuần rồi đấy, để tao tiễn vợ mày xuống cho hai vợ chồng chung vui với nhau.

Mà đám dân làng đã rét lạnh từ lâu, nỗi sợ dân lên trong lòng lấn át lí trí, có người muốn giúp đỡ nhưng lại sợ sức lực cường hãn của nàng tạo thành cục diện chỉ dám nhìn không dám động.

Mà Phương Hồng như chết lặng, người hắn run run cổ họng có chút đau nhức, trái tim trong lòng ngực không ngừng đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, từng tiếng ong ong trong đầu như muốn đánh thủng tâm trí, từng giọt lệ nóng làm ướt đôi má đỏ hồng.

- Còn đứng đó làm gì đi thôi.

Giống như ra lệnh, nhưng lại khinh thường từ trong xương tủy tựa như người trong thiên hạ đều chỉ có thể làm tôi tớ cho nàng.

- Cầu xin ngươi cho ta chút thời gian an tán cha mẹ.

Phương Hồng như chết lặng cổ họng đau nhức chỉ có thể hèn mọn khó khăn nói ra lời cầu xin.

- Hai cái xác thôi, nếu ngươi không đi thì ta sẽ kêu người đánh gãy chân ngươi mang đi.

Bạn đang đọc Bất Tử Phiêu Linh sáng tác bởi ĐạoĐứcĐếQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạoĐứcĐếQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.