Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bông hoa dưới đáy giếng

Tiểu thuyết gốc · 2332 chữ

Có tiếng ù ù bên tai, như những âm hồn từ ngàn xưa kêu gọi. Me mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh là bóng tối. Tim nàng thắt lại, sợ rằng mình đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng khác thường. Dù đã cố nhéo má rất đau những cũng không tỉnh dậy được. Me run rẩy cố gọi Lo, nhưng giọng nàng trở nên méo mó. Dù chắp tay nguyện cầu, cũng chẳng có ai đến cứu. Trong thinh lặng của hư không, thời gian tàn nhẫn trôi đi như vô tận. Bóng tối vẽ ra trong đầu nàng những ảo ảnh đáng sợ, cảm giác như có hàng ngàn đôi mắt quỷ bủa quanh mình. Me run rẩy.

Những lúc này, Me càng khao khác hơi ấm của Lo. Hơi thở của chàng, mái tóc đen của chàng như vẫn còn mới đâu đây. Nàng lại bị nỗi sợ chia ly làm tâm hồn quặn thắt. Nàng biết rằng đó chỉ là xúc cảm vu vơ của người con gái, giống như ảo mộng này, bóng tối chỉ là giả dối. Mộng thì rồi sẽ tỉnh. Lo thì sẽ vẫn mãi mãi dõi theo nàng, dù có nhìn thấy nhau được hay không. Nhưng kể cả đã nhắc mình cố suy nghĩ tích cực, sự thực là nàng vẫn đang sợ hãi. Và bóng tối trước mặt vẫn đang diễn ra.

Không biết nàng đã phải ở trong cô tịch bao lâu rồi, cho đến khi xuất hiện một chấm sáng le lói từ viên ngọc óng ánh trong tay chú ong mơ. Thứ ánh sáng lung linh huyền ảo ấy làm nàng nhớ đến sắc màu của những chiếc đèn cầu trang trí. Phản chiếu hình hài nàng ra xung quanh thành những bóng hình nhảy múa. Vầng hào quang rõ nét dần, tỏa ra tứ phía. Và cảnh vật cũng dần hiện ra. Kèm theo là những luồng tà khí hắc ám từ đâu lao đến đòi quấn lấy chân nàng, Me hốt hoảng vùng mạnh, chạy mãi chạy mãi cho đến khi thấy trước mặt là một nụ hồng màu xanh đang bung nở, rực rỡ và tươi thắm trong ánh thái dương lấp lánh chiếu xuống từ một miệng giếng. Giống như một bông hoa của hy vọng. Hình như khung cảnh này nàng đã từng mơ thấy. Ánh nắng đẩy lùi những tà khí xung quanh. Me không ngăn được mình tiến gần đến vẻ đẹp kỳ diệu đó. Nhưng ngay khi nàng chạm vào, một cái gai đâm vào tay Me chảy máu.

Giọt máu tươi rơi xuống vũng nước dưới gốc cây, nhuộm đỏ cả một vùng đất. Rồi từng giọt một, cơn mưa máu đổ xuống từ bầu trời màu da cam, làm cành lá đâm chồi mạnh mẽ, và bông hoa tắm máu càng trở nên xinh đẹp hơn, kết thành hàng trăm nụ hoa mới. Nhưng khoảnh khắc chúng bung nở cũng là lúc dòng nước đỏ đậm từ dưới chân dâng lên ồ ạt, những ngọn sóng dữ xô đập, vùi nát xung quanh, từng bông hoa tan tác. Chỉ còn một bông duy nhất cũng bị cuốn mất đi. Xung quanh nhuốm mùi tanh tưởi.

Me ngập lặn trong dòng nước dữ, bị cuốn đi xa thật xa. Me bám vào được một khúc cây, nàng cố trèo lên bờ, người thì ướt sũng. Luồng tà khi lại thừa cơ đeo bám nàng. Me sợ lắm, chỉ biết lếch đi nhanh thật nhanh. Nhưng nàng nhận ra đám tà khí bị tan biến ngay khi chạm phải những cánh hoa trôi. Chỉ có điều hầu hết hoa đã trôi vào cống, mà trong cống chắc chắn sẽ có đám chuột dơ bẩn, mà đối với nàng thì chuột còn đáng sợ hơn là mấy con ma ghẻ nhiều.

Me thấy mình lạc trong một cánh rừng hắc ám, có tiếng cú kêu ghê rợn từ những cành cao. Cứ đi mãi đi mãi cho đến khi nhìn thấy một chàng trai có mái tóc màu xanh lá cây nằm trên mặt đất, có một tảng đá đè lên ngực. Me e dè tiến đến ngần, lấy cành cây khèo khèo xem sao. Cậu chàng vẫn bất động, nhưng còn thở. Nàng đẩy cục đá qua bên, cố lây cho người đó tỉnh lại. Bất chợt cậu ta chụp lấy tay nàng, nhìn Me bằng cặp mắt trắng dã. Me càng cố gỡ thì càng bị siết chặt. Đám tà khí bắt đầu trồi lên, như những bóng ma ghê rợn đội mồ sống dậy, chúng chụp lấy chân tay cậu tóc xanh, quấn lấy cổ Me. Nàng cố vùng vẫy dữ dội mới thoát ra được. Chúng kết thành hình hài một con quỷ dữ, với cặp mắt đỏ lòm nhìn nàng trừng trừng. Me kinh hãi, khụy xuống không đứng lên được, may thay nàng vẫn còn giữ một cánh hoa, Me dùng hết sức bình sinh lôi nó ra đe dọa con quỷ. Nó liền lùi lại không dám đến gần nàng. Nó quay qua bóp xiết cậu tóc xanh, phát ra tiếng xương cốt kêu răng rắc, trong những dao động truyền qua mặt đất từ sự giãy giụa đau đớn. Me sợ quá, vội chạy trốn khỏi nơi đó.

Những mới được một đoạn, nàng lại thấy khung cảnh ấy tái diễn. Con quỷ đang siết cổ chàng trai tóc xanh. Rồi nó treo cậu lủng lẳng trên cây cao. Me kinh hoàng chuyển hướng khác, chạy mãi chạy mãi. Nàng nghe thấy tiếng kêu cứu của chàng trai vang vọng khắp núi rừng. Dù áy náy nhưng nàng thực sự không dám quay đầu. Me bịt tai lại, nhắc mình rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, tất cả đều là lừa dối và người kia cũng chỉ là ảo ảnh. Chỉ có nỗi sợ hãi của mình là thật. Nàng không muốn bị thê thảm như vậy, càng không muốn chết trong giấc mơ đáng ghét này. Cho nên tốt nhất là chạy thật nhanh.

Nhưng dù đã cố bịt tai, tiếng thét kinh hoàng vẫn lách qua hai tay, đi thẳng vào đầu nàng. “Xin lỗi! Xin lỗi! Hãy tha thứ cho mình!”, Me vừa chạy vừa khóc, cảm giác bản thân lún sâu vào vũng bùn của áy náy và sợ hãi, không cách nào thoát ra được. Trước mặt nàng, khung cảnh chàng trai bị con quỷ bẻ gập từng cái chân lại thình lình tái hiện. “Dừng lại! Làm ơn dừng lại”, Me hét lên thất thanh, ngã khụy xuống, người co rúm cả lại, sợ đến nỗi không thở được. Trong khi cơ thể chàng trai co giật dữ dội, đám tà khí dần hóa thành những mũi gai sắc nhọn, cắm vào da thịt cậu tứa máu. Me bịt mắt lại không dám nhìn. “Cứu mình với Lo ơi!”, môi nàng run lẩy bẩy.

Không biết Me đã phải chắp tay lên ngực cầu nguyện mất bao lâu cho đến khi định thần lại được. Nàng buộc vào thế phải đối diện. Me nhớ đến công dụng của hoa hồng xanh. Nàng đành phải băng qua đường cống ngầm ẩm mốc, dơ bẩn và hôi hám mà lúc trước đã tránh đi. Lõm bõm cố lần theo tàn tích của những cánh hoa còn sót lại. Lũ chuột lắp ló khắp nơi, nàng cảm giác vừa đạp phải một thứ gì đó mềm mềm nhão nhão, nhưng không dám nhìn xuống. Mùi thối nồng nặc. Bên trong còn có cả những con nhện lông lá kinh dị, chúng dăng tơ khắp trên trần, treo lơ lửng những cái xác khô của chuồn chuồn và bươm bướm, một vài còn vẫn còn đang giãy chết. Nàng dần tìm được những cánh hoa màu xanh trôi trên mặt nước đen kịt. Me quyết tâm đi tiếp, dù chân nàng còn run, dù lòng nàng còn hoảng loạn. Tiếng kêu thét của chàng trai tóc xanh đáng thương đã xa dần, nhưng điều đó không có nghĩa là con quỷ đã buông tha cho cơn ác mộng này. Me tiến vào sâu hơn trong cống nước.

Và nàng nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, lấp lánh rực rỡ trong lòng cống sâu, dưới một miệng giếng lớn. Vì phải qua bao gian lao mới đến được đây, nên bông hoa duy nhất còn sót lại càng trở nên xinh đẹp hơn, dù trơ trọi giữa rừng thép gai sắc nhọn. Nàng sơ ý để mũi gai đâm vào người, giờ nàng càng thắm hơn nỗi đau của người bị bỏ lại đằng kia. Giá mà nàng can đảm hơn, xử lý nhanh hơn thì có thể mọi chuyện đã khác. “Hãy tha thứ cho mình, tha thứ cho mình”, nước mắt nàng hòa vào máu đỏ tuôn ra xối xả. Nước dâng lên ngay dưới chân, nàng buộc phải leo lên, từng mũi gai cứa vào da thịt như muốn xé toạc cơ thể nàng, hai tay nàng rướm máu. Không hiểu sao, trong nỗi đau đớn tột cùng ấy, nàng cảm giác như có bóng một ai đó đang đứng trên miệng giếng, đưa tay tiếp sức. Hơi ấm từ bàn tay ấy làm nàng khao khác được tỉnh dậy, nàng nhớ Lo da diết. Cuối cùng Me cũng chạm tới được bông hoa. Kỳ lạ thay, những sợi thép gai chuyển mình hóa thành những cành lá xanh tươi, nhẹ nâng nàng lên khỏi miệng giếng.

Trên mặt đất, ánh nắng ấm áp len lỏi qua các cành lá, soi rọi con tim nàng, những giọt máu đỏ được hoa hấp thụ, như thể một nguồn sinh lực mạnh mẽ được truyền vào trong những cánh hoa mỏng manh. Me nhìn thấy một cây thập giá, cấm trên một đám đất còn rất mới, như thể ai đó vừa được chôn. Me sợ hãi, e sợ điều mình vừa nghĩ đến trong đầu. Me tránh xa chỗ đó, đi tìm cứu cậu trai tóc xanh. Nhưng lần này dù tìm thế nào cũng không thấy được. Không còn cách nào khác, nàng đành quay lại chỗ nấm mộ, dùng tay cố đào lên, đào mãi đào mãi, cho đến khi máu tứa ra từ các đầu ngón tay đau rát. Nhưng chỉ tìm thấy một cái hộp sắt rỉ, bên trong có mấy tờ giấy ố vàng, bọc lấy một mẩu xương.

Me đọc thử những dòng viết tay trên đó: “ Cậu ấy mất tích cũng đã lâu lắm rồi. Ở trong rừng sâu lạnh lẽo, chắc cô quạnh lắm. Hôm trước còn mơ thấy cứu được cậu ấy. Nhưng rồi lại để lạc mất nhau. Hóa ra là vào rừng để tìm loài hoa thuốc đó, hóa ra vì mình mà đã phải khổ như vậy.”

Nét chữ rất giống của nàng. Nhưng Me hoàn toàn không nhớ đã viết khi nào, có lẽ đây cũng chỉ là một ảo ảnh, tất cả cũng chỉ là một giấc mộng không hơn do ma quỷ dựng lên để lừa dối nàng. Ở một tờ giấy khác, nét chữ bị nhòa đi rất khó đọc, như thể người viết đã khóc: “…Mọi người cố tỏ ra vui vẻ, nhưng điều đó càng chứng tỏ mình... Mình… sợ phải đối diện… Nếu một mai phải đi xa thật xa, hãy để mình được thực hiện những điều hằng ấp ủ…“

Me không đọc nữa, nàng gói khúc xương lại, cắt vào hộp sắt, ôm vào lòng, không hiểu sao nước mắt nàng tuôn ra rất nhiều. Dưới ánh nắng mặt trời, cỏ cây thật ấm áp. Mà trong lòng đất lại thật giá lạnh.

Sau khi chôn cái hộp lại như cũ, Me nghe thấy tiếng thét. Cảm giác giày vò khi bỏ rơi chàng trai kia khiến Me đau khổ vô cùng, như thể điều này đã từng xảy ra từ rất xa xưa, ở một quảng đời nào đó mà Me không tài nào nhớ ra. Me tự hỏi phải chăng đây là quả báo của việc nàng cứ trốn chạy, lẫn tránh quá khứ, lẫn tránh những sự thật tàn nhẫn, lẫn tránh chính sự yếu đuối của mình, và nàng đứng dậy. Cầm bông hoa màu xanh lá cây trong tay, như ngọn đuốc chỉ đường, đi về phía bóng tối. Ở đó, chàng trai tóc xanh vẫn đang vẫy vùng trong đau đớn, máu tủa ra khắp cơ thể, xung quanh cậu nhuốm màu tàn tro. Me cố vượt qua đám tà khí dày đặc, nàng khẽ đặt bông hoa xuống ngực chàng trai, chắp tay cầu nguyện. Bông hoa hút lấy những dòng máu đỏ, hút cho đến khi chàng trai hóa thành đất cát, từ thân xác cậu, những cành lá vươn lớn dần lên trời, tỏa ra ánh sáng ấm áp chói lòa xua đuổi bóng đêm.

Me ở đó, chứng kiến tất cả, cho đến khi từ trên cao, một con ong khổng lồ xuất hiện, hút lấy giọt mật từ bông hoa màu xanh. Rồi nó lấy một viên ngọc ra, làm cảnh vật xung quanh bị cuốn vào trong đó. Me biết đây là cơ hội cuối, nàng vội leo lên cao, bám lây chân con ong. Theo nó bay đi mất.

Me tỉnh dậy, nước mắt ướt đẫm hai bên má, nàng đưa tay mở cánh cửa tròn, bước ra ngoài quả trứng lớn. Lo vẫn còn bên trong quả cầu sắt. Me bước về phía Lo, ngắm nhìn cậu đang say ngủ, nàng đặt tay lên mặt gương, ngả đầu xuống lắng nghe tiếng đập của con tim chàng truyền qua lớp kim loại dày. Rồi hướng về phía cửa sổ lớn của phi thuyền, bước đi trong những tia nắng ấm áp. Tay chấp lại nguyện cầu điều gì đó. So đứng sau trụ sắt, lặng lẽ dõi nhìn nàng.

Bạn đang đọc Before Life sáng tác bởi Belicomic
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Belicomic
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.